Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0864

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0864: Nghe trộm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Shopee


Thật ra, linh hồn của hung thú Thất giai đã vô cùng cường hãn, thân thể suy kiệt cũng không thể làm nó tử vong hoàn toàn.

Phong Liệt cười lạnh lùng, cũng không định khách khí với nó. Hắn rút Thánh Kiếm ra, chém mấy cái liên tục lên cự quái.

Xích xích xích xích!

Sau một loạt tiếng phá không sắc bén, thân thể cự quái lập tức tứ phân ngũ liệt dưới những đạo kiếm quang kia. Mà vầng sáng màu bạc kia cũng xuất hiện trước mặt Phong Liệt một lần nữa.

Chẳng qua, giờ phút này lại có một đạo linh hồn cường đại phiêu phù trên không trung, xem hình dặng thì hiển nhiên đây chính là con cự quái kia. Ánh mắt nó nhìn về phía Phong Liệt tràn ngập kinh sợ và phẫn nộ.

- Hống!

Linh hồn cự quái đột nhiên rống lên một tiếng, đánh về phía Phong Liệt.

- Hừ! Muốn chết!

Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng cũng không dám khinh thường, vội vàng tế ra Tụ Hồn Châu.

Ông!

Một tiếng động nhẹ vang lên, Tụ Hồn Châu tản ra hàng tỉ sợi tơ màu đen, trói buộc lấy linh hồn của cự quái, dần dần kéo nó vào bên trong.

Đến tận bây giờ, cũng đã chính thức tuyên bố sinh mệnh cường đại này chết đi.

Đường đường là một hung thú Thất giai, nếu không phải vì linh trí không cao, chỉ sợ cho dù là cường giả Hoàng Cảnh cũng chưa chắc có thể chiếm được chút lợi thế nào. Nhưng hiện giờ nó lại chết một cách cực kỳ uất ức dưới tay một võ giả Hóa Đan Cảnh đỉnh phong như Phong Liệt, nói ra chỉ sợ sẽ có vô số người kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Tuy nói cự quái đã chịu trọng thương từ trước, nhưng chết ở trong tay Phong Liệt phải nói là một kỳ tích rất lớn.

Thi thể cự quái đã mất hết Nguyên khí, chẳng còn một chút giá trị nào. Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, liền đem nó ném lên không gian phía trên, làm phân bón cho linh hoa linh quả của mình.

Tiếp đó, hai mắt Phong Liệt hơi ngưng lại, bắt đầu đánh giá cẩn thận vầng sáng đang phiêu phù trong không gian.

Xuyên thấu qua vầng sáng, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh hình người, đồng thời còn có một điểm màu tím nhỏ, đang hơi chớp động lên.

Giờ phút này, hai mắt Phong Liệt sáng bừng, khó nén được sự kích động trong lòng, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Thật ra chẳng những là hắn, giờ phút này cho dù đổi thành bất cứ ai thì cũng rất khó bảo trì được bình tĩnh.

Điểm màu tím bên trong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng là khí vận chi tử mà Thiên Long giới tỏa ra!

Hàng ngàn hàng vạn cường giả của các đại chủng tộc tề tụ Thiên Long Vực, tất cả cũng chỉ vì thứ này.

Thiên Long giới, chính là Thiên Địa Khí Vận Bia biến thành.

Tục truyền, ai nắm Khí Vận Bia thì trong tay thì cũng tương đương với chúa tể số mệnh của mảnh thế giới đó.

Số mệnh, thứ này nghe như hư vô mờ mịt, nhưng lại không có bất cứ ai dám phủ nhận nó.

Vì sao có người từ nhỏ đã hưởng hết vinh hoa phú quý, mà có người cố gắng phấn đấu nhưng khó có thể no bụng, thậm chí không giữ được tính mạng?

Vì sao có người chết trẻ, có người lại trường mệnh ngàn tuổi, vạn tuổi?

Không ai có thể giải thích được những điều này, chỉ có thể coi nó là "mệnh". Mà "mệnh" này đơn giản chính là số mệnh.

- Hiện giờ Khí ận Bia còn chưa thuộc về ta, chỉ có chân chính cầm trong tay thì mới là của mình!

