← Ch.0610 | Ch.0612 → |
Phong Liệt hơi bị sững sờ, tuy hắn biết cô nàng này đã hiểu nhầm cái gì, nhưng mà hắn cũng chẳng thèm giải thích, quay ngươi lại mà chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, sự cảm ứng ở trong linh hồn hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng, mà lúc này thì hắn cũng dừng lại mà ánh mắt của hắn thì nhìn về phía xa xa trên không.
- Này! Ngươi đừng có giả câm giả điếc với bổn tiểu thư! Ta mặc kệ, ngươi phải bồi thường bảo kiếm lại cho ta, nếu không bổn tiểu thư sẽ không để yên cho ngươi —— ồ?
Khi Thu Nguyệt đang lải nhải về chuyện bồi thường, đột nhiên sắc mặt nàng trở nên trì trệ, rồi ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía Phong Liệt đang nhìn, trong đôi mắt đẹp của nàng dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy trên chín tầng trời, có hai đạo thân ảnh một đỏ một tím đang nhanh chóng bay đến chỗ này, tốc độ của chúng nhanh như chớp mà xẹt qua trên bầu trời, uy áp mạnh mẽ mà chúng tỏa ra khiến cho vô số đệ tử của Long Vũ học viện đều trở nên vô cùng sợ hãi, cả đám đều tới tấp nhìn lại.
Cùng lúc đó, còn có một đầu đại Điêu màu vàng nhạt đang giương đôi cánh khổng lồ dài mấy trượng mà bay nhanh đến đây.
Lê-eeee-eezz~! ——
Một tiếng kêu vô cùng vui sướng của đầu đại Điêu này vang tận mây xanh, vô số những đám mây trên trời cũng vì tiếng kêu của nó mà tiêu tán, mà một số cao thủ bên trong Long Vũ học viện cũng vì cảnh tượng đó mà hơi bị kinh hãi, cả đám đều âm thầm đề phòng.
Mà khi nhìn thấy đầu đại Điêu đang vui mừng kia hạ xuống đất, thì trong mắt Phong Liệt cũng lộ ra một chút nhu hòa cũng vui mừng.
Ông t... r... ờ... i... ơ... i! Bổn công tử không nhìn nhầm đấy chứ? Kia rõ ràng là —— cường giả Hóa Đan Cảnh! Hơn nữa còn là hai vị nữa chứ?
- Đầu kia đại điêu kia có vẻ cực kỳ hung ác! Không phải là nó muốn tấn công Long Vũ học viện của chúng ta đấy chứ? Thật là đáng sợ a!
- Im đi! Có chuyện gì đáng phải sợ đâu? Cao thủ bên trong học viện chúng ta nhiều như mây! Đừng nói là hai tên cường giả Hóa Đan Cảnh, mà cho dù là cường giả Long Biến Cảnh có đến đây thì cũng chưa chắc có thể toàn thân mà trở ra được!
- Tiểu Điệp! Ngươi mau nhìn kìa, đầu đại Điêu kia nhìn có chút quen mắt a! Trông nó rất giống Kim Câu thì phải!
- Không thể nào! Ta nhớ là đầu Kim Câu kia không có to lớn như vậy mà?
- Nha đầu ngươi thật là đần! Chẳng nhẽ Kim Câu không thể lớn lên được sao!
- Ah —— à? Nếu đúng là Kim Câu, thì Phong đại ca chẳng phải là...
- Nha đầu ngốc, ngươi cuối cùng cũng thông minh ra được một chút! Hừ hừ! Đồ Phong Liệt thối tha, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tiểu thư! Uhm? Mà nên tiền sát hậu gian hay là tiền dâm hậu sát nhỉ...
...
...
Giờ khắc này, vô số đệ tử ở bên trong Long vũ học viện đều duỗi dài cổ mà nhìn lên trên không trung, trên mặt chúng đều khó nén được vẻ khiếp sợ, cả đám đều đang suy đoán thân phận của người đang đến.
Trong đó, có hai thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp như hoa đang giương đôi mắt đẹp của mình mà nhìn chằm chằm vào đầu đại điêu có cặp lông màu vàng nhạt kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hai nàng đều không giấu được vẻ kích động.
...
- Xích Viêm Thiên ra mắt công tử!
- Bán Giang Hồng ra mắt công tử!
Hai lão giả Hóa Đan Cảnh từ trên không trung hạ xuống, dừng ở trước người Phong Liệt rồi chắp tay hành lẽ một cách hết sức cung kính.
- Ừ.
Phong Liệt hờ hững mà liếc mắt nhìn về phía hai người, rồi khẽ gật đầu.
