← Ch.0473 | Ch.0475 → |
Trong mắt Lăng Cô Thành lóe lên một tia tinh mang, nhưng hắn nhanh chóng đè xuống, cười nói:
- Bổn công tử thật là không nghĩ tới sẽ cùng đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Ma Long Giáo gặp nhau ở chỗ này, thật đúng là tam sinh hữu hạnh! Chẳng qua là, không biết tại sao Phong huynh lại có mặt ở nơi này.
Lông mày Phong Liệt nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng hắn suy nghĩ một chút, mơ hồ nghĩ tới nguyên nhân người này phát ra địch ý.
- Tại hạ vốn là phải xuyên qua Ma Quỷ bình nguyên đi Đằng Long quận. Nhưng thật không may, gặp đúng dịp có cương thi phong bạo, đành phải ở lại quấy rầy Lê bá mấy ngày.
Phong Liệt lơ đễnh nói.
- Nga? Thì ra là như vậy. Phong huynh đang bận rộn, tại hạ không dám quấy rầy, cáo từ.
Lăng Cô Thành "nga" một tiếng thật dài, ý tứ xâu xa, sau khi nói khách khí một câu liền xoay người rời đi.
Đúng lúc hắn xoay người, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, vẻ mặt hiện ra vài phần âm trầm, trong lòng thầm nhủ:
- Hừ! Quấy rầy mấy ngày? Thiên Tình không dễ dàng đi xa nhà, hết lần này tới lần khác mới ra được đây, ngươi lại vừa vặn hiện ra ở chỗ này, ngươi cho rằng bổn công tử là đứa trẻ ba tuổi à!
Phong Liệt nhìn bóng lưng Lăng Cô Thành, trong ánh mắt hơi lộ ra một tia đăm chiêu.
Người này nếu biết thức thời là tốt nhất, nhưng nếu hắn dám đánh chủ ý lên người mình... Hừ hừ! Dù sao đám thế gia công tử bại trong tay lão tử cũng nhiều đi, thêm một tên cũng không tính là gì.
Nửa canh giờ sau, một cái bàn bát tiên lớn được bày ra bên dòng suối nhỏ, cả đám lần lượt đem những món cao lương mỹ vị bày lên bàn.
Mặc dù Lê bá là một lão yêu vạn năm tuổi nhưng cũng rất thích náo nhiệt, lão lại lấy ra rượu ngon mà mình đã ủ nhiều năm, cùng tề tựu một bàn với đám người trẻ tuổi.
Lê bá ngồi thẳng hướng chính bắc, bên tay trái lão là Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành cùng ba tên đệ tử Băng Long Giáo khác. Bên tay phải là Băng Ly, Phong Liệt cùng ba người Hổ Đầu.
Phong Liệt nhìn những người ngồi ở bàn này, trong lòng không khỏi thổn thức. Trước ngày hôm nay, hắn thật sự không thể tưởng tượng được sẽ có lúc những người này lại cùng ngồi chung một bàn.
Một lão yêu vạn năm tuổi, mấy tên công tử tiểu thư thế gia, mấy thiếu niên sơn thôn bình thường, đây tuyệt đối là một đám người không có chút liên quan nào với nhau, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đúng là trời cao biển rộng, điều gì cũng có thể xảy ra.
Chỉ có điều, ở bàn cơm này, bầu không khí thật hết sức cổ quái. Phong Liệt có thói quen không nói chuyện khi ăn cơm, chỉ vùi đầu vào ăn uống, cũng không thèm chú ý đến hình tượng. Những món ăn thôn quê trên bàn này cũng rất hợp khẩu vị của hắn, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên kính Lê bá một chén rượu.
Ba người Hổ Đầu ở bên cạnh cũng trở nên nhã nhặn lạ thường, thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc về mấy vị tiên tử ở phía đối diện một cái, hai tai hơi ửng đỏ, cử chỉ thật là gò bó.
Lê ba trên căn bản là không ăn, chỉ uống. Bầu rượu ít khi rời khỏi khóe miệng lão.
Băng Ly cũng không khác Phong Liệt là mấy, cũng không thèm chú ý đến hình tượng, ăn thùng uống vại, lại thường xuyên cùng Phong Liệt tranh đoạt miếng ăn ngon, quai hàm luôn luôn phồng lên, thỉnh thoảng còn hung hăng trợn mắt với Phong Liệt, ngoài miêng thì thi thoảng lại mắng một câu không rõ tiếng như "ngươi là heo à!", "Quỷ đói đầu thai a"...
Phong Liệt cũng lười để ý đến nàng, lúc ăn thì cũng không cần phải để ý đến thể diện.
Về phần đám người Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành thì mang đúng vẻ hàm dưỡng của đám đệ tử thế gia, cả đám nhai kỹ nuốt chậm, ăn uống cực kỳ ưu nhã. Đối với hành động của Băng Ly và Phong Liệt đều cực kỳ khinh bỉ, với đám người Hổ Đầu lại càng không thèm nhìn đến.
