← Ch.0879 | Ch.0881 → |
Bọn hắn phần lớn là tu vi Chân Khí Cảnh, Cương Khí Cảnh. Tuổi đời chưa tới hai mươi mà đạt được tu vi như vậy thì đã được xem là thiên tài rồi. Nhưng đứng trước mặt vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong này, bất luận là gia thế hay là thiên phú thì dều chẳng bằng.
Quan trọng nhất là, ai cũng biết vị Lâm công tử này đối với Sở giáo sư là ưa thích không rời. Những kẻ gây chuyện không tốt, dây dưa với Sở giáo sư sớm đã chết trong tay Lâm đại công tử.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều thức thời lui về phía sau vài bước, mở con đường cho Lâm Dật xông tới.
Lâm Dật trong giờ phút này, chính là bất chấp quá nhiều. Gương mặt anh tuấn tràn đầy sự sốt ruột. Trong đôi mắt chỉ có hình ảnh xinh đẹp đang nằm trên mặt đất kia.
Nhưng, khi gã sắp tới gần Sở Tiểu Điệp, đột nhiên một cỗ uy áp bàng bạc từ trên trời giáng xuống, hung hăng oanh kích người gã.
Oanh!
Cổ uy áp như núi này áp xuống, Lâm Dật liền lùi lại ba bước, khiếp sợ nhìn về phía trên không.
Đã thấy một gã thiếu niên mặc áo đen từ trên không trung bay xuống đất, ôm lấy Sở Tiểu Điệp vào lòng.
- Lớn mật, ngươi là ai? Mau buông Tiểu Điệp ra.
Lâm Dật thấy có người dám đụng chạm vào người trong mộng của mình, lập tức hai mắt phóng hỏa, giận không thể kềm chế được. Gã không chút khách khí đánh một quyền phía sau lưng người kia.
Oanh!
Một đạo long ảnh uốn lượn, hung hăng oanh kích xuống lưng người thiếu niên kia.
Cường giả Hóa Đan Cảnh một kích đánh xuống, chỉ sợ cả một ngọn núi lớn cũng có thể hóa thành bột, ẩn chứa sát cơ nồng đậm.
Hai năm trước, Sở Tiểu Điệp ngày đầu tiên đến học viện Long vũ, đồng thời cũng đã đi vào nội tâm của Lâm Dật. Sở Tiểu Điệp dung nhan tuyệt sắc, bản tính thiện lương, khí chất xuất trần, khiến cho gã giật nảy mình, không thể tự kềm chế được.
Trong hai năm qua, Lâm Dật từng nhiều lần trước mặt thiếu nữ biểu lộ tình cảm, nhưng luôn bị thiếu nữ cự tuyệt.
Nhưng điều này chẳng những không làm cho Lâm Dật lùi bước, ngược lại còn khơi dậy huyết khí của gã. Trong lòng của gã sớm đã phát hạ thề độc, kiếp này nếu không cưới được Sở Tiểu Điệp thì sẽ không bao giờ cưới ai nữa.
Mà hôm nay, ngay cả bàn tay nhỏ bé của nữ thần mà bản thân gã chưa từng chạm qua, nay lại nằm trong ngực một người đàn ông khác. Lâm Dật lửa giận trong lòng ầm ầm bộc phát, giống như điên cuồng.
Chỉ có điều, gã không để ý đến thực lực của người kia.
Mắt thấy quyền ảnh đánh ra, hắc y thiếu niên ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ nhàng phất ống tay áo.
Một cổ kình phong thổi qua, đơn giản hóa giải thế công hung hãn của Lâm Dật. Đồng thời bắn Lâm Dật cùng với một đám đệ tử học viện Long vũ thoáng một cái ra xa trăm trượng. Cả đám ngã chổng vó trên mặt đất.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra.
Lâm Dật ngã xuống mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn đạo nhân ảnh kia, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ lẫn không tin.
Bản thân gã đã là Hóa Đan Cảnh tầng thứ năm, đối phương chỉ tùy tiện một kích liền đánh tan chính mình. Nếu không phải đối phương lưu thủ, chỉ sợ chính mình hẳn phải chết rồi. Đây là bực tu vi nào chứ?
Trong lúc nhất thời, Lâm Dật kinh ngạc đến ngây người trên mặt đất, thẫn thờ thật lâu.
- Người kia là ai? Thậm chí ngay cả Lâm Dật Hóa Đan Cảnh tầng thứ năm cũng có thể đánh bại.
- Ồ, người này tướng mạo có chút quen mặt đấy?
- Phong Liệt, đúng rồi. Chính là Phong Liệt. Ta đã từng thấy hắn qua một bức họa.
- Không đúng, Phong Liệt không phải đã tiến vào Thiên Long vực sao? Sao lại có thể đi ra nhanh như vậy?
Xa xa, một số học viện chỉ vào Cửu U Vương nghị luận liên tục. Một đám to nhỏ kinh ngạc không thôi.
Cửu U Vương mặc kệ đám người Lâm Dật. Hắn tranh thủ thời gian dò xét mạch đập của Sở Tiểu Điệp, thấy mạch đập vững vàng, hữu lực. Trong cơ thể không có chút nào là không khỏe. Điều này làm cho hắn phải nhíu mày.
