← Ch.0194 | Ch.0196 → |
- Phong Liệt, hắn... hắn vậy mà lại có thểđánh bại Triệu chấp sự Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên dễ dàng như vậy! Hắn thật sự chỉ có Nguyên Khí Cảnh sao?
- Tên Phong Liệt kia quả thật là một quái thai, mới vài ngày không thấy mà thực lực của hắn đã lại tăng thêm không it! Chà, xem ra bản công tử muốn thu thập hắn thì phải tu luyện thêm một thời gian nữa rồi.
- Tên điên này, ngay cả chấp sự của Ma Vũ Viện chúng ta cũng dám giết, quả thực là vô pháp vô thiên! Các vị, chúng ta nhất định không thểđể cho hắn rời khỏi đây dễ dàng như vậy, nếu không thì Ma Vũ Viện chúng ta sẽ mất hết thể diện a!
- Khụ khụ! Ta thấy vẫn nên bẩm báo cho tiền bối trong viện biết thì tốt hơn. Dù sao... chúng ta cộng lại cũng chưa chắc đánh thắng được một mình Phong Liệt a...
...
Mọi người không chỉ khiếp sợ về việc Phong Liệt giết chấp sự của Ma Vũ Viện trước mặt bao người như vậy, mà còn khiếp sợ vì thực lực kinh khủng của hắn, chỉ một chiêu đã đánh bại cường giả Chân Khí Cảnh đỉnh phong.
Lấy thực lực Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, chỉ một chiêu đã đánh bại cao thủ Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên. Trong lịch sử vô số năm tháng của Long Huyết đại lục là gần như chưa bao giờ có. Cho dù là Long Khuynh Vân – người được Ma Long giáo công nhận là đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ cũng không thể làm được!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mấy vạn người xung quanh nhìn về phía Phong Liệt đều mang theo vẻ khiếp sợ, hâm mộ, sùng bái... Đương nhiên, đám người Ma Vũ Viện thì đều cực kỳ phẫn hận Phong Liệt, hận không thể lập tức giết hắn.
Triệu Sùng Dương cũng không thể so được với các thế gia công tử như Nhạc Đông Thần, Triệu Đống. Trừ thân phận chấp sự của Ma Vũ Viện ra thì hắn chỉ là một tộc nhân bình thường trong Triệu gia mà thôi. Nhân vật như vậy, với đệ tử Nguyên Khí Cảnh thì có thể nói là cao cao tại thượng, nhưng trong mắt các thượng vị giả thì lại chẳng khác gì con kiến.
Hơn nữa, ở nơi cường giả vi tôn như Ma Long giáo, cho dù Phong Liệt có giết tên kia thì cũng chỉ là chứng minh hắn có thực lực. Đường đường cao thủ Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên, bị một đệ tử Nguyên Khí Cảnh nho nhỏ giết chết, loại chuyện mất mặt đến không còn gì để nói như vậy, đoán chừng sẽ chẳng ai ra mặt kêu oan cho hắn cả.
Đương nhiên, Phong Liệt dùng trạng thái người phát ra "Táng Thiên Nhất Khiếu" đánh bại Triệu Sùng Dương còn có một tầng hàm nghĩa nữa. Một phương diện là cho mấy kẻ nghi ngờ thực lực hắn sáng mắt ra, còn một phương diện khác là tăng thêm lợi thế khi bị Ám Vũ Viện thẩm phán không lâu tiếp theo.
Hắn đang muốn nói cho mọi người, Phong Liệt hắn có thực lực đánh bại cao thủ Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên, là tuyệt thế thiên tài hàng thật giá thật. Nếu ngay cả một thiên tài như vậy mà Ám Vũ Viện cũng không ra sức bảo vệ thì đúng là hết thuốc chữa, xứng đáng đứng cuối mười tám viện vạn vạn lần.
Tiếp theo, Phong Liệt không để ý đến phản ứng của mọi người, cũng mặc kệ Triệu Sùng Dương chết hay sống. Hắn nhẹ nhàng ôm eo Tiểu Yên Tiểu Lục, vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía Lưu Tinh Phi Chu.
Về phần Trần Ứng, Phong Liệt cũng không định lập tức xử lý tên kia, bởi vì trong tay hắn còn có nhược điểm của Trần Ứng, một nhược điểm có thể làm Trần Ứng sống không bằng chết.
Lúc này, trong đám người Ám Vũ Viện, ánh mắt Diệp Thiên Tử bỗng sáng lên, đột nhiên túm lấy tay Sở Tiểu Điệp chạy về phía Phong Liệt.
- A, Thiên Tử tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?
Khuôn mặt Sở Tiểu Điệp bỗng sửng sốt, không khỏi duyên dáng hô to.
- Làm gì? Có Phi Chu không ngồi, chẳng lẽ muội muốn đi bộ về sao?
- A? Ừm!
...
Mắt thấy ngay lúc Phong Liệt muốn lên Phi Chu, phía sau bỗng có một trận gió thơm bay tới. Hai đạo thân ảnh yểu điệu xinh đẹp thế nhưng lại xông vào Phi Chu trước cả Phong Liệt, làm cho hắn không khỏi há hốc mồm.
