← Ch.0274 | Ch.0276 → |
- Hừ! Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ!
Mắt thấy mũi tên trong tay Hình Ngọc Thiên sắp bay đi, Phong Liệt đột nhiên quay người lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn Hình Ngọc Thiên, đồng thời hai tay đột nhiên đẩy mạnh về phía trước.
Tiếp theo một trận " ầm ầm" vang lên trên không trung, trước mặt một tấm bia đá màu xanh đột nhiên xuất hiện trước ngực Phong Liệt. trên tấm bía đá ánh lên màu xanh xanh, ẩn chứa một uy thế khiến người khác không thể kháng cựđược.
Theo động tác của Phong Liệt, phiến đá màu xanh bất chợt bay đến trước người Hình Ngọc Thiên, tốc độ nhanh như gió, thậm chí Hình Ngọc Thiên cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được, một màn sắc xanh hung hăng che phủ trên đầu mình.
- Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Hình Ngọc Thiên không ngớt lời kêu lên thảm thiết, một màn oanh tạc đầy bột phấn, nguyên lực cùng với tinh hoa huyết nhục lập tức bị Long thiên nuốt chửng không còn, ngay cả trường cung màu đen cũng bị tan thành bột.
- Hahaha, quả nhiên không khiến cho lão tử thất vọng!
Sắc mặt Phong Liệt vui vẻ, phất tay triệu hồi Long thiên bi, sau đó lèn nhét hắn vào trong Long ngục, đi giá họa cho thủ hạ của Hình Ngọc Thiên.
Cái này không chỉ khôi phục một phần nhỏ nguyên khí trấn Long thiên bi, cũng đã có được uy lực kinh hãi như thế, vậy mà đường đường một gã cao thủ cương khí cảnh tam trọng thiên trong chốc lát đã đập thành tro bụi, nếu là hoàn toàn sửa chữa thì uy lực còn kinh người như thế nào?
Tấm bia đá hoàn toàn không hề sứt mẻ như mong đợi của Phong Liệt.
Nhưng sau khi sử dụng Trấn long thiên bi, Phong Liệt cảm thấy nguyên lực của cơ thể bị tiêu hao hơn phân nửa.
Lúc này hắn liền lập tức hieur rằng, Trần long thiên bi chỉ ra đòn sát thủ, nếu không thì nguyên lực của hắn tại thời điểm ấy cũng không đủ để phung phí.
Tiếp đó, Phong Liệt cũng không dám trì hoãn thêm thời gian nữa, bất luận thế nào cũng không thểđể Lan Tiếu bị treo như thế.
Hắn nhanh chóng thu dọn di vật của trận chiến, sau đó bước đến bên cạnh Lan Tiếu, nhìn Lan Tiếu đang nằm trên mặt đất nhíu mày.
Lúc này Lan Tiếu toàn thân đầm đìa, chiếc áo màu trắng cũng nhuộm toàn máu đỏ, hô hấp yếu ớt, thỉnh thoảng run lên một phát, biểu hiện vô cùng thống khổ.
Nàng vừa trốn khỏi Nhị trọng bí ảnh, chỉ là bị thương ột chút, quan trọng là nguyên lực và tinh lực bị hao tổn, vô cùng yếu ớt.
Nhưng hôm nay Lan Tiếu cũng bị vài đạo kiếm khí xuyên thủng thân hình, để lại bốn năm cái vết máu, tuy rằng không bị thương ở những vị trí quan trọng nhưng nếu cứu chữa chậm trỡ cũng chỉ sợ đổ máu nhiều quá mà chết.
Nhưng đối với Phong Liệt, cứu Lan Tiếu thực sự có chút phiền phức.
Phong Liệt nhíu mày nhìn vết thương của Lan Tiếu, phát hiển nàng tổn thương ở ngực, bụng dưới, đùi, nếu như để hắn chữa trị vết thương chỉ sợ sẽ phải nhìn một số chỗ không nên nhìn.
- Ôi, nếu không cứu thì nàng ta chết chắc, còn nếu cứu được thì nữ nhân xấu xí này sẽ bắt mình chịu trách nhiệm? Như thế chẳng bằng ta đi chết còn hơn!
Phong Liệt nhìn thấy Lan Tiếu đang ngày càng yếu ớt hơn, nhíu mày trầm ngâm một lát, cuối cùng hắn dở khóc dở cười thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cúi người xuống.
Tuy không biết Uyên ương đồng tâm chú có thật là linh nghiệm như thế hay không nhưng Phong Liệt cũng không dám đem cái mạng nhỏ của mình ra để thí nghiệm, cho nên việc cấp bách trước mắt khiến hắn không thể nào trơ mắt ếch nhìn Lan Tiếu đang chết dần đi.
- Không thể tin được lão tử cũng có lúc phải cởi áo cho nữ nhân xấu xí thế này, nếu tin này mà lan truyền ra bên ngoài thì thật sự là không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Chiếc áo màu trắng trên người Lan Tiếu đã bị nghiền nát, máu tươi nhuộm hồng cả một mảng lớn, vết máu dính lại nên cởi ra cũng không dễ dàng.
