← Ch.0896 | Ch.0898 → |
Nam Ly Phong lạnh lùng nói:
- Đừng lo, bổn thiếu chủ biết mà, lần này hắn có chắp cánh cũng khó thoát.
Nhạc Trăn thầm thở dài, trong mắt lộ lo lắng.
Nhưng khi lão thấy Nam Ly Phong phóng ra một con điêu to thì vẻ u sầu trong mắt biến mất.
- Gri!!!
Tiếng rít to sắc nhọn vang vọng không trung.
Một con điêu to toàn thân đen thui, móng vuốt sắc bén xuất hiện trên chiến xa, duỗi đôi cánh cỡ ngàn trượng che cả bầu trời, đôi mắt hung ác tràn ngập khát máu và giết chóc, khí thế thô bạo khiến người nghẹt thở.
Đặc biệt làm người giật mình là con điêu này có đến ba vuốt, cong như móc sắt, tạc đá phá núi dễ như chơi.
Hồng hoang hung thú tam trảo phệ long điêu.
Đồn rằng con điêu này sức mạnh rất lớn, tốc độ kinh người, đặc biệt thích ăn chân long, ở thời hoang cổ uy danh như sấm. Nhưng vào thời chân long viễn cổ nó đã bị Long Chủ diệt tuyệt.
Nam Ly Phong ở cơ duyên xảo hợp từ trong một hoang cổ bí cảnh tìm được một cái trứng phệ long điêu, trả giá cực kỳ đắt mới ấp ra được, rồi gã tốn hao vô số tài nguyên mới rốt cuộc khiến nó vào hàng mãnh thú thất cấp.
Lần này tiến vào thiên long vực, phệ long điêu là chỗ dựa vững chắc của Nam Ly Phong.
Nam Ly Phong sai bảo con chim to trên trời:
- Đoạt Mệnh, đi cản tiểu tử kia cho bổn thiếu chủ!
- Gri!!!
Phệ long điêu tên là 'Đoạt Mệnh' rít lên, hai cánh vỗ, thân thể to lớn biến mất như là thuấn di vậy.
....... .
Ngoài hai ngàn dặm, một vệt đen nhanh như tia chớp xẹt qua không trung.
Phong Liệt biểu tình trầm trọng, vừa dốc sức thi triển thức 'Lược ảnh' vừa thúc đẩy thần đồ tăng tốc độ cao, không dám thả lỏng.
Hắn biết rõ chỉ có cố gắng chạy ra khỏi khoảnh trời bị phong tỏa thì mới giữ mạng được, nếu không thì một kích phá giới chùy đủ khiến hắn tan thành mây khói.
Chạy như bay vài giây sau, bỗng đằng trước một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của Phong Liệt.
Một ông lão áo đen vội vã chạy nhanh, toát ra khí thế hậu kỳ long biến cảnh.
- A? Già Thiên hộ pháp?
Phong Liệt mắt chợt lóe nghĩ ra thân phận của lão, chính là lão già Già Thiên mà Sở Hóa Long giới thiệu cho hắn.
Nếu đổi lại thời gian, địa điểm khác thì Phong Liệt tuyệt đối sẽ không tha cho lão già này, nhưng bây giờ đang lúc chạy trốn, hắn lười để ý lão.
Khi hắn phát hiện Già Thiên hộ pháp thì lão cũng thấy hắn, con mắt già nua sáng lên.
Già Thiên hộ pháp là già thành tinh rồi, thấy bộ dạng chạy vắt giò của Phong Liệt thì nghĩ ra tám, chín phần tình cảnh của hắn.
Lão vừa chạy vội vừa thử thăm dò hỏi:
- Phong Liệt, ngươi bị Nam Ly Phong nhìn trúng?
Phong Liệt lạnh giọng đáp trả:
- Không liên quan ngươi!
Hắn không giảm tốc độ, lướt qua Già Thiên hộ pháp
- Hắc hắc.
Già Thiên âm trầm cười, bám sát theo Phong Liệt, lời nói chính trực:
- Phong Liệt, Thiên Long Giới tuyệt đối không thể bị gì, hiện tại nếu ngươi đã bị Nam Ly Phong nhìn chằm chằm thì giao cho lão phu bảo quản đi. Nếu ngươi có thể trốn được kiếp nạn này, ngày sau bổn tọa nhất định sẽ trả lại Thiên Long Giới cho ngươi.
- Hừ, có bệnh.
Phong Liệt khinh thường hừ lạnh, tăng tốc độ nhanh hơn.
- A? Đồ không biết điều!
Ánh mắt lão già Già Thiên lóe qua vẻ độc ác, tiếp theo trong tay bỗng có hạt châu đen, không chút khách sáo ném hướng Phong Liệt.
Chí bảo cấp cấm khí 'Tỏa hồn' mặc kệ phòng ngự bên ngoài, trực tiếp công kích linh hồn của mục tiêu, cực kỳ độc ác.
Phong Liệt cảm thấy bị hơi thở nguy hiểm trên người Già Thiên tỏa định, hắn tức giận và cũng tăng thêm phần cảnh giác.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ác điểu rít chấn trời vang trên đỉnh đầu hai người.
