Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0372

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0372: Dư Thanh xui xẻo (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Shopee


*Bóc!*

Một tiếng nổ giòn vang ở trên cao từ xa truyền đến.

Cùng lúc đó, một pháo hoa cực kỳ diễm lệ mù xanh nở rộ trên không trung, ánh chiếu bốn phương tám hướng.

- A?

Phong Liệt khựng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, sửng sốt phát hiện pháo hoa kia nở rộ trên đỉnh đầu mình.

Sửng sốt một thoáng rồi hắn vội đưa mắt nhìn quanh.

Ngay sau đó, cách ba trăm trượng, dưới một góc cây, một thiếu niên vẻ mặt ác độc rơi vào mắt hắn.

- Lữ Vanh?

Nhìn rõ người tới rồi Phong Liệt nhướng mày, sau đó thản nhiên cười, nên đến rốt cuộc đến, sớm muộn gì cũng thế thôi.

Giờ phút này Lữ Vanh không đi lên trước chà hỏi Phong Liệt mà chỉ dùng đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người thì e rằng hắn đã sớm đầu thai mười mấy lần.

Lữ Vanh biết rõ lấy tu vi chân khí cảnh nhất tầng hiện giờ của gã tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Liệt, dù có thêm vào mấy thị vệ chân khí cảnh cũng chỉ uổng công.

Cho nên gã đang chờ!

Nếu đã để Phong Liệt nhàn nhã hơn một năm nay thì không kém trong phút chốc.

Thấy tín hiệu pháo bông trên trời, lại nhìn biểu hiện của Lữ Vanh, Phong Liệt không khó đoán ra tính toán của gã.

Nhưng hắn không hề sợ hãi.

"Hừ! Nếu đã ra khỏi Ma Long giáo thì nên có chấm dứt!"

Trong lòng Phong Liệt xẹt qua tia sát khí, tiếp theo hắn mặc kệ Lữ Vanh, tiếp tục đi hướng có cảm ứng mặt nạ 'Huyết ảnh'.

Hắn nhẹ nhàng vung chưởng đánh ra, chỉ nghe *Ầm!* một tiếng, tro tàn phmj vi ba trượng bóc lên bay đầy trời, mặt đất lộ ra màn đỏ chói mắt.

Mắt Phong Liệt sáng lên.

"Yêu mang? Quả nhiên tại đây! Hắc hắc!"

Hắn không vội vàng nhặt lên chủy thủ 'Yêu mang' yên lặng nằm trên mặt đất mà là trước tiên cảnh giác quan sát bốn phía.

Dư Thanh là cao thủ thần thông cảnh, dù tu vi hay thân thể, linh hồn đều cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.

Quả nhiên, vài giây sau mặt đất bỗng phát ra tiếng *Ầm!* vang dội, cuốn tro bụi đầy trời, cùng lúc đó, một khúc gỗ cực kỳ nhanh trồi ra khỏi bùn đất mạnh đụng và Phong Liệt.

Phong Liệt con ngươi co rút, chớp mắt nhận ra đây đua phải khúc gỗ gì, rõ ràng là Dư Thanh không còn tứ chi, bị nướng này một cây gậy người.

Lúc này Dư Thanh khí thế kém hơn trước rất nhiều, đôi tay, hai chân trực tiếp biến thành hư vô, đầu cũng trùm một tầng tro đen, đôi mắt trừ đỏ rực khát máu ra thì toàn thân không còn chút sự sống nào nữa.

- Ha ha ha! Quả thực trời không vong ta! Nếu ngươi đã tự mình đưa lên cử thì lão tử vui lòng nhận, ha ha ha ha!

Dư Thanh cây gậy vừa điên cuồng khàn khàn cười lớn vừa nhào tới trước mặt Phong Liệt.

Trên thế giới này, võ giả lấy tuổi thọ thân thể làm chủ, linh hồn thọ mệnh vô hạn, nhưng bởi vì thiên đạo quy tắc có hạn, mỗi một sinh linh dù có mạnh mẽ đến đâu thì tối đa chỉ có thể đoạt xá hai lần, thân thể tử vong lần thứ ba thì dương khí sẽ hao hết, linh hồn triệt để tan biến trong trời đất, lại rơi vào luân hồi.

Giờ phút này có cửu phẩm huyết mạch thiên tài Phong Liệt ở ngay trước mắt, đối với Dư Thanh hiện tại thì không thể nghi ngờ là cơ duyên to lớn.

Nếu một khi đoạt xá thành công, gã lấy thần thông cảnh linh hồn cảm ngộ phối hợp nghịch thiên cửu phẩm huyết mạch, rất có khả năng sẽ trùng kích hóa đan cảnh, thậm chí vấn đỉnh long biến cảnh cũng không phải không có khả năng.

Trong phút chốc, cơn tức giận vì thân thể bị hủy của Dư Thanh đột nhiên nhạt đi nhiều, ánh mắt nhìn Phong Liệt có khát khao cuộc sống mới.

Nhưng khiến gã kinh ngạc là trên mặt Phong Liệt không có chút kinh sợ ngược lại lộ ra vẻ châm chọc.

Dư Thanh trời sinh tính gian trá đa nghi, trong lòng bất giác tăng nhiều mấy phần cảnh giác.