Phong Liệt nhìn chằm chằm vào vầng sáng một lúc lâu, tâm tình dần bình tĩnh lại một chút, ánh mắt khôi phục thanh minh.

Tiếp đó, hắn huy động Thánh Kiếm, hung hăng chém một kiếm về phía vầng sáng.

Xích!

Huyết mang chém trên vầng sáng, giống như gió nhẹ lướt qua núi, không thể làm cho vầng sáng phát sinh chút biến hóa nào.

Vẻ mặt Phong Liệt hơi trầm xuống, hắn lại vận chuyển mười thành lực đạo, liên tục chém lên vầng sáng mười mấy kiếm.

Nhưng rất nhanh hắn đã phải thất vọng rồi.

Vầng sáng vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.

- Cứng rắn đến như vậy sao? Ân? Trọng thủy tinh hoa cũng là một loại Thủy Nguyên lực, hiện giờ xem ra chỉ có như vậy!

Phong Liệt hơi trầm ngâm một lát, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt đầu kết ấn.

Hô —— hô —— hô ——

Đột nhiên, một lực hút khổng lồ bỗng xuất hiện trong không gian này, hung hăng tác dụng lên vầng sáng, không ngừng cắn nuốt trọng thủy tinh hoa bên trong.

Phong Liệt hiểu rõ rằng thật ra vầng sáng này là một cấm chế phụ thuộc vào trọng thủy tinh hoa, chỉ cần hút khô tất cả thì cấm chế sẽ tự được bài trừ. Điểm này cũng giống với cấm chế mà Hắc Ám Đế Quân để lại.

Tiếp đó, theo một tiếng rít rất nhẹ, trọng thủy tinh hoa trên vầng sáng đã bắt đầu bị rút đi.

Thời gian trôi nhanh như nước, thoáng cái đã qua ba ngày. Phong Liệt chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt trở nên vô cùng âm trầm.

Ba ngày này, Thương Sinh Đại Ấn đã cắn nuốt một lượng lớn Thủy Nguyên lực. Nhưng rất bất đắc dĩ, chỗ Thủy Nguyên lực ấy đối với vầng sáng lớn trăm trượng này quả thực không hề đáng kể.

Nếu dựa theo tốc độ này, Phong Liệt tính mình tuyệt đối không thể phá nổi đạo cấm chế này.

Đừng nói là ba tháng, cho dù là ba năm cũng không đủ!

Nếu không có được Thiên Long giới, ba tháng sau hắn vẫn sẽ phải chết như thường.

- Xem ra phải tiến vào Long Biến Cảnh mới được, hiện giờ thực lực còn kém quá xa, căn bản không thể phát huy mười phần uy lực của Thương Sinh Đại Ấn!

Phong Liệt trầm ngâm thật lâu, sau đó trong lòng dần có quyết định

Trên bầu trời, ba gã nam tử được bao vây trong ngọn lửa, dưới sự dẫn dắt của một thiếu niên dáng người nho nhã, thời gian dần trôi qua đã tới được tiểu cốc của Phong Liệt trên không.

Người thiếu niên dẫn đường này mặc quần áo của Thiên Diễm môn. Đúng là lão Đại Xích Minh Tổ của Thiên Diễm môn. Ba người phía sau lưng y, tuy nhìn không ra dung mạo, nhưng khí tức Long Biến Cảnh hậu kỳ cường hoành tản ra cực kỳ kinh người.

- Ba vị trưởng lão, động phủ Tu La Vương chính là nằm bên trong tiểu cốc này. Lý sư đệ cũng chính tại nơi này bị tên tiểu tặc Phong Liệt hạ độc thủ.

Xích Minh Tổ chỉ vào phía dưới, cung kính nói với ba người sau lưng.

- Sao, hai người các ngươi đường đường là cao thủ Long Biến Cảnh trung kỳ, vậy mà lại bị tổn thất nặng trong tay một tên tiểu tử Hóa Đan Cảnh. Thật sự là mất hết thể diện của Thiên Diễm môn chúng ta.

Một thanh âm già nua lạnh như băng nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1065)