Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0532

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0532: Tìm lối ra (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Shopee


Tiểu ma nữ gật gật đầu, sau đó nàng không chút khách khí cầm bầu rượu rót cho mình một chén.

- Phong Liệt, chúc mừng chúng ta đại nạn không chết, cụng ly!

Tiểu ma nữ tùy tiện nói một câu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

- Tốt! Cụng ly!

Phong Liệt cười cười, hai người vui vẻ đối ẩm với nhau, lần này có thể thoát khỏi tuyệt cảnh, đúng là rất đáng chúc mừng.

Không bao lâu sau, cả bầu rượu đã thấy đáy. Tiểu ma nữ uống đến mặt đỏ hồng, mỹ mâu mông lung, đôi môi kiều diễm ướt át, làm Phong Liệt không khỏi nhìn đăm đăm.

Bất quá, tửu lượng của tiểu ma nữ cũng không quá tốt, mới uống nửa bình rượu mà đã bắt đầu nói linh tinh. Đôi mắt đẹp trừng lên nhìn chằm chằm Phong Liệt, ồn ào nói:

- Phong Liệt, ta nói rồi... Nếu ngươi có thể dẫn bản tiểu thư rời khỏi không gian chết tiệt kia, bản tiểu thư sẽ giúp ngươi cưa đổ Đại sư tỷ! Tuyệt không... nuốt lời! Rót rượu!

Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, nói:

- Thôi khỏi đi, Đại sư tỷ của ngươi tuy đẹp thật đấy, nhưng lại là một ngọn núi băng vạn năm, lão tử không có phúc tiêu thụ!

- Dối trá! Nam nhân trong thiên hạ ai mà không thích Đại sư tỷ chứ! Nếu để người khác giành mất, ngươi... ngươi cũng đừng hối hận!

Tiểu ma nữ khinh thường nói.

Phong Liệt bỗng chớp mắt, đứng dậy nói:

- Tiểu ma nữ, ta nghĩ chúng ta có thể ra ngoài rồi!

- A? Có thể ra ngoài rồi? Thật tốt quá!

Tiểu ma nữ vui mừng kêu lên một tiếng.

Chẳng qua, nàng vừa dứt lời thì cả người đã đổ sụp xuống bàn, sau đó không thấy ngồi dậy nữa.

Phong Liệt bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến đến ôm lấy thân thể mềm mại của tiểu ma nữ, đặt lên trên một chiếc giường lớn.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng, Phong Liệt không khỏi rục rịch một trận. Nhất là nhìn hai quả bưởi cao vút trên ngực nàng, quả thực sắp không nhịn được mà nhéo nó một cái.

Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn vượt qua dục niệm trong lòng, đắp một cái chăn cho tiểu ma nữ, sau đó lắc mình rời khỏi không gian.

Thật lâu sau, tiểu ma nữ đột nhiên mở hai mắt ra. Trong mắt tràn ngập tỉnh táo và giảo hoạt, không hề có chút men say nào.

Nàng buồn bực cau mũi lại, lẩm bẩm nói:

- Hừ! Xú Phong Liệt! Coi như ngươi gặp may đấy! Ừm? Hay là bản tiểu thư chưa đủ mị lực? Sâu trong đáy hồ, sau khi thân hình khổng lồ của cự ngạc vừa chạm vào cái cửa động tối đen như mực sau lưng nó thì bỗng đột nhiên biến mất, rất là quỷ dị.

Sau một lát, Phong Liệt hiện thân hình ra, kinh nghi bất định nhìn cái động đen ngòm kia. Chỉ thấy nó cao chừng hơn ba mươi trượng, từ ngoài nhìn vào tối đen như mực, không biết nông sâu thế nào. Giống như một cái miệng thật lớn, không ngừng cắn nuốt nước trong hồ.

Phong Liệt trầm ngâm một chút, cố gắng áp chế sự tò mò trong lòng, sau đó triển khai thân hình bơi nhanh về phía mặt nước.

Hắn biết rõ, dù thế nào mình cũng chẳng thể trêu nổi con cự ngạc kia, cách xa nó một chút là tốt nhất.

Sau một lát, chỉ nghe "ầm" một tiếng, rốt cuộc Phong Liệt cũng chui ra khỏi mặt nước. Cảm nhận được không khí trong lành đang tràn vào phổi, thoải mái đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Hắn đưa mắt quan sát bốn phía, lại thấy mình đang cách bờ hồ không xa, cho nên lập tức bơi về phía đó.

Lúc này, xung quanh chẳng có lấy nửa cái bóng người. Ma Long Hoàng đừng sừng sững trên sáu hòn đảo nhỏ vẫn như lúc trước. Xa xa trong rừng thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng thú rống, tăng thêm một ít sự sống cho mảnh không gian này.

- Hả? Qua lâu vậy rồi mà còn chưa mở được lối vào sao?

Phong Liệt đi lên bờ, vẻ mặt không khỏi nghi hoặc.

Hắn biết rõ, mình và tiểu ma nữ ở trong không gian thôn phệ kia chừng hơn một tháng. Theo lý mà nói, thời gian một tháng kia cũng đủ để mở cấm chế a?

Nhưng giờ phút này, núi rừng xung quanh lại cũng chẳng có bao nhiêu dấu vết của Long Vũ giả.

Đột nhiên, Phong Liệt phát hiện cách đó không xa có một tấm ván gỗ. Hắn nhớ rõ đó chính là phần thừa mà mình chặt bớt khi chế tạo chiếc thuyền gỗ nhỏ kia.

Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó nhặt tấm ván gỗ lên xem xét.

Ngay sau đó, hắn không khỏi kinh ngạc vô cùng. Chỉ thấy trong ván gỗ vẫn còn ẩm, mặt trên còn có chồi non xanh mượt, sinh cơ bừng bừng.

- Hả? Đây là có chuyện gì? Nhìn tấm ván gỗ này dường như mới được chặt xuống không lâu, nhiều nhất cũng sẽ chẳng vượt quá một ngày, vậy chẳng lẽ...

Đột nhiên, ánh mắt Phong Liệt co rụt lại, nghĩ tới một khả năng, đó chính là công hiệu gia tốc thời gian cực kỳ cường đại trong không gian thôn phệ.

Bên ngoài qua đi một ngày, trong không gian thôn phệ của cự ngạc đã là một tháng.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, chỉ có như vậy thì không gian thôn phệ mới có thể cắn nuốt tất cả sinh linh trong thời gian ngắn nhất.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Liệt không khỏi mừng rỡ. Vốn hắn cho rằng mình đã bỏ lỡ mất cơ hội Long Hoàng thần phủ mở ra này. Nhưng hiện giờ xem ra vẫn chưa muộn lắm a!

Trên khuôn mặt hắn hơi mỉm cười, lúc này điều hắn muốn làm nhất chính là đến Long Hoàng thần phủ để tầm bảo. Tiến vào một chuyến cũng không dễ dàng, tất nhiên sẽ không thể ra về tay không rồi.

Bất quá, tiếp theo hắn lại không khỏi có chút nhức đầu, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Chẳng lẽ lại phải làm một chiếc thuyền nhỏ chèo qua đó sao? Sẽ không bị cự ngạc nuốt lần nữa chứ?

Đang lúc Phong Liệt tiến thoái lưỡng nan, tiểu ma nữ đang ngủ trong không gian Long ngục cũng vừa lúc tỉnh lại.

Trong lòng Phong Liệt lập tức máy động, kéo tiểu ma nữ ra khỏi không gian Long ngục.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1065)