← Ch.0797 | Ch.0799 → |
Bất quá, bản thể của Tịch Diệt chi hỏa hiện tại đã bị Phong Liệt đoạt được, trở thành Tịch Diệt phân thân, từ đó về sau, Thiên Diễm Môn mặc dù sẽ không loại bỏ việc truyền thừa môn thần diễm này, nhưng chắc chắn cũng sẽ có những thay đổi nhỏ.
Không đợi Phong Liệt suy nghĩ nhiều, Ngụy Phong thấy Phong Liệt tránh được một kích của mình, tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cười lạnh một tiếng, song chưởng đồng loạt huy vũ.
"Rầm rầm rầm oanh..."
Từng mảnh lửa khói màu xanh biếc bắn nhanh ra ngoài liên miên không dứt, rất nhanh liền phong bế toàn bộ phạm vi chung quanh Phong Liệt, nhiệt độ trong không gian cấp tốc tăng lên.
Ánh mắt của Phong Liệt trở nên ngưng trọng, hắn thử đánh ra một chưởng để chống đỡ ngọn lửa, lại kinh ngạc phát hiện, một chưởng có uy lực không tầm thường của chính mình trong nháy mắt tiếp xúc cùng ngọn lửa, liền phảng phất giống như tưới dầu lên lửa vậy, nhất thời làm ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội hơn, hơn nữa, chỉ còn kém một chút là dẫn lửa tới thiêu thân, thật sự là quỷ dị vô cùng.
Cái không gian này vốn là vô cùng nhỏ hẹp, nhiệt độ cực nóng thiêu đốt tới mức không khí cũng trở nên giòn vang, không gian khe khẽ vặn vẹo.
Mắt thấy không còn cách nào khắc chế ngọn lửa, lại không thể để cho ngọn lửa tới gần người, Phong Liệt bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thúc dục Thần Đồ nhanh chóng trốn tránh, trông có chút chật vật.
Chỉ trong nháy mắt, đã có trên trăm đoàn lục diễm đang thiêu đốt trải rộng ở khắp các nơi, trôi lơ lửng trên không trung lẳng lặng thiêu đốt mọi thứ, làm cho khu vực mà Phong Liệt có thể tránh né càng ngày càng nhỏ, tình hình càng ngày cấp bách.
- Hừ! Bổn công tử muốn nhìn xem ngươi có thể trốn được tới khi nào?
Ngụy Phong nhìn Phong Liệt không ngừng tránh né thế công của Lục Hoàng Diễm, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười hài hước giống như một con mèo đang chơi đùa với một con chuột vậy.
Hắn cũng không ép sát quá, sợ rằng Phong Liệt vừa thấy không ổn lập tức chạy ra khỏi nơi này, điều hắn muốn chính là Phong Liệt chết, mà không phải trốn!
Cho nên, hắn lựa chọn chẳng qua là nước ấm nấu con ếch bình thường, từng bước giam cầm phạm vi hoạt động của Phong Liệt, đoán chừng sau khi Phong Liệt kịp phản ứng, còn nếu muốn nhích tới gần không gian bên cạnh để chạy trối chết cũng là một loại xa xỉ.
Phong Liệt mặt sắc mặt ngưng trọng vô cùng, chóp mũi dần dần toát ra mồ hôi, trong lòng hắn biết muốn dựa vào chuyện tránh né tuyệt đối không phải thượng sách, không gian nhỏ như thế, nếu trốn có thể trốn đi nơi nào?
Bất quá, hắn lại chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Có câu nói thế này: Kẻ sĩ có thể chết chứ không đầu hàng!
Sắc mặt của Phong Liệt khẽ trở nên hơi tàn nhẫn, trong mắt dần dần lộ ra một tia cười lạnh.
Sau một khắc, hắn đột nhiên thúc dục Thương Sinh Đại Ấn trong cơ thể!
- Minh Dạ Hàng Lâm.
"Oanh..."
Một màn đêm đen nhánh từ trên người Phong Liệt tản mát ra ngoài, trong chớp mắt tràn ngập trong toàn bộ không gian.
Dưới màn đêm bao phủ, hết thảy nguyên khí cũng dần dần chuyển hóa thành nguyên lực giống với Long nguyên lực trong cơ thể Phong Liệt, ngay cả hắc vụ mà Phong Liệt thả ra lúc trước cũng rất nhanh chuyển biến thành nguyên lực, tràn ngập ở trong không khí.
Sau đó, dưới sự khống chế cố ý của Phong Liệt, những nguyên lực này cũng rối rít rời xa những đóa Lục Hoàng Diễm kia.
Không có nguyên khí để duy trì, tất cả Lục Hoàng Diễm trôi lơ lửng trên không trung rất nhanh cũng trở nên khô héo, rồi dần dần bị dập tắt.
