← Ch.0835 | Ch.0837 → |
Sau một lát sửng sốt, Xích Minh Tổ kinh nghi bất định nói:
- Sư đệ, Phong Liệt và tiểu yêu nữ kia mất tích rất có thể liên quan đến Tu La Vương Tọa, chúng ta chỉ cần thu phục Tu La Vương Tọa thì tìm hai người kia sẽ không khó.
- Ừm, sư huynh nói rất đúng, để tiểu đệ xem xem có thể khiến Vương Tọa nhận chủ hay không, nhất định phải đem hai con kiến kia bầm thây vạn đoạn!
Ánh mắt Lý Đạo Hư lóe lên một chút, tàn nhẫn nói.
Dứt lời, hắn cũng không chờ Xích Minh Tổ có phản ứng gì, vội vàng tiến lên bức một giọt tinh huyết ra vẩy về phía Tu La Vương Tọa.
- Cái gì...
Xích Minh Tổ mắt thấy Lý Đạo Hư muốn thu phục Tu La Vương Tọa, vẻ mặt không khỏi biến đổi, trở nên khẩn trương.
Tu La Vương Tọa chính là thần vật lừng lẫy danh tiếng thời thượng cổ, chẳng những là một món thần binh uy lực cường đại, hơn nữa còn có một số thần thông diệu dụng không thể tưởng tượng.
Tục truyền, trước khi đăng cơ, tư chất mỗi một đời hoàng đế của Hắc Ám đế triều đều rất bình thường, tu vi cũng không cao.
Nhưng một khi bọn hắn đã ngồi lên ngôi vị Đế Quân, tu vi đều sẽ tiến triển thần tốc, thậm chí chỉ trong vài chục năm đã đạt tới hàng ngũ Hoàng giả, có thể nói là kinh thế hãi tục.
Hết thảy những việc này, thế nhân đoán rằng tám chín phần mười có liên quan đến vật tượng trưng cho quyền uy của Hắc Ám Đế Quân – Tu La Vương Tọa.
Cho nên, đối mặt với thần vật bậc này, nói Xích Minh Tổ không có lòng mong ước thì quả thực quá hoang đường.
Nếu chiếm được nó, nói không chừng trong mấy năm ngắn ngủi mình sẽ đột phá đến Hoàng Cảnh, đây chính là thứ tốt khó cầu trên đời a!
Lúc trước hắn nói như vậy vốn là muốn cho Lý Đạo Hư khiêm nhượng một phen, sau đó mình cũng thuận thế tiến lên khế ước, nhưng không ngờ vị sư đệ này lại chẳng hề khách sáo.
- Không được! Tuyệt đối không thể để vật ấy lọt vào tay người khác! Ai cũng không được!
Sau một lát do dự, ánh mắt Xích Minh Tổ chợt trở nên hung ác, hô to một tiếng:
- Sư đệ, không thể!
Lời còn chưa dứt, hắn đã đột nhiên lắc mình tiến lên, chộp tinh huyết mà Lý Đạo Hư bắn ra vào trong tay.
- Hả?
Thân hình Lý Đạo Hư chấn động, khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên ngoại phóng, một thanh đại kích màu đen xuất hiện trong tay, mũi kích vô cùng sắc bén nhắm ngay vào Xích Minh Tổ.
Hai mắt hắn như độc xà nhìn chằm chằm vào Xích Minh Tổ, toàn thân đề phòng, vận sức chờ phát động, ngoài miệng âm trầm quát lạnh:
- Sư huynh! Ngươi có ý gì?
Trong Thiên Diễm thất kiệt, tu vi của Xích Minh Tổ và Lý Đạo Hư là cao nhất, đều là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, đồng thời cảm tình giữa hai người cũng là tốt nhất.
Chẳng qua, Thiên Diễm Môn khác với Phiêu Miểu thiên cung. Phiêu Miểu thiên cung tránh khỏi trần thế, đại đa số đệ tử đều một lòng tu hành, không có quá nhiều lòng tranh bá.
Mà Thiên Diễm Môn thì lại có lãnh địa của riêng mình, tuy không thể so với Thiên Long thần triều, nhưng cũng là một hoàng triều kéo dài mười vạn dăm ở đại lục Nam Cương, ngày thường sát phạt tranh chấp là chuyện như cơm bữa, mặc dù là đồng môn thì cũng tồn tại sự cạnh tranh kịch liệt.
Xích Minh Tổ và Lý Đạo Hư đều là loại người vì tư lợi, âm hiểu xảo trá. Ngày thường, cảm tình giữa hai người tốt chỉ là vì không có lợi ích để tranh chấp. Mà hiện giờ, dưới sự hấp dẫn của trọng bảo, tự nhiên cả hai sẽ chẳng ai nhường ai.
Về phần Vương Tọa có bị Phong Liệt hay tiểu ma nữ thu phục hay chưa thì hai người lại trực tiếp xem nhẹ.