- Gri!!!
Tiếng rít to lớn chấn hai người đầu váng mắt hoa, muốn hộc máu.
Cùng lúc đó, trên bầu trời cuồng phong gào thét, một con điêu to màu đen, giương cánh nghìn trượng, có ba vuốt từ trên trời giáng xuống. Ba thiết trảo vung, mấy trăm khí kình cực kỳ sắc bén bao phủ Phong Liệt và Già Thiên, ngay cả không trung cũng có vết rách, uy thế kinh người.
- Nguy rồi, là mãnh thú thất cấp!
Phong Liệt và Già Thiên cùng biến sắc mặt.
Phong Liệt lập tức lấy ra Tu La vương tọa, một màn sáng đen bao phủ hắn vào trong.
Già Thiên không chậm hơn, trên người lão bỗng nổi một mảnh sáng lam, là một bộ thánh bảo chiến khải phòng ngự cường đại.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Một chuỗi tiếng nổ vang.
Từng khình phong đánh vào người Phong Liệt, Già Thiên.
Phong Liệt nghe bên tai vang tiếng trong trẻo *két két*, là Tu La vương tọa không chịu nổi gánh nặng, màn sáng xuất hiện vô số vết rạn sắp vỡ.
Ngực Già Thiên cũng bị cắt ra vệt máu dài, suýt xuyên thủng bụng, vẻ mặt lão sợ muốn chết.
Lão quá giật mình, trong tay hạt châu vốn định xử Phong Liệt giờ thì ném vào đầu phệ long điêu.
*Ầm!*
Một đoàn khói đen tạc nổ.
- Gri!!!
Thân hình cao lớn của phệ long điêu ở trên không trung lắc lư một cái, bỗng phát ra tiếng rít thê lương làm tai Phong Liệt, Già Thiên tạm thời ù vang.
Cơ hội tốt.
Phong Liệt thấy phệ long điêu bị thương thì mau chóng thu lại Tu La vương tọa sắp vỡ, triển khai cấp, mau chóng chạy ra xa.
Hắn nghe thấy phía xa có tiếng chiến xa kêu ù ù, nếu bị Nam Ly Phong đuổi kịp thì chết chắc rồi.
Già Thiên cũng không ngu, lão không rảnh chữa vết thương, theo sát hướng Phong Liệt.
- Lão già chết tiệt!
Phong Liệt thấy Già Thiên hộ pháp đừng sau lưng đuổi theo không bỏ thì rất bực mình. Nếu không phải Nam Ly Phong ở sau lưng như hổ rồinh mồi thì hắn nhất định ra tay tiêu diệt lão quỷ này.
Nhưng không đợi hắn ra tay, phệ long điêu đã giúp hắn giải quyết.
Mãnh thú thất cấp phệ long điêu có lực phòng ngự cực kỳ cường đại, không phải một chí bảo cấm khí nhỏ xíu xiu có thể giết chết.
Khi nó hoàn hồn lại thì đôi mắt hung ác tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm Già Thiên, đôi cánh vỗ đuổi theo lão. Sau đó một thiết trảo như núi nhỏ bao trùm Già Thiên, đem lão từ trên cao quẳng xuống đất.
Già Thiên bị đè trong đất sợ gần chết, vùng vẫy, kêu to:
- Không, Phong Liệt cứu ta!!!
- Cứu ngươi? Hừ, tự cầu phúc đi.
Phong Liệt cười lạnh, hắn dùng thần đồ che đậy hơi thở, nhân lúc phệ long điêu xử lý Già Thiên thì hắn nhanh chóng biến mất xa xăm.
Phệ long điêu ở dưới đất đắc ý hú, mỏ dài sắc nhọn chĩa vào khe hở vuốt dễ dàng đâm xuyên qua đầu Già Thiên, rồi nuốt lão vào bụng.
Thoáng khỏi móng vuốt của phệ long điêu không khiến Phong Liệt thả lỏng chút nà.
Bởi vì cửu long hoàng chiến xa của Nam Ly Phong cách hắn ngày càng gần, tiếng kêu ù vang như ở bên tai, đuổi kịp hắn là chuyện sớm muộn.
- Cứ tiếp tục như vậy không phải cách, không được, phải mau thoát khỏi.
Phong Liệt nhíu chặt mày, vừa lao nhanh vừa sốt ruột nghĩ cách thoát khốn.
- Gri!
Đột nhiên tiếng rít lại vang lên trên bầu trời khiến lòng Phong Liệt trầm xuống.
- Chết tiệt, con súc sinh này tại sao cứ chĩa vào mình chứ? A? Không đúng, không lẽ là Nam Ly Phong nuôi dưỡng mãnh thú này?
Phong Liệt liếc phệ long điêu thất cấp trên bầu trời, mắt chợt lóe vẻ suy tư.
Nếu là ngẫu nhiên bị một con mãnh thú thất cấp đụng phải thì đỡ, nhưng nếu là Nam Ly Phong nuôi dướng thì e rằng chỉ có thể không chết không ngừng.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Mấy trăm sắc bén không gì sánh được rạch phá không gian, mạnh đánh về phía Phong Liệt.
← Ch. 0896 | Ch. 0898 → |