← Ch.1053 | Ch.1055 → |
Nhưng sự thật ngay trước mắt, gã không thể không tin. Phong Liệt đúng là dùng không gian pháp tắc ngăn cách hỏa chi lĩnh vực.
Phút chốc lòng tham của bảy người Sở gia biến mất hết, còn lại đều là kinh hoảng cùng bất an. Đối diện một cường giả địa nguyên cảnh đừng nói cướp đoạt thần khí, hôm nay có thể trốn được một kiếp này đã tốt lắm rồi.
Sở Hóa Long mắt chợt lóe, biểu tình dần bình tĩnh lại, từ xa nói:
- Phong Liệt, không ngờ ngươi nhanh như đã tiến vào địa nguyên cảnh, thật không uổng là tuyệt thế thiên tài đời này của Long Huyết Giới ta.
- Nhưng Sở gia ta cùng ngươi không oán không cừu, mà còn cùng một môn Ma Long giáo, Sở ta thật tình nghĩ không ra tại sao ngươi cứ làm khó dễ với Sở gia ta vậy?
- Không oán không cừu hả?
Phong Liệt lạnh lùng cười, trong ánh mắt sát khí dần dần nổi lên:
- Sở Hóa Long, hai mươi năm trước ngươi vung một chưởng kia với ta đã định trước vận mệnh hôm nay.
- Hai mươi năm trước, là sao?
Sở Hóa Long ngẩn ra, gã vội lục tìm ký ức trong đầu nhưng thật tình không ngờ gã với Phong Liệt rốt cuộc có mối thù sâu năm gì.
Còn về trong dạ mạc đại hiệp cốc gã tùy ý vung một chưởng suýt đánh chết một tiểu đệ tử nguyên khí cảnh tam tầng thì không hề để trong lòng, dù gì gã giết người tính ngàn vạn, sao nhớ hết được?
- Nếu đã không nhứ được thì ngươi hãy làm hồ đồ quỷ đi!
Phong Liệt không muốn giải thích nhiều, vừa dứt lời thì vung chưởng, sáu chưởng ảnh đen bay ra biến mất trong hỏa vực.
Phá không.
Thời gian gia tăng.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Liên tục sáu tiếng nổ, huyết vụ tràn ngập.
Trừ Sở Hóa Long ra còn lại sáu cường giả hoàng cảnh không kịp cả phản kháng đã bị đánh thành mảnh vụn, linh hồn không thể chạy thoát, hình thần cùng diệt.
Sở Hóa Long ngơ ngẩn, sợ muốn chết. Dù gã đoán được hiện tại Phong Liệt rất mạnh nhưng không ngờ đối phương sẽ cường tới mức này, ngay cả hai thánh hoàng cảnh lão tổ cũng không đỡ được một kích.
Không để gã nghĩ nhiều, trước mắt xẹt qua bóng đen, thiếu niên áo đen đứng cách gã mười dặm.
- Phong Liệt, ngươi, không, ta không muốn chết, ta phải giết ngươi!
Sở Hóa Long sắc mặt kinh khủng, nói năng lộn xộn. Gã hét lớn một tiếng, gọi ra một trường mâu vàng mạnh đâm tới trước, ở trên không trung mang theo vệt sáng vàng chói mắt.
- Phá diệt chi tuyệt thương!
*Vèo!*
Một mâu ảnh vàng dài mười trượng xẹt qua không trung, mang theo hơi thở hủy diệt khủng bố mạnh đánh hướng Phong Liệt.
*Ầm!*
Một tiếng nặng nề.
Một kích kia thuận lợi lạ lùng.
Chỉ thấy trường mâu sắc bén đâm vào ngực Phong Liệt, rồi mâu ảnh biến mất, ngực hắn xuất hiện hố đen to cỡ đầu người, gần như xuyên thủng.
Phong Liệt mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn ngực mình, lầm bầm:
- A, ý cảnh không sai, chỉ là cảnh giới còn kém xa lắm.
Đối diện Sở Hóa Long vung ra một kích xong vốn định độn ra vạn dặm nhưng thấy ra chiêu đã 'Tổn hại nặng' Phong Liệt thì ngẩn ra, chuyển rầu thành mừng.
Bây giờ gã chợt phát hiện hình như Phong Liệt không mạnh như đã nghĩ.
- Ha ha ha ha, Phong Liệt, ta còn tưởng ngươi mạnh thế nào, hóa ra chỉ có vậy thôi. Ta đã nói mà, một võ giả long hoàng cảnh làm sao có thể trong hai năm ngắn ngủi tiến vào địa nguyên cảnh được, chắc là trên người ngươi có mang không gian chí bảo gì? Hừ, lại ăn một kích của ta đây!
Sở Hóa Long cười ha hả, lại vung trường mâu.
- Phá diệt chi thiên thương!
Thoáng chốc hàng ngàn mâu ảnh vàng uy thế hùng hồn hiện ra, hơi thở hủy diệt khủng bố ồ ạt ập đến, khiến người nghẹt thở.
Theo động tác của Sở Hóa Long, từng mâu ảnh cực kỳ sắc bén trút xuống người Phong Liệt.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Một chuỗi tiếng đánh.
Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt bị đâm thungr lổ chỗ, rách tung tóe. Khi trường mâu biến mất thì Phong Liệt chỉ còn lại cái đầu là hoàn chỉnh, trông cực kỳ thê thảm.
Nhưng trong đôi mắt đỏ rực của hắn không có kinh sợ, ngược lị lộ vẻ vui mừng.
Phong Liệt từ đáy lòng khen:
- Không uổng là Sở gia lưu truyền vạn cổ phá diệt chi đạo, quả nhiên bất phàm.
- Ha ha ha ha, xem như ngươi có chút kiến thức, lão tổ đời thứ nhất Sở gia ta chính là Phá Diệt lão tổ thời viễn cổ, là đỉnh cường giả ngay cả Nhân Hoàng còn phải nhường ba phần. Hôm nay ta dùng hai thức phá diệt chung cực vừa lĩnh ngộ để chấm dứt ngươi.
Sở Hóa Long cười dài một tiếng, trên mặt khó giấu vẻ tự đắc.
Ngay sau đó, biểu tình gã biến trang nghiêm, tay phải nắm xéo trường mâu, tay trái bấm pháp quyết làm ra tư thế quái dị.
Dần dần có khí thế cực kỳ nguy hiểm toát ra từ người gã, khiến không gian xáo động.
Ngoài ngàn dặm, cái đầu Phong Liệt trôi nổi trên không trung, đôi mắt đỏ rực thú vị nhìn động tác của Sở Hóa Long, có vẻ chờ mong.
- Phá diệt chi thần vong!
*Ong!*
Hư không run lên.
Một quang cầu vàng dần ngưng tụ ở đỉnh trường mâu, trướng to, tỏa ánh sáng vàng chói mắt như là mặt trời trên chín tầng mây vậy.
Cùng lúc đó, hơi thở nguy hiểm cuồng bạo mà nội liễm tràn ngập, khiến người ta hoảng loạn bất an.
Trong chớp mắt, một mặt trời đường kính ngàn trượng xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Hóa Long, gã hừ lạnh, trường mâu bỗng vung lên.
*Vèo!*
Mặt trời con bỗng bay ra xa, tạc nổ bên trên đầu Phong Liệt, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi ngàn vạn dặm.
Ánh sáng chiếu rọi, trên mặt đất từng dãy núi cô quanh, mặt đất khô cạn giống như băng tuyết dưới ánh nắng nhanh chóng hòa tan, lan tràn ra phía xa, ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn dặm.
Chớp mắt tất cả trong phạm vi ba mươi vạn dặm đều hóa thành bột phấn, thậm chí bão tố thấu xương phía sau cũng bị ức chế.
Sở Hóa Long biểu tình hơi tí nhưng trong mắt thì cực kỳ hưng phấn. Gã nhìn uy thế mình tạo thành, lòng khá là tự hào. Đương nhiên khiến gã hưng phấn nhất là xử lý Phong Liệt, đệ nhất thiên tài từ xưa đến nay của Long Huyết Giới.
Lát sau ánh sáng vàng đầy trời biến mất, trời đất lại trở về tối tăm.
Sở Hóa Long vui vẻ một lát, định bay lên cao cướp bóc chiến lợi phẩm. Nếu có được Huyền Thiên trên người Phong Liệt thì thực lực của gã sẽ tăng lên mười cấp.
Nhưng ngay sau đó gã trợn tròn mắt, tròng mắt suýt lồi ra.
Chỉ thấy ngoài trăm trượng một thiếu niên áo đen sờ cằm thú vị nhìn gã, trong mắt đầy gian tà.
- Phong Liệt? Sao... sao ngươi không chết? Sao có thể như vậy!
Sở Hóa Long biến sắc mặt, như là thấy quỷ giữa ban ngày.
Không chút nghi ngờ, người đối diện chính là Phong Liệt, còn là lông tóc không tổn hao gì.
- Rất bất ngờ hả?
Phong Liệt khẽ cười, giễu cợt nói:
- Chỉ bằng con kiến hư hoàng cảnh nhà ngươi muốn vượt vài cấp đánh chết thiên nguyên cảnh, a, ngươi thật là dám mơ mộng.
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên vung chưởng. *Ầm!* một tiếng thôn phệ vòng xoáy đường kính trăm dặm xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Hóa Long, chớp mắt nuốt gã.
Vài giây sau, không gian thôn phệ đã tiêu hóa xong Sở Hóa Long, nguyên lực, hồn lực, các thứ trong người gã đều thành một phần của Phong Liệt. Quan trọng nhất là Phong Liệt đem đạo cảnh Sở Hóa Long tu luyện mấy trăm năm chiếm làm của riêng.
Thật ra cướp đạo cảnh của Sở Hóa Long là mục đích chuyến đi này của Phong Liệt.
Mấy năm trước từ khi Phong Liệt được đến huyền thiên chiến kiếm thì luôn muốn tu luyện một môn cường đại kiếm đạo phối hợp thanh thần kiếm, cuối cùng phát hiện chỉ có Sở gia phá diệt chi đạo và Diệp gia trường hà kiếm đạo là thích hợp yêu cầu.
← Ch. 1053 | Ch. 1055 → |