← Ch.0174 | Ch.0176 → |
-Như vậy ... ta ...
Diệp Trì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phong Liệt, không rõ tại sao Phong Liệt lại đối đãi với chính mình như thế, chẳng lẽ cho rằng mình là một tiểu nhân vật ngay cả tư cách bán mạng cho hắn cũng không đủ?
Nhưng sau một khắc, Phong Liệt một tay đặt ở trên bả vai của hắn, dễ dàng đưa thân thể đang quỳ nâng lên, trên mặt khẽ cười nói:
-Diệp Trì, không cần như thế! Chuyện này đối với ta mà nói chẳng qua là tiện tay mà thôi, người nào lại không có lúc gặp rủi ro chứ?
Diệp Trì ngốc trệ một chút, không biết nên nói cái gì cho phải.
Giờ này khắc này, trong lòng hắn không khỏi đối với kẻ điên ngoan nhân, thiên tài Phong Liệt trong truyền thuyết này, lại thêm một sự hiểu biết, nhưng cuối cùng hắn vẫn hung hăng cắn răng nói:
-Phong sư huynh, ta ... ta ... vô luận Phong sư huynh có ý nghĩ như thế nào, cái mạng nhỏ của Diệp Trì ta sẽ là của Phong Liệt ngươi!
Phong Liệt có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói cái gì nữa.
Hắn mặc dù tin tưởng loại tính cách quật cường này của Diệp Trì, tất nhiên sẽ là lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhưng lại cũng không tính toán sẽ trực tiếp thu hắn vào dưới trướng.
Lúc này, Tiểu Yên lại có chút lo lắng nói:
-Phong sư huynh, thân thể của ngươi ... hiện tại đi có chút không hợp thích lắm a?
-Đúng a! Phong sư huynh, hay là trước nghỉ ngơi hai ngày rồi sau đó hãy đi a?
Tiểu Lục vậy quan tâm nói.
-Yên tâm đi, không có gì đáng ngại!
-Ta đây đi triệu tập nhân thủ.
-Tiểu Yên, không cần phiền phức như vậy, ta cùng Diệp Trì hai người đi là đủ rồi.
Phong Liệt gọi Tiểu Yên lại, sau đó phất tay thả Lưu Tinh Phi Chu ra.
-Cái gì? Như vậy sao được?
Vừa nghe Phong Liệt muốn đi tới đó một mình, Tiểu Yên, Tiểu Lục không khỏi cực kỳ nóng lòng, chỉ nhìn bộ dạng Phong Liệt hôm nay giống như đang có bệnh vậy, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi bay hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm thế nào chứ?
Thậm chí, ngay cả Diệp Trì cũng có chút lo lắng không dứt.
Kế tiếp, hai nàng thay phiên triển khai thế công ôn nhu, dùng những từ ngữ mềm mại mà van xin, nhất định phải khiến cho Phong Liệt mang theo một lượng nhân lực lớn a, quả thực khiến cho Phong Liệt cười khổ không thôi.
Bất quá, mặc kệ nhị nữ làm nũng như thế nào, Phong Liệt cũng không thuận theo hai nàng, trong lòng hắn tự nhiên có suy nghĩ của mình.
Tuy nói hai người Lữ Tranh Lữ Vanh cũng không được đặt trong mắt hắn, nhưng lần đi này có thể thuận lợi hay không còn có chút khó nói. Hơn nữa, chuyến này có lẽ sẽ lại đụng phải một vài người có ý tứ a, nhiều người ngược lại là gánh nặng.
Sau khi thu phục hai nàng Tiểu Yên Tiểu Lục xong, Diệp Thiên Tử lại la hét muốn đi theo tham gia náo nhiệt, chỉ bất quá, lời của nàng lại bị Phong Liệt trực tiếp không để ý tới, khiến cho nàng giận đến mức giơ tay giơ chân mắng to một trận.
Cuối cùng, Phong Liệt chỉ đem một mình Diệp Trì đi lên Lưu Tinh Phi Chu.
Dưới sự chú ý của mọi người, Lưu Tinh Phi Chu rất nhanh hóa thành một điểm đen nhỏ, bay đi ra ngoài ba trăm dặm tới một địa phương tên là Thanh Phong Hạp.
Phong Liệt lúc này vẫn có chút hoa mắt, liền để cho Diệp Trì điều khiển tàu cao tốc đi về phía trước, điều khiển Lưu Tinh Phi Chu rất là đơn giản, mặc dù Diệp Trì lần đầu tiếp xúc cũng là vừa học liền biết.
Bất quá, thấy Phong Liệt thế nhưng có một đoàn tàu cao tốc hào hoa xa xỉ như thế, trong lòng Diệp Trì lại càng ngạc nhiên tới vạn phần.
