← Ch.0002 | Ch.0004 → |
Một thiếu niên mặt mày nanh tranh liếc xéo Phong Liệt, chanh chua nói:
- Hừ! Cái tên Phong Liệt này chắc là bị hù ngu đi? Ta thấy ngươi dứt khoát đi xuống cho rồi, đỡ phải mất mặt!
Thiếu niên này tên là Phong Giang, là con trai của đại bá gia của Phong Liệt, lớn hơn hắn mấy tháng, luôn gai mắt với hắn, hở chút có cơ hội là hết sức mỉa mai châm biếm.
Phong Liệt phớt lờ gã, trong lòng hắn cực kỳ kích động, bởi vì hắn có điều suy đoán không thể tin: hắn trùng sinh! Trùng sinh trở lại mười năm trước!
Lúc này hắn chỉ có mười lăm tuổi, đang nhận tẩy lễ Long Hồn tế đàn, nếu không ra ngoài ý muốn thì tiếp theo chắc chắn hắn sẽ thức tỉnh Ma Long huyết mạch chứ không phải dực long huyết mạch của Phong gia.
Đến khi đó Phong gia ngại ước định 'Ma Long xuất hiện, thiên hạ cùng tru diệt', vì không đắc tội hoàng tộc Kim long Thiên Triều chỉ đành giết chết hắn là dư nghiệt của Ma Long.
Vào phút sinh tử, Lý hộ pháp của Ma Long giáo sẽ xuất hiện cứu giúp rồi mang hắn trở về giáo. Sau đó Phong Liệt sẽ gặp Ma Long giáo chủ, Sở Huyền, Sở điệp, Long Vũ vân vân, hàng loạt nhân vật mấu chốt trong đời hắn.
"Ta trùng sinh! Không ngờ ta trùng sinh! Ha ha ha ha!"
Mắt Phong Liệt chớp lóe ánh sáng nhiếp người, trong lòng sóng cuộn biển gầm thật lâu khó thể bình tĩnh.
"Ha ha ha! Nếu ông trời đã cho ta một cơ hội nữa thì Phong Liệt ta sẽ không đi vào vết xe đổ kiếp trước! Ma Long giáo! Chiến Thiên Ma Vương! Lý hộ pháp! Sở Huyền! Hừ, các ngươi chờ cho ta!"
Lát sau Phong Liệt cuối cùng khẳng định sự thật hắn đã trùng sinh, lúc này thân thể hắn chỉ là giai đoạn người thường, ngay cả long võ giả cũng không phải, nhưng trong lòng hắn tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Việc đã đến nước này, tâm tình của hắn dần yên tĩnh lại, tập trung vạch bước hành đọng tiếp theo.
Mặc dù hắn trùng sinh nhưng trước mắt nguy hiểm lửa sém lông mày, bởi vì không lâu sau hắn sẽ vẫn thức tỉnh Ma Long huyết mạch, đến lúc đó tất nhiên gặp phải Phong gia tiêu diệt, còn cần Lý hộ pháp cứu giúp.
Hơn nữa trong đó có một vấn đề mấu chốt là hắn sẽ thức tỉnh thần thông thiên phú mạnh nhất của Thượng Cổ Ma Long Hoàng... Ma Long Hắc Ám Chi Thân.
Thần thông nghịch thiên này ở kiếp trước thành tựu danh tiếng thiên tài vô song của hắn, chính nhờ vào thần thông này hắn mới chống lại vài giây dưới tay đại bá do đó đợi được Lý hộ pháp đến cứu.
Nhưng một đời này, hắn đã biết thần thông thiên phú Ma Long Hắc Ám Chi Thân là căn nguyên chọc họa cho hắn, hắn không thể để lộ ra nó được!
Nhưng hắn không khẳng định nếu không lộ ra thần thông này thì Lý hộ pháp còn mạo hiểm ra tay cứu hắn không?
Vấn đề này thật khiến người nhức đầu!
- Long Hồn tế đàn chính thức mở ra! Các huynh đệ Phong gia, đây là cư hội cực tốt cho các ngươi cá chép hóa long, cũng là cơ hội duy nhất để các ngươi trở thành đứng trên mọi người! Sau ngày hôm nay, thành long thành trùng phải xem tạo hóa của các ngươi! Phong đàn!
- Phong đàn!
- Phong đàn!
Một thanh âm trong trẻo truyền vào tai Phong Liệt, hắn quen thuộc gịng nói đó. Phút chốc một người đàn ông trung niên nho nhã điển trai tiến vào tầm mắt hắn, người này là tam thúc của hắn, cũng là gia chủ hiện tại của Phong gia, Phong Chính Kiền!
