← Ch.0312 | Ch.0314 → |
Diệp Thiên Quỳnh bực mình trừng Diệp Thiên Tử, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát mắng:
- Ngươi còn dám nói? Ngươi xem ngươi đi, bình thường không cố gắng luyện công, đã hai năm rồi chỉ mới tu luyện đến nguyên khí cảnh bát tầng! Năm đó khi tỷ tỷ ở trong giáo, đệ tử cùng thế hệ công tử ca có ai dám vô cớ quấy rầy ta? Ta khiến hắn ít nhất nằm trên giường nửa năm, một năm!
Lúc này Phong Liệt lạnh lùng nói:
- Nếu chỉ vì chuyện này thì nàng có thể yên tâm, ta bảo đảm sẽ không quấy rầy nàng ta! Cáo từ!
Dứt lời hắn xoay người đi.
Lời của Diệp Thiên Quỳnh ngược lại là hợp ý hắn. Vốn trên người hắn có nhiều rắc rối lắm rồi, thật sự không muốn cùng Diệp Thiên Tử dây dưa không rõ.
Lúc này hắn mượn lời của Diệp Thiên Quỳnh kéo khoảng cách với Diệp Thiên Tử, đỡ sau này cứ phải thập thò trốn tránh nàng.
- Hừ! Coi như ngươi biết điều!
Diệp Thiên Quỳnh khẽ hừ, vừa lòng thái độ của Phong Liệt, nói với Diệp Thiên Tử:
- Thiên Tử, tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp, đi thôi, tỷ tỷ cho ngươi xem đồ vật...
Diệp Thiên Tử phớt lờ lời của tỷ tỷ, kiềm không được khẽ quát với bóng lưng Phong Liệt:
- Phong Liệt, ngươi... không cho ngươi đi!
Nghe Phong Liệt nói như vậy nàng biến sức mặt, lòng đau như kim đâm, nước mắt mới khô giờ lại rơi ra.
Ông trời thương tình, khoảng thời gian này nàng ngày nhớ đêm mong, trong lòng khát vọng biết bao Phong Liệt sẽ đến quấy rầy mình, nhưng hắn chết sống trốn tránh, nàng muốn gặp hắn một mặt rất là khó khăn.
Nếu bây giờ bởi vì tỷ tỷ nghiêm nghị cảnh cáo khiến Phong Liệt sau này không thèm để ý đến nàng nữa thì chẳng phải nàng khổ sở muốn chết?
- A? Phong Liệt?
Triệu Thanh Lâm ở phía sau con ngươi co rút, nụ cười trên mặt biến mất mà trở nên lạnh băng. Gã thầm nhủ.
"Không lẽ hắn chính là Phong Liệt của ám võ viện đó?"
- A? Thiên Tử, làm sao vậy? Không lẽ còn muốn tỷ tỷ dạy cho hắn một bài học thay ngươi?
Diệp Thiên Quỳnh sửng sốt nhìn muội muội của mình, chưa từng thấy Diệp Thiên Tử mất hồn mất vía như vậy, khiến nàng rất đau lòng.
Diệp Thiên Tử vẻ mặt khó xử lắc đầu nguầy nguậy, nhìn Phong Liệt dần đi xa, lại nhìn Diệp Thiên Quỳnh không hiểu gì cả.
Nàng cắn răng, nghẹn ngào nói:
- Tỷ tỷ! Tỷ... tỷ không hiểu! Không phải hắn quấy rầy ta, là... là ta thích hắn!
- A?
Diệp Thiên Quỳnh trợn tròn mắt, không tin hỏi lại:
- Thiên Tử, ngươi nói ngươi thích hắn? Sao có thể chứ?
- Hừ! Cái tên đó ở trước mặt công chúng ôm hồng dựa thúy, rõ ràng là thứ dâm dê, ngươi... sao ngươi thích loại người như vậy được? Không lẽ trên đời này đàn ông tốt đã chết hết rồi sao?
Lúc này Phong Liệt đã đi ra hơn mười trượng nghe lời của Diệp Thiên Tử thì chân lảo đảo, thầm cười khổ.
"Bà nội nó, hình như đùa với lửa rồi!"
Bị Diệp Thiên Quỳnh truy hỏi, Diệp Thiên Tử ngại ngùng chui vào ngực nàng, uất ức khóc nói:
- Ta không biết! Tỷ đừng hỏi ta! Ta cũng không biết tại sao nữa! Dù sao thích là thích! Hu hu... nhưng cái tên xấu xa đó không thích ta! Hắn còn ghét ta nữa! Hu hu hu... hu....
Diệp Thiên Tử càng nói càng thương tâm, càng nói càng uất ức, dường như chịu oan lớn nhất trên đời, khóc đến kinh thiên động địa.
Diệp Thiên Quỳnh lạnh lùng liếc người xung quanh xem kịch vui, đám người kinh sợ dần tán đi.
Nàng nhìn muội muội khóc bù lu bù loa, nhíu mày thanh. Nàng giương mắt nhìn Phong Liệt có Tiểu Yên, Tiểu Lục vây quanh đang chậm rãi rời đi, mắt dần phát ra sát khí lạnh băng.
"Hừ! Khốn kiếp! Dám đùa giỡn tình cảm của muội muội ta! Tội đáng chết muôn lần!"