Nhưng dù thế nào thì thân thể thượng đẳng trước mắt tuyệt đối không bỏ qua được, nếu không thì trong rừng hoang đì vắng hiếm dấu chân người này dù gã sống được thêm một giây một phút thì cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

Hoặc là gã có thể đoạt xá một ít cấp thấp dã thú, nhưng như vậy thì không bằng trực tiếp chết cho sảng khoái.

Lúc này mắt thấy Dư Thanh nhào đến, Phong Liệt không nhanh không chậm lấy ra phong ma đại thương. Mãi đến khi Dư Thanh đến gần thì hắn mới đột nhiên đâm ra một thương.

*Phụt phập*, thương phong sức ám kim chớp mắt đma thủng ngực Dư Thanh, một khúc mũi thương vươn ra khỏi lưng gã, Phong Liệt cũng thúc đẩy hơi thở luyện hồn sa trong phong ma thần thương.

Vốn Dư Thanh không định trốn tránh, gã chỉ muốn tới gần Phong Liệt để tiến hành linh hồn đoạt xá mà thôi, gã chẳng thèm để ý việc thân thể tàn phá bị hắn hủy diệt.

Nhưng ngay sau đó, Dư Thanh định linh hồn ly thể thì bỗng khựng lại, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm khiến người ta da đầu mát lạnh.

- A!!!

Tiếng hét thảm thê lương vang tận mây xanh, quanh quẩn thật lâu trong rừng núi rộng rãi khiến vô số con chim bay lên.

Cùng lúc đó, Dư Thanh đột nhiên tránh thoát thương phong, lùi đến không trung, mặt đầy kinh hoàng nhìn Phong Liệt.

Gã gầm lên:

- Chết tiệt! Đó là thứ quỷ gì vậy?

Phong Liệt lạnh lùng nhìn Dư Thanh, hừ lạnh nói:

- Hừ! Thứ đưa ngươi đi chầu trời!

Trong lòng hắn hơi tiếc nuối.

Nếu Dư Thanh xông lên chỉ là thể linh hồn thì hắn rất có tin tưởng một thương liền hoàn toàn xử lý gã, hưng có nửa khúc thân xác che chở, hơi thở luyện hồn sa bị suy yếu nhiều, không thể trực tiếp tiêu diệt linh hồn của Dư Thanh.

Trảm thảo phải trừ tận gốc!

Phong Liệt ánh mắt ác độc, định ném ra phong ma thần thương triệt để xử lý Dư Thanh ở trên trời.

Nhưng lúc này có một bóng người bay nhanh đến, dừng lại cách Phong Liệt không xa, chính là Lữ Vanh lúc trước ở phía xa bàng quan.

Lúc này Lữ Vanh biểu tình hưng phấn nhìn Dư Thanh cây gậy ở trên trời, chắp tay hành lễ nói:

- Tiền bối định đoạt xá Phong Liệt? Vãn bối Lữ Vanh bất tài, nguyện ý trợ giúp tiền bối một tay!

Nói rồi gã căm hận liếc Phong Liệt, chất chứa mối hận đến tột đỉnh.

Theo gã thấy thì mặc dù Dư Thanh trọng thương cận kề cái chết, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, khí thế thần thông cảnh vẫn vô cùng mạnh mẽ, nếu có thêm gã giúp đỡ thì muốn tiêu diệt Phong Liệt không phải chuyện khó.

Phong Liệt thấy Lữ Vanh tiến lên thì dừng tay, nghe gã nói hết lời khóe môi hắn cong lên nụ cười bỡn cợt.

Dư Thanh nhìn Lữ Vanh ở dưới đất, mắt chớp lóe, cao giọng nói:

- A? Tốt! Tiểu tử! Chỉ cần ngươi có thể trợ ta đoạt xá thành công, Dư Thanh ta sau này sẽ hậu tạ ngươi!

- Tốt! Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta ra tay đi!

Lữ Vanh vẻ mặt vui mừng, rồi gã ra lệnh với năm thị vệ chân khí cảnh Lữ gia:

- Lên cho ta!

Năm thị vệ không hề do dự vung đao kiếm định tấn công Phong Liệt, Dư Thanh ở trên không trung *vèo!* một tiếng lại vọt hướng hắn.

Biểu tình của Phong Liệt vẫn không hề kinh sợ, những con cá lòng tong này ở trong mắt hắn không chịu nổi một kích, Lữ Vanh đáng thương còn tưởng chúng là cao thủ.

Nhưng ngay sau đó, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chỉ thấy thân hình Dư Thanh nhanh chóng rơi xuống mấy trượng rồi bỗng chuyển hướng càng nhanh hơn vọt đến Lữ Vanh.

Khi gã tới gần Lữ Vanh thì một linh hồn bỗng bay ra nhào hướng đầu Lữ Vanh.

Lữ Vanh thấy hình nhỏ này kinh sợ đến hồn vía lên may, gã vội hét to:

- Tiền bối! Phong Liệt chính là cửu phẩm huyết mạch! Vãn bối mới là tầm thường thất phẩm huyết mạch mà thôi! Ngươi đừng bỏ dưa hấu nhặt hạt mè...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1065)