Trong Phi Chu, Diệp Thiên Tử bĩu bĩu môi, giả vờđáng thương nhìn Phong Liệt nói:
- Phong Liệt, bản tiểu thư muốn đi nhờ một lần mà thôi, ngươi sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?
Mà bên người nàng, Sở Tiểu Điệp cũng chớp chớp mắt cực kỳ phối hợp, nhìn Phong Liệt một cách mong đợi.
Tình cảnh như vậy không khỏi làm Phong Liệt bật cười ra tiếng, tất nhiên hắn sẽ không đuổi hai vị cô nương này xuống. Chỉđành phân phó Diệp Trì khởi động Phi Chu, bay về phía Ám Vũ Viện.
Rất nhanh, dưới sự chú mục của ngàn vạn đệ tử, Lưu Tinh Phi Chu chậm rãi bay lên cao, biến mất phía cuối chân trời, chỉđể lại những tiếng nghị luận ồn ào huyên náo, thật lâu không dừng.
Lúc này, ngoài đám người Phong Liệt, Diệp Thiên Tử, Diệp Trì ra thì trên Phi Chu còn có Dạ Mạc thú Tiểu Dạ, cùng với con đại điêu Kim Câu lúc này đã cao đến nửa trượng.
Về phần con Long Tượng cấp hai Đại Sơn thì Phong Liệt đã sớm nhờ người đưa về trong Dạ Mạc đại hạp cốc. Dù sao thì mang theo một con Long Tượng khổng lồ cũng quá bất tiện.
Đôi mắt sắc bén của Kim Câu nhấp nháy, quét mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng. Khí thế mạnh mẽ mà nó phát ra làm mấy người đệ tử Nguyên Khí Cảnh nơi đây âm thầm kinh hãi. Diệp Thiên Tử và Sở Tiểu Điệp lại càng tránh thật xa, giống như sợ Kim Câu đột nhiên tập kích vậy.
Cũng may là khi bay được một khoảng, Phong Liệt liền phân phó Diệp Trì mở một cánh cửa thả Kim Câu ra ngoài.
Đồng thời, Phong Liệt cũng để cho nó chuyển một chiếc trữ vật giới chỉ có chứa Long Cốt Linh Đằng cho Lý U Nguyệt. Tin rằng khi có Long Cốt Linh Đan tương trợ, tốc độ tu luyện của Lý U Nguyệt sẽ được nâng cao một tầng.
Phi Chu xuyên qua bầu trời, dần dần, trừ Diệp Thiên Tử và Sở Tiểu Điệp vẫn líu ríu trò truyện ra thì tất cả những người còn lại đã trầm mặc không nói.
Lúc này Phong Liệt cũng không có hứng thú nói gì, hai mắt hơi nhắm lại, trong đầu lặng lẽ sắp xếp lại những thứđược và mất trong hành trình Dạ Mạc đại hạp cốc lần này.
Trong ba tháng rèn luyện này, thu hoạch của Phong Liệt không thể nói là không nhiều.
Dạ Mạc châu thượng phẩm, Tiểu Dạ, Viễn Cổ Long Uy, U Linh Thiết, Long Cốt Linh Quả, và pho tượng Thiên Long mười hai trảo thần bí kia. Mấy thứ này, mỗi thứđều đủ để làm cho hàng vạn cao thủ trên đại lục điên cuồng cướp đoạt.
Nhất là Viễn Cổ Long Uy và U Linh Thiết, chỉ sợ hai thứ này đủ để dẫn phát ra một hồi động đất trên toàn bộ đại lục. Giá trị của chúng căn bản không thể cân nhắc bằng Long tinh.
Hơn nữa, ở đây còn chưa tính đến việc Phong Liệt liến tiếp tấn thăng tứ giai ở Tụ Nguyên Trì, cùng với hơn mười chiếc trữ vật giới chỉ còn chưa kịp kiểm kê của đám người Thủy Thiên Lưu, Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, Lý trưởng lão.
Nói tóm lại, đối với Phong Liệt, lần lịch lãm ở Dạ Mạc đại hạp cốc này tuy rằng hung hiểm dị thường, nhiều lần nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đổi lại thì thu hoạch cũng rất đáng giá.
Bất quá, song song với thu hoạch phong phú, hắn cũng trêu trọc không it tai họa, có thêm vô số cường địch.
Qua nhiều lần giao phong với đám người Sở Huyền, Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, lúc này xem như hắn đã hoàn toàn đắc tội cả Ma Vũ Viện. Không đơn giản là chín tên đệ tử hạch tâm kia hận hắn tận xương, mà ngay cả rất nhiều đệ tử bình thường của Ma Vũ Viện cũng rất bất mãn với hắn.
Hơn nữa, còn có cái Ngân Nguyệt sơn trang kia, thiếu trang chủ bị giết, gặp phải Phong Thanh Lam khi tranh đoạt Long Cốt Linh Quả, đây đều là những rắc rối không nhỏ.
Trong lòng Phong Liệt rất rõ ràng, lần rèn luyện này đã kết thúc, cho dù giáo quy không trừng phạt thì thế lực của mấy đại gia tộc và Ngân Nguyệt sơn trang cũng sẽ không buông tha cho hắn.
← Ch. 0194 | Ch. 0196 → |