Phong Liệt phải mất bao nhiêu công sức mới cởi được chiến y trên người Lan Tiếu, sắc mặt vô cùng khó voi.
Nếu để cho Tiểu Yên, Tiểu Lộ, Lý U Nguyệt và những cô gái xinh đẹp cởi quần áo ra thì trong lòng Phong Liệt đương nhiên là vui mừng còn khong kịp. Cho dù là Diệp Thiên Tử cởi quần áo hắn cũng không hề ngăn cản.
Nhưng hôm nay, chính hắn lại phải cởi áo cho một nữ nhân lạ lẫm vô cùng xấu xí, vừa nghĩ tới vẻ mặt của tl vô cùng thê thảm, trong lòng tl không nhịn nổi run rẩy lên.
Đồng thời, hắn thầm may mắn chính mình còn chưa ăn cơm, nếu không sẽ thổ ra hết mất.
Y phục trên người Lan Tiếu cũng không nhiều, một lát sau đã bị Phong Liệt sột sạch, ngực phải nàng, dưới xương sườn và bẹn lộ ra những vết thương nghiêm trọng miệng đang rỉ máu tươi, quả thực là vô cùng cấp bách.
Điều khiến Phong Liệt cảm thấy kinh ngạc chính là Lan Tiếu tuy khuôn mặt trông vô cùng xấu xí nhưng có thể nói thân thể của cô vô cùng hoàn mỹ, không có chỗ bị thương, dạ thịt trắng như tuyết, trong suốt như ngọc, có mấy chỗ máu hồng loang lổ, dáng người phập phồng, bộ ngực sữa cao cao, quả thực là so với vòng một của Tiểu Lục còn to hơn, đôi chân thon dài thẳng tắp miên man.
Phía dưới thân thể còn tỏa ra một mùi hương như lan, ngoại trừ tấm áo choàng che bộ mặt, dường như chỗ nào cũng đẹp vô cùng, khiến cho người ta khó có thể liên tưởng cùng một khối với bộ mặt xấu xí kia.
Đối diện với một thân thể hoàn mỹ như thế này, Phong Liệt nhìn không chớp mắt nhưng trong đầu vẫn không có ý niệm hỗn loạn nào.
Hắn đã sớm bị dung mạo của Lan Tiếu hù dạo, nếu hôm nay không phải uy hiếp tới cái mạng nhỏ của hắn thì hắn cũng không thể nào chạm tới thân thể của Lan Tiếu.
Lúc đó, hắn cũng không có chút nào tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, vội vã nối lại mấy cái xương ngực bịđứt gãy của Lan Tiếu, lại bóp mấy viên diệu xuân đan tán thành bột rồi rắc lên miệng vết thương, sau đó dùng vải băng bó.
Có lẽ là vì đụng tới miệng vết thương, thân thể Lan Tiếu thỉnh thoảng run rẩy một phát, trong miệng phát ra những tiếng kêu thống khổ.
Phong Liệt cũng cố gắng chịu đựng, hắn không có chút cảm xúc gì với nữ nhân xấu xí này, hận đến đau răng, nếu như không có nàng thi triển chú pháp ling tung thì mình cũng không gặp phải những phiền toái này.
Sau khi bận rộn nửa canh giờ, cuối cùng vết thương của Lan Tiếu đã được băng bó xong xuôi, sau đó mặc lại quần áo cho nàng, lúc này không thể chờđợi được hơn, lau mồ hôi trên mặt, như trút được gánh nặng thở một hơi dài.
- Hô, đúng là! Còn mệt hơn đấu với một gã cao thủ cương khí.
Phong Liệt dở khóc dở cười lắc đầu.
Gương mắt hắn quét bốn phía, lại nhìn Lan Tiếu đang nằm trên mặt đất, trong lòng do dự có nên cho nàng ăn một viên đan dược, có lẽ có thể khôi phục được nhanh hơn một chút.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại bỏ đi ý nghĩ này, hôm nay hắn thật sự không có dũng khí vạch trần áo choàng của Lan Tiếu, quả thực là ác mộng tồn tại.
Tiếp đó Phong Liệt cũng không hềđể ý tới Lan Tiếu, hắn khoanh chân ngồi xuống đất, bắt đầu vận chuyển công pháp bổ sung năng lượng tiêu hao.
Lúc trước giết liên tục mấy cao thủ cương khí cảnh, tuy nói rằng trong đó có chút trung hợp nhưng thực sự hắn tiêu hao không ít nguyên lực, nhất là sau đó sau khí Trấn long thiên bi đuổi giết Hình Ngọc Thiên, hắn đã hao tổn đi bảy phần nguyên lực.
Hắn hiểu được bên trong bí cảnh này cũng không hề an toàn gì, phải duy trì trạng thái cao độ để ứng phó với những nguy hiểm không biết trước.
← Ch. 0274 | Ch. 0276 → |