Bởi vì trong mắt bọn họ, chút tu vi của Phong Liệt và tiểu ma nữ quả thực nhỏ bé như một con kiến. Mặc dù Phong Liệt thu phục Tu La Vương Tọa thì hai người họ cũng không để ý đến, cuối cùng người cạnh tranh vẫn là bọn họ mà thôi.
- Sư đệ! Ngươi đang muốn động thủ với vi huynh sao?
Sắc mặt Xích Minh Tổ lạnh lùng, chậm rãi nói.
Đồng thời, hắn cũng thả ra khí thế vô cùng mạnh mẽ của mình, trong tay chậm rãi hiện ra một thanh Xích Viêm kiếm.
Trong lúc nhất thời, hai người giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Toàn bộ không gian đều hơi chấn động dưới uy áp của hai người, không khí vô cùng ngưng trệ.
Trong không gian Tu La Vương Tọa, tiểu ma nữ nhìn một màn bên ngoài mà không khỏi vui mừng khen hay.
- Lạc lạc lạc! Hai tên này lại muốn đánh nhau! Tốt quá đi mất, nếu có thể đồng quy vu tận lưỡng bại câu thương thì quá tuyệt!
Tiểu ma nữ hưng phấn cười nói.
Phong Liệt cũng không khỏi bật cười, hắn không ngờ tới mình còn chưa ra tay mà hai tên sư huynh đệ kia đã bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Hơi trầm ngâm một chút, hắn tạm thời thu sát chiêu đã chuẩn bị sẵn để đối phó với hai người lại, lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài.
Ở không gian bên ngoài, sau một lúc giằng co, Lý Đạo Hư âm trầm mở miệng nói:
- Sư huynh, ta cũng không lòng vòng nữa. Tu La Vương Tọa này được Tham Bảo La Bàn của tiểu đệ tìm ra, tất nhiên là phải thuộc về tiểu đệ! Chỉ cần sư huynh có thể buông tay, chờ đến lúc tìm được Phong Liệt, tất cả bảo vật trên người tiểu tử kia đều thuộc về sư huynh!
- Hử?
Ánh mắt Xích Minh Tổ hơi nheo lại, trong lòng do dự một chút, hắn hỏi thăm dò:
- Sư đệ, trên người Phong Liệt có mấy bảo vật không tệ như Tỏa Long Đài và Trấn Long Thiên Bi, thậm chí có một thanh bảo kiếm rất tốt, lời này của ngươi có chắc không vậy?
- Ha ha ha! Sư huynh yên tâm, tiểu đệ chỉ có chút tò mò với Tu La Vương Tọa mà thôi, cũng không quá hứng thú với những bảo vật khác, tất nhiên là sẽ giữ lời!
Lý Đạo Hư cười ha ha, vỗ ngực nói.
- Tốt! Một lời đã định!
Xích Minh Tổ gật đầu thật mạnh, dường như có chút vừa lòng, sau đó hắn thu liễm khí thế, cũng thu binh khí trong tay lại.
Thấy vậy, Lý Đạo Hư cũng thu hồi binh khí, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy hắn và Xích Minh Tổ đều là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, nhưng hắn cũng chỉ vừa bước vào Long Biến Cảnh trung kỳ được vài năm, mà Xích Minh Tổ đã là Long Biến Cảnh trung kỳ đỉnh phong rồi. Nếu thật sự muốn động thủ, khả năng hắn bị thua là khá lớn, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Lý Đạo Hư cũng không do dự nữa, hắn vội vàng tiến lên định làm cho Vương Tọa nhận chủ.
Trong không gian Vương Tọa, Phong Liệt thấy tình hình như vậy thì trong lòng âm thầm thở dài. Không ngờ rằng hai người này lại không đánh, thật làm cho người ta tiếc hận a.
Lúc này, hắn cũng không do dự nữa, ngay khi Lý Đạo Hư đứng ở gần Vương Tọa, đột nhiên ý niệm của hắn chợt động, một luồng sương mù màu đỏ trong không gian Vương Tọa liền xoắn ra ngoài, hung hăng đánh về phía Lý Đạo Hư.
Oanh!
Một luồng sương hồng quỷ dị trào ra từ Vương Tọa, bao phủ Lý Đạo Hư vào bên trong.
- Hừ! Gà đất chó cảnh!
Lý Đạo Hư không chút sợ hãi, khinh thường cười lạnh một tiếng, lập tức đánh ra một đạo cương phong, muốn xua tan sương hồng trước mắt.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một cảm giác nguy cơ thật lớn bỗng truyền đến từ phía sau. Lý Đạo Hư trước sau đều thụ địch, làm hắn khó lòng phòng bị.
Oanh oanh oanh oanh... !
Liên tiếp chín tiếng nổ kinh thiên vang lên.
← Ch. 0835 | Ch. 0837 → |