Có cái tiểu ma nữ Băng Ly này cũng khiến bữa cơm trở nên náo nhiệt. Thỉnh thoảng Lê bá lại được một trận cười to đầy sảng khoái, đôi mắt của lão thình thoảng lại quét tới quét lui trên người đứa cháu bảo bối của mình và Phong Liệt, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù Phong Liệt luôn vùi đầu và ăn uống nhưng hắn vẫn cảm giác được có hai đạo mục quang từ phía đối diện mang theo ý tứ hàm xúc cứ nhìn mình chằm chằm. Trong đó có một đạo mục quang đến từ Mộc Thiên Tình, trong ánh mắt mang theo vài tia lạnh lẽo, điều này khiến cho Phong Liệt không khỏi có chút chột dạ:
- Ừm? Chẳng lẽ cô nàng này đã phát hiện ra điều gì? Hay là tiểu ma nữ kia nói lỡ miệng?
Một đạo mục quang khác tự nhiên là đến từ Lăng Cô Thành. Trên nụ cười ấm áp kia hàm chứa một tia địch ý cùng khinh thường. Hơn nữa, khi hắn lơ đãng nhìn Mộc Thiên Tình ở bên cạnh, thấy Mộc Thiên Tình thường xuyên chú ý Phong Liệt, địch ý trong ánh mắt càng ngày càng nặng, khiến cho hắn không cảm thấy mùi vị thơm ngon của thức ăn, khó có thể nuốt trôi. Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái cũng càng ngày càng đen.
Nửa canh giờ sau, một bàn lớn mỹ vị bị Phong Liệt và Băng Ly ăn hết phân nửa, một bữa cơm cứ như vậy chuẩn bị kết thúc. Đúng lúc này, đột nhiên, ở cách đó mấy chục dặm trên Ma Quỷ bình nguyên bỗng nhiên xuất hiện tình huống lạ.
Oanh... Một tiếng nổ kinh thiên truyền đến. Sau đó, từ trong lòng đất phát ra hàng loạt âm thanh ù ù không dứt, truyền khắp bốn phương trời. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy trời long đất lở, quần tinh loạn chiến, không khỏi hoảng sợ biến sắc
Động tĩnh kinh thiên bên trên bình nguyên Ma Quỷ kia kéo dài một lúc mới lắng xuống. Sau khi mọi người rơi vào một trận sợ hãi liền bĩnh tĩnh lại rất nhanh, trừ ba người Hổ Đầu sắc mặt kinh hoảng, không rõ chuyện gì xảy ra. Những người còn lại đều không phải là người bình thường, một đám người nhìn về phía bình nguyên Ma Quỷ, ánh mắt rực sáng, trên mặt đều hiện lên vẻ toan tính.
Vẻ mặt Lê bá vẫn bình thường, tựa như không biết chuyện vừa xảy ra, thản nhiên uống rượu.
Mộc Thiên Tình và Lăng Cô Thành liếc nhau một cái, mặc nhiên gật đầu, tựa hồ có điều tính toán.
Phong Liệt sắc mặt bất động nhưng trong lòng thì không khỏi xuy tính, cái này chỉ sợ là động tĩnh do Thần Phủ Long Hoàng trong truyền thuyết xuất thế. Có điều, lúc này, Cương Thi Phong Bạo vẫn chưa dừng lại, chỉ sợ không phải là thời cơ thích hợp để tiến vào bình nguyên.
Biểu hiện của Mộc Thiên Tình và Lăng Cô Thành cũng không thoát khỏi ánh mắt của Phong Liệt, khẳng định đến tám chín phần mười hai người này cũng là vì Long Hoàng Thần Phủ mà đến.
Đúng lúc ấy, Phong Liệt đột nhiên chú ý đến Băng Ly, không khỏi một trận há hộc mồm. Có lẽ động tĩnh vừa rồi quá lớn, khiến cho tiểu ma nữ kinh hãi mà ngã ra sau, khiến cho đám thức ăn trong miệng nàng đang nhai chưa kịp nuốt xuống bị mắc ở cổ họng, khiến nàng bị nghẹn, hai mắt trợn trừng trừng.
Lúc này, Băng Ly đang một cái tay che cổ họng, một cái tay khác dùng sức vuốt bộ ngực, khiến cho bộ ngực ngạo nghễ rung rinh, làm Phong Liệt không kiềm được liếc nhìn mấy cái.
- Ách.. ! Hô.. ! Thật... đáng ghét! Đây là chuyện gì xảy ra a! Thiếu chút nữa làm nhân gia nghẹn chết!
Tiểu ma nữ mất lượng lớn sức lực mới nuốt được đám thức ăn trong cổ họng, lại chợt phát hiện tầm mắt Phong Liệt vừa lúc dừng lại trước ngực mình, không khỏi tức giận mắng một câu:
- Phong Liệt chết tiệt, nhìn cái gì vậy!
← Ch. 0473 | Ch. 0475 → |