Mặc dù hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng cũng đã được nghe nói tới giá trị cao ngất của tàu cao tốc, tuyệt không phải đệ tử của thế gia bình thường có thể có được a.
Mà từ lâu hắn đã từng nghe nói qua, xuất thân của Phong Liệt cũng không hiển hách, hơn nữa còn là từ Kim Long Thiên Triều trốn ra ngoài, chiếc tàu cao tốc này hiển nhiên không thể nào là do Phong gia cung cấp.
Đã như vậy, lai lịch của chiếc tàu cao tốc này thật sự khiến cho người ta tò mò a.
Trong lúc vô tình, Diệp Trì luôn luôn không phục trời, không phục đất, thế nhưng trong lòng đối với người cùng lứa như Phong Liệt dần dần có chút sùng bái.
Dọc theo đường đi, trong lúc rảnh rỗi Phong Liệt cùng Diệp Trì tán gẫu một chút về việc tu luyện hằng ngày, một chút tình huống cùng với lai lịch xuất thân vân vân, dần dần có thêm rất nhiều sự hiểu biết đối với tên thiếu niên xuất thân hèn mọn quật cường này.
Hoài niệm lại tất cả, Phong Liệt trong lòng rất cảm khái.
Thật ra thì Diệp Trì này chỉ có thể coi là một người trong hàng vạn hàng nghìn đệ tử cực kỳ bình thường của Ma Long Giáo, Phong Liệt tự nghĩ nếu như mình không thức tỉnh huyết mạch cửu phẩm thiên tài, không thức tỉnh Ma Long Hắc Ám Chi Thân, sợ rằng đến nay vẫn còn đang giãy dụa cầu sinh ở tầng dưới chót trong hàng đệ tử, cảnh ngộ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Diệp Trì.
Bất quá, cõi đời này không có nhiều giả thiết như vậy.
Ít nhất, lúc này Phong Liệt đã đủ để hô phong hoán vũ trong số những đệ tử cùng giai ở Ám Vũ Viện.
Thậm chí, ở trong cả thế hệ trẻ của Ma Long Giáo hắn cũng là nhân vật tàn nhẫn số một, hàng vạn hàng nghìn đệ tử trẻ tuổi mặc dù không phải ai cũng nhìn sắc mặt của mình mà làm việc, nhưng tất cả cũng nhiều ít cấp cho hắn mấy phần mặt mũi, nếu không, đó chính là do tự bọn họ tìm lấy phiền toái.
Bất quá, Phong Liệt cũng biết rõ, chút địa vị này của chính mình trước mắt trong mắt cấp trên chính thức thật sự không đáng để nhắc tới.
Bởi vì Nguyên Khí Cảnh Long Vũ Giả mới chỉ là bước đầu tiên của Long Vũ Chi Đồ mà thôi, bên trên còn có Chân Khí Cảnh, Cương Khí Cảnh, Thần Thông Cảnh vân vân, thậm chí ngay cả cao thủ Long Biến Cảnh chỉ có trong thần thoại đều chưa hẳn là cường giả cuối cùng!
Thời đại hiện nay, cao thủ có năng lực nắm giữ sinh tử của chính mình đâu chỉ tới trăm triệu người?
Võ Đạo Chi Đồ xa vô chừng mực a!
Phong Liệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sắc mặt cười khổ đồng thời cũng có vô tận mong ước.
Bởi vì, trong lòng hắn luôn luôn cũng tin chắc, dựa vào thiên phú cùng thủ đoạn của mình, cuối cùng có một ngày có thể trèo lên đỉnh cao, đứng trên đó nhìn mọi người bên dưới!
Bên cạnh Diệp Trì, một bên điều khiển tàu cao tốc, một bên lặng lẽ quan sát Phong Liệt.
Lúc trước được Phong Liệt hỏi thăm một chút về việc vặt hằng ngày cùng tình huống của bản thân, hắn không khỏi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Ở trong mắt của hắn, Phong Liệt là nhân vật luôn luôn bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, cao cao tại thượng cường hãn, tựa hồ hoàn toàn là một thế gia đệ tử ngang ngược càn rỡ cùng với quyền lợi tối cao, ngược lại chịu đối đãi ngang hàng với một gã vô danh tiểu tốt như mình, hơn nữa lại dị thường chiếu cố chính mình, đây quả thực làm cho hắn mọi khi luôn phải chịu khi dễ cảm động tới rối tinh rối mù.
Người sĩ chết vì tri kỷ!
Diệp Trì trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, chỉ bằng lần này Phong Liệt chịu giúp người khi gặp nạn, chính mình ngày sau nếu thành công, nhất định lấy tính mạng để báo đáp.
← Ch. 0174 | Ch. 0176 → |