Hai người này không phải là ai khác, mà chính là hai người Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng đã cùng Phong Liệt tách ra trên Ma quỷ bình nguyên.
Ngày đó Phong Liệt phát sinh xung đột với Lâm Tử Thông, Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng mỗi người đều ngăn trở một tên cường giả Hóa Đan Cảnh của đối phương, rồi sau đó hai người bị thất lạc mà mất đi tung tích của Phong Liệt, về sau đó thì hai người đành phải đi đến Tứ Phương thành mà chờ đợi Phong Liệt, về phần Kim Câu thì cũng được hai người mang đến nơi này.
Hôm nay khi hai người nhìn thấy Phong Liệt, thì trong nội tâm cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì mạng già của hai người cũng đều nằm trên tay Phong Liệt, nếu mà Phong Liệt bị chết thì bọn hắn cũng sẽ bị chết theo.
Đồng thời, khi hai người nhìn về phía Phong Liệt thì trong ánh mắt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, chỉ chưa đến một tháng mà tu vi của Phong Liệt lại tiến triển một đoạn dài như vậy, tốc độ phát triển như thế quả thực là hết sức dọa người.
- Công tử! Nơi đây là địa bàn của Long Vũ học viện, rồng rắn lẫn lộn, chúng ta không nên ở lâu, chúng ta nên quay về Tứ Phương thành trước đã!
Hỏa Mãng Vương âm thầm đánh giá thoáng một phát về Phong Liệt, ánh mắt hắn lóe lên một cái rồi đưa ra đề nghị.
- Được rồi! Các ngươi đi trước dẫn đường đi!
Phong Liệt nhìn thoáng qua đám người đang ở chỗ cánh cửa lớn của Long vũ học viện mà khẽ gật đầu một cái.
Hai người Hỏa Mãng Vương khẽ chấp tay với Phong Liệt, rồi lại lướt lên trên không trung một lần nữa.
Phong Liệt hướng về Kim Câu đang ở trên không trung mà cười cười, ngay lập tức hắn di chuyển thân hình mà bay lên trên không trung, Vèo một cái thì đã xuất hiện ở trên bầu trời.
Lê-eeee-eezz~! ——
Kim Câu vui sướng mà kêu lên một tiếng, giang rộng đôi cánh ra mà tiếp lấy thân hình của Phong Liệt, rồi ngay lập tức hướng về phía hai người Hỏa Mãng Vương đang ở cách đó xa xa mà đuổi theo.
Mãi đến một lúc lâu sau đó, hai người Phùng Bất Nhị cùng Thu Nguyệt đang ở trên mặt đất mới có phản ứng, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau một hồi.
- Tên hỗn đản này! Còn không bồi thường Kim Lũ Kiếm lại cho ta! Lần sau mà gặp lại thì nhất định ta sẽ không tha cho hắn!
Thu Nguyệt nhìn về phía xa xa trên bầu trời mà nói một cách đầy tức giận.
- Hả? Thu Nguyệt, ta xem hay là thôi đi! Ta cảm thấy tên kia rất nguy hiểm, tốt nhất là chúng ta không nên chọc vào hắn!
Một cái cực phẩm bảo kiếm mà thôi, ngày khác ta sẽ dùng tiền mừng tuổi mà mua cho ngươi một cái.
Giờ phút này thì trong lòng Phùng Bất Nhị không khỏi cảm thấy nhụt chí, không nói đến việc thiếu niên kia có thực lực như thế nòa, mà chỉ tính đến hai tên thuộc hạ có tu vi Hóa Đan Cảnh của hắn thôi thì cũng không phải là Phùng gia hắn có thể trêu chọc vào được.
Hơn nữa, người mà có thể sai bảo thuộc hạ là cường giả Hóa Đan Cảnh thì bối cảnh sau lưng hắn to lớn như thế nào thì dùng ngón chân cũng có thể hiểu được, dù sao thì bản thân hắn cũng mới chỉ có bốn gã Chân Khí Cảnh làm thị vệ.
Mà lúc này, trong đám người ở bên trong Long vũ học viện, hai nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang ngẩn ngơ mà nhìn về phía thân ảnh ở trên lưng đại điêu, trong nội tâm không khỏi kích động thật lâu.
Hai thiếu nữ này một người thì xinh đẹp thuần khiết tựa như tiên nữ từ trên trời giáng thế vậy, không dính một chút khói lửa nhân gian nào cả, mà như thế thì lại càng khiến cho người khác nảy sinh ra cảm giác muốn yêu thương che chở.
← Ch. 0610 | Ch. 0612 → |