Bây giờ Diệp Thiên Quỳnh hơi đau đầu, nàng nhìn Diệp Thiên Tử lớn lên, biết rõ tính tình của muội muội bảo bối này hơn bất cứ ai.
Muội muội ở trong nhà được lão tổ yêu thương nhất, rất được nuông chiêu, hành động không e sợ cái gì, chỉ có một đường thẳng tiến, hễ thích thứ gì là chưa từng thay đổi.
Một thanh trường kiếm bình thường bị Diệp Thiên Tử nhìn trúng liền khổ sở dây dưa lão tổ tông cứng rắn thay đổi kiếm sắt của nàng thành băng ma kiếm cao cấp linh bảo.
Hắc vốn chỉ là một dã thú cực kỳ bình thường trong rừng núi nhưng từ khi bị Diệp Thiên Tử nhìn trúng thì tiêu hao vô tận thiên tài địa bảo, cuối cùng biến nó thành ma hổ thức tỉnh ma long huyết mạch.
Ví dụ như vậy nhiều không kể xiết, khiến người khó hiểu.
Bây giờ từ miệng Diệp Thiên Tử nghe được nàng thích Phong Liệt là công tử lăng nhưng, Diệp Thiên Quỳnh rất là đau đầu.
Đựac biệt Phong Liệt không phải người không có danh tiếng gì, thân phận chưởng ngự khiến nàng là cao thủ cương khí cảnh lục tầng còn phải kiêng dè.
"Không được! Lần này dù thế nào cũng không thể để mặc muội muội thích làm gì cũng được! Dù nàng không gả cho người Triệu gia nhưng cũng không thể tùy tiện gả cho một người không thể đem đến hạnh phúc cho nàng!"
Trong thời gian ngắn Diệp Thiên Quỳnh đã có quyết định, khuôn mặt xinh đẹp có phần lạnh băng.
Lúc này khiến người ngoài ý muốn là Triệu Thanh Lâm đứng phía sau nàng chợt nặng nề hừ lạnh.
Gã quát hướng phía trước:
- Phong Liệt! Ngươi đứng lại đó!
Tiếng quát lạnh này xen lẫn khí kình hùng hồn, đè ép tất cả tiếng động ầm ĩ xung quanh. Mọi người sửng sốt nhìn Triệu Thanh Lâm, không hiểu công tử khí thế oai hùng này định làm gì.
"Hừ! Ngươi nói đứng lại thì lão tử liền đứng? Ngươi tính cái gì?"
Phong Liệt khinh thường cười lạnh, bước chân không dừng nhưng thân thể thầm cảnh giác.
Hắn hiểu Triệu Thanh Lâm còn nhiều hơn Diệp Thiên Quỳnh.
Bởi vì Triệu Thanh Lâm là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ Triệu gia, cũng là một trong những người cạnh tranh có thực lực gia chủ Triệu gia đời tiếp theo.
Giống như Triệu Đống ở trong gia tộc chỉ xem như là hoàn khố đệ tử, bình thường mượn uy trưởng bối vênh váo, khó thể làm chuyện lớn.
Nhưng Triệu Thanh Lâm thì khác, gã xem như là nhân vật tài năng Triệu gia đặc biệt bồi dưỡng ra, nếu không ra ngoài ý muốn thì người này sẽ thành trụ cột vững vàng cho Triệu gia trăm năm sau.
Kiếp trước Phong Liệt từng tiếp xúc với Triệu Thanh Lâm khá nhiều nhưng giao tình nhạt, tuy không tính là kẻ địch nhưng cũng không là bằng hữu.
Đời này từ khi hắn phế đi Triệu Đống thì đã cùng Triệu gia đối địch. Chỉ cần cha của Triệu Đống còn ngồi trên vị trí gia chủ Triệu gia, mâu thuẫn này sẽ không cách nào tiêu trừ.
Bị Triệu Thanh Lâm kêu một tiếng Diệp Thiên Tử ngừng khóc, nàng ngẩng khuôn mặt đẫm lệ khỏi ngực Diệp Thiên Quỳnh, nghi hoặc nhìn gã.
Nàng kiều thanh nói:
- Thanh Lâm ca, đây là chuyện riêng giữa ta và hắn, ngươi và tỷ tỷ đừng xen vào được không?
Triệu Thanh Lâm nhìn Diệp Thiên Tử, thản nhiên cười nói:
- Thiên Tử hiểu lầm, chuyện giữa các ngươi ta sẽ không xen vào, nhưng ta tìm Phong Liệt là vì chuyện Triệu gia ta.
- Chuyện Triệu gia?
Diệp Thiên Tử ngẩn ra, giật mình, sốt ruột hỏi:
- Thanh Lâm ca, không lẽ ngươi là vì Triệu Đống ư? Nhưng chuyện đó là Triệu Đống sai trước...
- Thiên tử!
Triệu Thanh Lâm hơi nhíu mày nói:
- Thị phi đúng sai trong lòng ta hiểu rõ, ngươi đừng nói nhiều.
Diệp Thiên Tử cuống lên, nàng biết Triệu Thanh Lâm lợi hại, ngay cả một số trưởng bối trong gia tộc còn không là đối thủ của gã, khiến nàng kiềm không được lo lắng cho Phong Liệt.
Nàng định nói vài câu giúp cho Phong Liệt thì bị Diệp Thiên Quỳnh ngăn lại.
← Ch. 0312 | Ch. 0314 → |