- Ừm? Đây là thần thông gì vậy?
Ngụy Phong khẽ nhíu mày, hắn kinh ngạc phát hiện, chẳng những là Lục Hoàng Diễm bị dập tắt, mà ngay cả nguyên lực trong cơ thể mình thế nhưng cũng giống như đang được cái gì đó dẫn dắt, dần dần tản ra bên ngoài cơ thể, chuyển biến thành một loại nguyên lực khác!
Tốc độ này mặc dù không phải là rất nhanh, nhưng cũng không thể bỏ qua, nếu là qua một thời gian nữa, chỉ sợ chính mình mới vừa đột phá đến cảnh giới Long Biến Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng sẽ không xong a!
Hắn thử đưa tay hút một tia nguyên lực chung quanh vào cơ thể, thì lại khiếp sợ phát hiện, đôi tay của mình đột nhiên trở nên đen nhánh, cơ hồ giống như bị ăn mòn vậy.
- Ừm! Long... Long nguyên lực? Điều này sao có thể!
Con ngươi của Ngụy Phong nhất thời co rụt lại, cảm thấy có chút không ổn, hắn vội vàng đem nguyên lực đang tiến nhập vào trong cơ thể mình loại trừ ra bên ngoài cơ thể, trong lòng cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa.
- Tiểu tạp chủng! Đường tiến vào quỷ môn quan cũng không thiếu, hay là mau chóng đưa ngươi lên đường đi!
Ánh mắt của Ngụy Phong trở nên hung ác, cũng không có ý định trì hoãn thời gian nữa, nếu không cẩn thận bị lật thuyền trong mương trong tay Phong Liệt, uy danh cái thế trong Thiên Diễm Thất Kiệt của mình sẽ khó giữ được a!
- Viêm Long Phần Thiên!
"Rống... rống... rống..."
Một trận long ngâm cao vút vang lên, theo đó, trăm ngàn đạo Hỏa Long màu xanh biếc từ trên người Ngụy Phong tản mát ra ngoài, giống như sóng triều càn quét biển rộng, mãnh liệt tiến về phía Phong Liệt.
Trong lúc nhất thời, đập vào mắt tất cả mọi người đều là Hỏa Long màu xanh biếc, nhiệt độ cực nóng đủ để khiến bất kỳ Tinh Kim nào thế gian nóng chảy.
Con ngươi của Phong Liệt hơi co lại, trong lòng âm thầm khiếp sợ, Viêm Long Phần Thiên này của Ngụy Phong tuyệt đối không giống với đại thần thông Hỏa Long bình thường, những con Hỏa Long này thế nhưng tất cả đều là do Lục Hoàng Diễm ngưng tụ mà tạo thành, tùy tiện đụng phải một đạo đều phải chết không có đất chôn thây a!
Giờ khắc này, vô số võ giả ở bên ngoài cũng không khỏi âm thầm đổ một trận mồ hôi lạnh vì Phong Liệt.
Lúc trước, có lẽ Phong Liệt còn có thể chạy trối chết, nhưng hiện tại Hỏa Long bao trùm toàn trường, tựa hồ muốn chạy trối chết cũng là việc xa xỉ.
Song, sắc mặt của Phong Liệt cũng là bất động, thân thể của hắn chấn động!
"Oanh!"
Một cỗ hấp lực mênh mông cuồn cuộn từ Thương Sinh Đại Ấn tràn ra, trong nháy mắt đem toàn bộ nguyên lực trong không gian hút vào trong cơ thể.
Ngay sau đó, trong nháy mắt khi Hỏa Long lan tràn tới, thân hình hắn thoáng một cái liền biến mất không thấy, cũng là trốn vào trong Thương Sinh Đại Ấn.
"Hô..."
Hỏa Long lướt qua, không gian cũng trở nên hơi vặn vẹo.
Chỉ chốc lát sau, Hỏa Long khắp bầu trời biến mất, nhưng tung tích của Phong Liệt cũng không thấy đâu.
- Hừ! Muốn đấu cùng Bổn công tử, ngươi còn kém xa!
Ngụy Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hắn có tự tin, dưới một kích cường thế của chính mình, ngay cả cường giả Long biên cảnh sơ kỳ bình thường cũng tuyệt đối là hữu tử vô sanh, một tên Phong Liệt nho nhỏ đương nhiên chính là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Song, trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, lại đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên ở trên đỉnh đầu của mình:
- Ngụy Phong, ngươi cao hứng quá sớm rồi, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
- Chúng Sinh Tịch Diệt!
"Rầm rầm rầm oanh..."
Một tiếng nổ vang long trời lở đất vang lên liên miên không dứt, đinh tai nhức óc, ngay cả bầu trời cũng rung động.
- Hả, ngươi còn chưa có chết?
← Ch. 0797 | Ch. 0799 → |