← Ch.0748 | Ch.0750 → |
Oanh oanh oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp trời đất!
Đạo thiên kiếp thứ tám này thế như lại lập tức giáng xuống mấy trăm đạo lôi điện, lôi điện trút xuống quanh khu vực mười dặm này như không cần tiền. Mấy trăm con mãnh thú hung tợn đều hóa thành tro bụi dưới lôi điện đầy trời, mà ngay cả lầu các màu hồng kia cũng bị đánh thành bột phấn.
Về phần Phong Liệt được lôi kiếp tận tình chăm sóc lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trong lúc nhất thời, trong phạm vi mười dặm của tiểu viện liền biến biến thành một cái khe lớn sâu đến ngàn trượng, bụi đất bay đầy trời.
Trong tòa phủ đệ thật lớn này lập tức có vô số cường giả bay lên cao, nhất tề ngưỡng cổ nhìn vào bên trong cái khe. Trong đó, cao thủ Thần Thông Cảnh, Hóa Đan Cảnh nhiều vô số kể, thậm chí có vài người khí tức mạnh mẽ như Man Long, mơ hồ tỏa ra uy áp của Long Biến Cảnh, vô cùng kinh người.
Tuy những người này ở cùng một phủ với thiếu nữ kia, nhưng hình như họ không hề tức giận với việc Phong Liệt làm hỏng tiểu viện, ngược lại còn mơ hồ lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt cả đám cực kỳ cổ quái, giống như muốn cười nhưng lai không dám.
- Ti... Uy lực của Tất Tử chi kiếp này quả thực không giống bình thường, chỉ sợ cũng chẳng kém Long Biến chi kiếp bao nhiêu a?
- Các ngươi xem... người điên kia...
- Suỵt... Với nàng ta, chuyện nhỏ như vậy còn chưa đáng nhắc tới. Đừng nên đề cập đến nàng ta thì tốt hơn, miễn cho rước họa vào thân.
- Hắc hắc! Rốt cuộc đám súc sinh này cũng chết sạch, Lạc phủ chúng ta có thể yên bình một thời gian ngắn rồi.
...
Cả đám cường giả của Lạc phủ đều kín miệng như bưng, giống như có điều gì đó cấm kỵ vậy.
Sau một lát, dưới đáy hố sâu, vô tận Hắc Ám lực hội tụ về một chỗ, chỉ trong nháy mắt, thân hình Phong Liệt đã lại ngưng tụ ra.
- Phù... Lần này chơi lớn rồi, suýt nữa đã toi cái mạng nhỏ này của lão tử.
Trong mắt Phong Liệt không khỏi hiện lên chút sợ hãi, thầm hối hận hành động điên cuồng của mình. Độ kiếp cùng mấy trăm con mãnh thú, thế nhưng suýt nữa đã đi tong cái mạng của hắn.
Bất quá, cửu trọng lôi kiếp còn có một đạo cuối cùng. Hắn cũng chẳng thể suy nghĩ nhiều, lập tức phải bay lên trời cao nghênh đón đạo lôi kiếp cuối cùng.
Lúc này, hắn đã cảm thấy trong đan điền của mình mơ hồ xuất hiện một viên nhỏ màu đen, tản ra hắc mang u ám, hiển nhiên đây là hình thức ban đầu của Nguyên Đan. Hắn tin rằng, sau khi trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, tất nhiên nó sẽ chân chính thành hình, ngưng tụ Ám Nguyên Đan.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt đột nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên một tiếng ho khan.
- Khụ khụ!
Phong Liệt đảo mắt nhìn lại, nhưng đồng tử không khỏi co rụt. Chỉ thấy trong một đống đổ nát cách đó mười trượng, một cánh tay trắng như tuyết bỗng vươn ra.
Ngay sau đó, chỉ nghe "ầm" một tiếng, bụi đất bay tung tóe. Theo đó, một thân hình trắng nõn tinh tế xuất hiện trong mắt Phong Liệt.
- Là... Là ngươi?
Trong lòng Phong Liệt không khỏi kinh ngạc vạn phần, hắn liếc mắt một cái là đã nhận ra người trước mắt chính là thiếu nữ xinh đẹp mà lúc trước hắn nhìn thấy trên lầu các.
Chẳng qua, lúc này quần áo trên người nàng đã hóa thành mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, cả người từ trên xuống dưới đều trần như nhộng, mái tóc đen xõa ra, bộ ngực hơi rung rung lên, eo thon đùi trắng, bụi cỏ giữa hai chân khá rậm rạp, cả người hoàn mỹ như được đúc từ một khối ngọc, đẹp đến mức người ta hít thở không thông. Mặc dù Phong Liệt đã thấy nhiều mỹ nữ, nhưng cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài cái.