- Kỳ lạ, hết thảy đều rất bình thường. Như thế nào lại đột nhiên té xỉu?
Cửu U Vương kinh ngạc lẩm bẩm. Đột nhiên, đồng tử của hắn co rụt lại.
- Ồ, hẳn là....
Cửu U Vương phân thân cùng bản tôn Phong Liệt tâm ý tương thông. Hắn chợt nhớ tới, khi Sở Tiểu Điệp ngất, cùng với cô gái có thân hình mềm mại trong không gian Long Ngục tiêu tán là cùng một thời điểm.
Cả hai hẳn là có liên hệ gì hay sao?
Cửu U Vương ánh mắt có chút lập lòe, trong nội tâm âm thầm trầm ngâm.
Kiếp trước, Sở Huyền sau khi từ Thiên Long vực lịch lãm rèn luyện trở về, trước tiên đã giết chết Sở Tiểu Điệp và Long Vũ.
Mà ở kiếp này, cô gái có tướng mạo hoàn toàn giống với Sở Tiểu Điệp hồn tán, đồng thời Sở Tiểu Điệp cũng vì vậy mà ngất theo.
Đây là trùng hợp sao?
Cửu U Vương trong nội tâm không khỏi âm thầm tự hỏi.
- Mà thôi, có lẽ là ta đa tưởng rồi.
Cửu U Vương nhìn cô gái đang tựa vào lòng ngực của mình, giống như đang ngủ, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia nhu tình.
- Tiểu Điệp, ta sẽ không để cho bất luận một kẻ nào xúc phạm đến nàng.
Đây là người thiếu nữ duy nhất mà hắn yêu mến. Địa vị trong tâm trí hắn không ai thay thế được. Qua sáu năm, chẳng những không phai đi nửa phần mà ngược lại tình ý càng nồng đậm.
Kế tiếp, Cửu U Vương cũng không có ý định ở lại chỗ này, liền mang Sở Tiểu Điệp rời đi.
- Ngươi đứng lại, để Tiểu Điệp lại.
Đột nhiên, một tiếng gầm lên cách Cửu U Vương không xa. Chính là gã thiếu niên tên Lâm Dật.
Lâm Dật lòng đầy căm phẫn, ánh mắt sắc bén, tay thuận nắm một thanh trường kiếm như tuyết. Mũi kiếm nhắm ngay mi tâm của Cửu U Vương, sát khí tung hoành, vận sức chờ phát động.
Cửu U Vương xoay người lại, nhàn nhạt nhìn gã thiếu niên nói:
- Nếu không phải hai năm qua ngươi an phận thì bổn tọa đã sớm loại bỏ ngươi rồi. Tiểu Điệp ta muốn dẫn đi, lúc nào nàng tỉnh lại, ta sẽ cho nàng trở về.
- Không được, muốn dẫn Tiểu Điệp đi, trước phải bước qua xác của bổn công tử.
Lâm Dật lời lẽ nghiêm khắc, cự tuyệt nói.
- Không biết sống chết! Xác của ngươi bộ bước qua khó lắm sao? Đừng ép ta phải giết ngươi.
Cửu U Vương lạnh lùng nhìn gã một cái, sau đó ôm Sở Tiểu Điệp bay lướt trên không trung.
Hai năm qua, gã thiếu niên tên Lâm Dật này theo đuổi Sở Tiểu Điệp, Cửu U Vương cũng đã điều tra qua bối cảnh của gã. Tiểu tử này xuất thân ở Lâm gia, thiên phú cực kỳ không tầm thường. Hơn nữa, bản tính chính trực, cũng được xem là một chính nhân quân tử. Tuy theo đuổi Sở Tiểu Điệp, nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn.
Trong giới cường giả ở Long Huyết đại lục, mạnh được yếu thua. Loại người chẳng ra gì, trên cơ bản chết đi một người thì ít đi một người. Nếu không phải không ảnh hưởng đến mình thì Phong Liệt đã sớm giết gã rồi.
Nhưng, hắn tựa hồ đã đánh giá thấp địa vị của Sở Tiểu Điệp trong lòng Lâm Dật.
- Chết đi!
Xoẹt!
Lâm Dật phẫn nộ quát một tiếng, đột nhiên chém ra một đạo kiếm khí dài đến trăm trượng, lập tức trảm đến trước người Cửu U Vương. Kiếm khí sắc bén vô cùng, giống như muốn trảm cả trời xanh, uy thế cực kỳ kinh người, khiến cho các đệ tử học viện Long vũ phải liên tục trầm trồ khen ngợi.
Nhưng sau một khắc, thanh âm trầm trồ đột nhiên nghẹn lại trong bụng.
Cửu U Vương trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn. Hắn trở tay, một chưởng chém ra.
Phanh!
Một đạo ma chưởng hùng hồn phá tan đạo kiếm khí. Theo đó, dư uy của ma chưởng oanh xuống người Lâm Dật.
Oanh!
← Ch. 0879 | Ch. 0881 → |