← Ch.0820 | Ch.0822 → |
Nguyên bản, Mục Thương Sinh thân là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, hơn nữa đã đem hư vô kiếm đạo luyện tới cảnh giới Đại Thành, muốn đột phá đạo cảnh do một gã cao thủ Hóa Đan Cảnh bày ra có thể nói là một chuyện dễ dàng.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt Mục Thương Sinh không những không vui mừng, ngược lại càng âm trầm hơn mấy phần.
Bởi vì hết thảy đạo cảnh chung quanh đã biến thành hiện tượng nguy hiểm, tất cả đều nương tựa trong vô số cái khe không gian, hư vô kiếm khí của hắn lúc gặp phải khe không gian trong nháy mắt đều bị trừ khử vô hình, căn bản không thể nào bài trừ toàn bộ huyễn tượng.
Ở trong đạo cảnh, chỉ cần còn có một tấm lá cây, một cát đất không bị diệt, thì liền chưa tính là bị phá trừ, thiên địa ban đầu vẫn không cách nào tái hiện trước mắt.
Huống chi, toàn bộ tuyết sơn, cơn lốc tai họa đầy trời vừa bị kiếm quang đánh nát bấy, lại lập tức hội tụ ra lần nữa, uy thế vẫn kinh người như trước.
- Mục Thương Sinh! Ngươi sai một điểm, đó chính là không nên trêu chọc ta, hiện tại, lão tử sẽ đưa ngươi lên trời cao a!
Thanh âm lạnh lùng tràn ngập sát ý kia của Phong Liệt từ phía trên truyền đến, quanh quẩn ở trong thiên địa thật lâu.
Theo đó, cơn lốc bão tuyết, vụ chướng, ... ở chung quanh hết thảy cũng bắt đầu sống lại như trước, mãnh liệt phóng tới Mục Thương Sinh.
"Rầm rầm rầm oanh..."
Mười ngọn tuyết sơn nguy nga cao lớn vạn trượng sụp đổ, giống như trời cao sụp đổ vậy, hung hăng oanh xuống đỉnh đầu Mục Thương Sinh.
Mười ngọn tuyết sơn này, mỗi một ngọn núi rơi xuống cũng tương đương với một kích của cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ, cho dù là Mục Thương Sinh cũng không dám khinh thường.
Hơn nữa là, hắn căn bản không có cách nào tránh né, chỉ có thể lấy lực để ngạnh kháng, nếu không chỉ cần hơi không tập trun một chút, liền có khả năng bị cái khe không gian đang ẩn giấu chung quanh cắt thành mảnh nhỏ, có thể nói là hết sức bực bội.
- Tiểu súc sinh chết tiệt! Chờ ngươi rơi vào trong tay Bổn công tử, ta sẽ cho ngươi sinh tử lưỡng nan!
Mục Thương Sinh chửi nhỏ một tiếng, nhưng ngay sau đó liên tục huy động quyền cước hung hăng đánh về phía bầu trời!
"Rầm rầm rầm..."
Dưới một màn quyền phong mạnh mẽ, từng ngọn tuyết sơn nhanh chóng bị oanh thành mảnh nhỏ.
- Ngươi chắc chắn là sẽ không có được cơ hội này!
Phong Liệt khinh thường khẽ cười nói.
Theo đó, từng ngọn núi lửa dưới chân Mục Thương Sinh ầm ầm bộc phát, uy thế mênh mông cuồn cuộn gần như muốn hủy thiên diệt địa.
Đối mặt với núi lửa cuồng bạo dưới chân, Mục Thương Sinh khinh thường hừ lạnh một tiếng, hung hăng dậm chân một cái, "Oanh" một tiếng, mấy chục ngọn núi lửa đồng thời ầm ầm nát bấy vô hình.
"Hô..."
Không đợi hắn đứng vững, đột nhiên, ba cơn lốc cuồng mãnh ở trước mặt đánh tới, xen lẫn ngàn vạn đạo phong nhận sắc bén vô cùng, tạo thành từng mảnh âm thanh phá không rất nhỏ hội tụ thành gió lốc gào rít giận dữ, rách màng nhĩ của người ta.
Mục Thương Sinh không sợ hãi chút nào, lại lần nữa xuất ra một đạo chưởng phong, "Oanh" một tiếng thật lớn vang lên, đem ba cơn lốc trước người trừ khử vô hình.
Nhưng mà, lúc này mới chỉ là mới bắt đầu, một mảnh độc chướng, sông ngầm kia theo nhau mà đến, dần dần làm Mục Thương Sinh vô cùng bực bội.
- Phong Liệt, ta thừa nhận có chút xem thường ngươi, ngươi có thể lấy tu vi Hóa Đan Cảnh phát huy ra chiến lực của cảnh giới Long Biến Cảnh sơ kỳ, đã rất là không tệ. Bất quá, nếu ngươi chỉ có chút ít thủ đoạn này thì cho ngươi một trăm năm ngươi cũng không giết chết Bổn công tử được!