Nhưng ngay sau đó, tâm thần Phong Liệt đột nhiên căng thẳng, bị sát khí trên người cô gái chấn nhiếp, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, cả người như lọt vào hầm băng.
- Phong Liệt! Ngươi làm cho bản cô nãi nãi tức giận!
Lông mày của thiếu nữ dựng thẳng lên, nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.
Nếu đổi lại là thiếu nữ khác, trần truồng đứng trước mặt nam nhân xa lạ như vậy thì chỉ sợ đầu tiên sẽ vội vàng che người lại.
Nhưng nàng này lại có chút khác biệt, chẳng hề có ý định che thân, mà vẻn vẹn chỉ trừng đôi mắt mang đầy sát khí về phía Phong Liệt. Hoặc có thể là nàng đã coi Phong Liệt như một người chết.
- Chậc chậc, thân thể cũng không tệ lắm, đáng tiếc lão tử không rảnh mà dài dòng với ngươi...
Phong Liệt cười lạnh trêu trọc một câu, sau đó liền lập tức muốn bay lên trời cao.
Hắn nhìn ra được, thiếu nữ này cực kỳ tà môn, chỉ dựa vào thân thể cường hoành để ngăn chặn kiếp lôi, tuyệt đối không thể coi thường dược. Hiện giờ mình đang độ kiếp đến thời khắc mấu chốt nhất, vẫn nên cách kẻ vừa điên vừa nguy hiểm này thì tốt hơn.
Chẳng qua, lời của hắn còn chưa nói xong, đột nhiên "phanh" một tiếng, hạ thể đã ăn một tọng kích.
- Ngao ——
Phong Liệt chỉ cảm thấy mình như bị một ngọn núi đụng phải, hắn kêu thảm một tiếng, cả người bay vọt lên vạn trượng trời cao, thiếu chút nữa đã trực tiếp đụng vào tầng tầng kiếp vân.
- Thằng cha mày! May mắn lão tử biến ảo Hắc Ám thân, nếu không thì thành thái giám chắc rồi!
Bản nguyên thần đồ dừng trên không trung, trong lòng Phong Liệt căm giận mắng một câu, Hắc Ám thân lại ngưng tụ ra.
Hắn không hề nghĩ đến tốc độ của thiếu nữ sẽ nhanh đến như vậy, khiến cho hắn muốn tránh cũng không được, hơn nữa lực đạo cũng vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng lại đá nát Hắc Ám thân của minhf xuyên qua Bản Nguyên Thần Đồ.
Thực lực như vậy, chỉ sợ dù là cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ cũng không làm được a.
- Hả? Ăn một cước của cô nãi nãi mà không chết? Có cổ quái!
Thiếu nữ đã mặc vào một bộ váy dài màu đen, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng lại phát hiện Phong Liệt vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nàng không khỏi nhíu mày, mỹ mâu lóe lên kỳ quang.
- Tiểu thư, ngài không sao chứ?
- Tiểu thư, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin tiểu thư thứ tội!
...
Lúc này, trong Lạc phủ có hơn mười gã Thần Thông hộ vệ bay đến trên không, cả đám nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn thiếu nữ bên dưới, giống như đang nhìn một con ác quỷ cực kỳ dữ tợn vậy.
- Hừ! Chờ đám phế vật các ngươi đến cứu giá, cô nãi nãi đã sớm đầu thai cả trăm lần rồi! Cút!
Cô gái hừ lạnh, đột nhiên đánh một quyền lên không trung.
Theo một quyền này đánh ra, ngay cả hư không đều hơi nứt ra.
Theo đó, chỉ nghe một loạt âm thanh trầm đục vang lên, hơn mười cao thủ Thần Thông Cảnh đều kêu thảm bay ngược ra cả ngàn trượng, miệng hộc máu tươi.
Nhưng làm người ta không ngờ được là tuy đám thị vệ này hộc máu, nhưng cả đám lại mặt mày hớn hở, như được đại xá vậy.
...
Rắc!
Đúng lúc này, theo một tiếng sấm thật lớn, đạo lôi kiếp thứ chín đã đánh xuống.
Ánh mắt Phong Liệt ngưng lại, vội vàng vứt bỏ hết tạp niệm trong lòng. Khi thúc dục Bản Nguyên Thần Đồ, đồng thời cung tế Tỏa Long thai ra, một mảnh quang huy màu vàng nhạt bao phủ hắn vào bên trong.
Oanh!
Lôi điện màu vàng lớn hơn mười trượng trút xuống đỉnh đầu Phong Liệt, nhưng khi chạm phải lớp quang huy màu vàng nhạt bao phủ bên ngoài hắn thì lại dần bị trừ khử. Cuối cùng, dư uy của nó cũng không sai biệt lắm với đạo lôi kiếp đầu tiên, bị Bản Nguyên Thần Đồ dễ dàng ngăn cản.
← Ch. 0748 | Ch. 0750 → |