Sau khi giao thủ trong chốc lát, Mục Thương Sinh tự cho là mình đã có chút hiểu rõ đối với thủ đoạn của Phong Liệt, ngoài miệng khinh thường nói.
Chung quanh uy lực của từng đạo thiên tai cũng cực kỳ kinh người, mỗi một đạo cũng đủ để sánh ngang với một kích ra sức của cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ, nếu đổi lại là một vị cao thủ Long Biến Cảnh sơ kỳ khác bị hãm thân trong đó, sợ rằng đã sớm thân vẫn.
Nhưng Mục Thương Sinh cũng không sợ chút nào, hắn là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ chân chính, giơ tay nhấc chân đều có được uy lực hủy thiên diệt địa, những thứ thiên tai này căn bản không tới gần quanh người hắn được trăm trượng, càng không nói đến việc làm hắn di chuyển nửa bước.
Ở bên trong Long Ngục Không Gian, sắc mặt của Phong Liệt vô cùng bình tĩnh, đối với khiêu khích của Mục Thương Sinh không ngần ngại chút nào.
Hắn chẳng qua là không ngừng khống chế Thương Sinh Đại Ấn lấy thiên địa nguyên khí bên trong Long Vực ra, cấp tốc ngưng tụ thành từng trận thiên tai với uy lực to lớn, cuồn cuộn không dứt đánh về phía Mục Thương Sinh.
- Phong Liệt, người này thật sự quá cường đại, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp a, chỉ sợ thật sự rất khó có thể giết chết hắn được!
Tiểu ma nữ nhìn nguyên khí bên trong Long Vực nhanh chóng biến mất, trong đôi mắt đẹp khe khẽ hiện lên một tia thần sắc lo lắng.
- Vô phương, người này cường đại hơn nữa thì có thể thế nào, cũng không thể ngoan ngoãn đối xử biết điều một chút! Thánh tử của Phiêu Miểu Thiên Cung cũng không có gì hơn!
Phong Liệt thần bí cười cười, động tác trên tay không ngừng chút nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, âm thanh ầm ầm trong thiên địa vang lên không dứt ở bên tai, tiếng động ước chừng vượt ra ngoài ngàn dặm, dần dần hấp dẫn sự chú ý của không ít cường giả tuổi trẻ, khiến cho bọn họ nhanh chóng tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.
Sau khi biết được là Phong Liệt đang cùng Thánh tử của Phiêu Miểu Thiên Cung quyết chiến, tâm thần của vô số người đều trở nên kinh hãi, âm thầm thay Phong Liệt đổ một trận mồ hôi lạnh, dĩ nhiên, cũng có không ít người nhìn có chút hả hê.
Chỉ bất quá, dưới màn đêm đen nhánh một mảnh đó, ngoại nhân căn bản không cách nào thấy rõ ràng tình hình bên trong, cũng chỉ có thể từ tiếng hét phẫn nộ Mục Thương Sinh ở bên trong ngầm trộm nghe ra, tựa hồ tình trạng của vị Thánh tử của Phiêu Miểu Thiên Cung này cũng không phải là quá lạc quan.
- Đại sư huynh, Thánh tử không gặp phải phiền toái gì chứ? Có muốn chúng ta đi trước tiếp ứng hay không?
Một gã đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung truyền âm nói với Tống Ngọc.
Ánh mắt của Tống Ngọc khe khẽ lóe lên, trầm ngâm một chút, hắn cau mày nói:
- Tầm nhìn bên trong tấm màn đêm này quá thấp, chúng ta đi trước không những không có cách nào để trợ giúp Thánh tử, lại vô cùng có khả năng liên lụy tới tánh mạng của chúng ta, vẫn là quan sát tình hình trước đi!
- Vâng.
- Phong Liệt người này, chẳng lẽ thật sự mạnh như thế?
Trong ánh mắt của Tống Ngọc dần dần dâng lên một tia phân vân.
...
- Hừ! Muốn hao tổn nguyên khí của Bổn công tử sao? Quả thực là thiên đại chê cười!
Sau nửa canh giờ, dưới sự cuồng oanh loạn tạc của từng trận thiên tai trùng trùng điệp điệp, tâm tình của Mục Thương Sinh ngược lại dần dần khôi phục sự bình tĩnh, đối mặt với nghìn vạn đạo thiên tai có uy lực không tầm thường, hắn chẳng qua là gặp chiêu thì đỡ, càng phát ra vẻ tiêu sái tự nhiên.
Hôm nay hắn đã kết luận, Phong Liệt tám chín phần mười là muốn hao tổn hết nguyên lực của chính mình.
← Ch. 0820 | Ch. 0822 → |