Phong Liệt chưa từng gặp phụ mẫu của mình, hắn luôn ở trong viện của tam thúc. Với Phong Chính Kiền nói là thúc điệt chứ tình như phụ tử. Không ngờ cách mười năm sẽ trong tình cảnh này gặp lại nhau, Phong Liệt cảm thấy mũi cay cay.
Tay Phong Chính Kiền còn nắm một cô bé bốn, năm tuổi xinh xắn, chính là đường muội của Phong Liệt, Phong Vi. Cô bé lắc bàn tay búp măng cổ vũ Phong Liệt, trông rất đáng yêu.
Thanh âm non nớt nói:
- Ca ca phải cố lên nha!
Phong Liệt cười gật đầu với cô bé:
- Ha ha! Ca ca chắc chắn sẽ thành công!
Phong Giang khinh thường bĩu môi nói:
- Hừ! Phế vật như ngươi mà cũng mơ thức tỉnh chân long huyết mạch, đúng là viễn vông!
Đúng lúc này, tế đàn chậm rãi dựng lên màn sáng tím to lớn, như là một cái bát to úp lên bảy người.
Phong Liệt quay mặt lại nhìn Phong Giang, cười khẩy nói:
- Ta có thức tỉnh huyết mạch được hay không ngươi chỉ nói miệng thôi chẳng làm được gì, nhưng ta biết ngươi rớt chắc!
Phong Giang cực kỳ kiêu ngạo nói:
- Ta rớt hả? Hừ! Bổn thiếu gia đã đạt đến luyện cốt đỉnh, nếu bổn thiếu không thể thức tỉnh huyết mạch, các ngươi càng không có đất diễn!
Chỉ mười lăm tuổi mà đạt đến đỉnh luyện thể người thường, thiên phú như vậy đúng là đủ để kiêu ngạo.
Phong Liệt bật cười nói:
- Ha ha, lão tử nói ngươi rớt chắc thì là rớt!
Sau đó hắn đột nhiên đạp một cước.
*Bùm!* một tiếng, Phong Giang bị đá xuống Long Hồn tế đàn.
Lúc này vừa đúng dịp cấm chế tế đàn hoàn toàn rơi xuống, một khi xuống tế đàn thì không thể lên được nữa.
Phong Liệt nhớ rõ kiếp trước khi thức tỉnh Ma Long huyết mạch, phụ thân của Phong Giang đuổi giết hắn ác nhất. Có câu nợ cha thì con trả, có thù không báo không phải tính cách của Phong Liệt.
*Bình bịch!*
Phong Giang lăn từ tế đàn cao ba trượng xuống, ngây ra một lát sau thở hồng hộc, mắt rực lửa chỉ và Phong Liệt đứng bên trên:
- Ngươi... ngươi ngươi. Á!
Gã chưa nói hết câu thì ngã ra đất, tức giận đến ngất xỉu.
Mấy trăm người trên dưới Phong gia phút chốc trựn to mắt, chuyện như vậy đúng là từ xưa đến nay lần đầu thấy. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao nữa.
Trong đám người, phụ thân của Phong Giang, cũng chính là đại bá của Phong Liệt tức đến nội thương, ngụm máu kẹt trong họng cố nuốt xuống, ánh mắt nhìn hắn hận đến không thể lột da, ăn thịt, uống máu cho rồi.
Nhưng trước mắt tế đàn đã đóng, dù trong lòng gã có nghĩ ra ba nhiêu cách thâm độc xử Phong Liệt thì phải chờ kết thúc tẩy lễ mới thực hiện được.
Con trai bảo bối của gã thì chỉ có thể chờ năm năm sau mới tham gia tẩy lễ được, tuy rằng lúc đó là thời kỳ tốt nhất thức tỉnh huyết mạch nhưng cũng mang tiếng rồi.
Sau khi Phong Liệt đá Phong Giang xuống tế đàn rồi thì vẻ mặt thản nhiên lại ngồi xuống xếp bằng, dường như chuyện vừa rồi không phải hắn thực hiện vậy.
Mấy thiếu niên cùng tộc trên tế đàn đều làm vẻ mặt kinh sự né xa Phong Liệt, sợ làm sát tinh này gai mắt đá cho một cước bay đi, khi ấy muốn khóc cũng không kịp nữa.
Phong Liệt lười để ý bọn họ, trong ký ức kiếp trước của hắn thì mấy người đó đều không có thức tỉnh chân long huyết mạch, cả đời sống mơ màng. Chỉ mình Phong Giang thức tỉnh dực long huyết mạch nhưng lần này đã bị hắn đá xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trên tế đàn nguyên khí ngày càng đậm đặc, dần dần biến thành cỡ như chất dịch.
Trong những nguyên khí hỗn độn từng tia hơi thở thượng cổ chân long, đều là đồ tốt khó cầu, thu nạp càng nhiều thì khả năng thức tỉnh huyết mạch càng lớn, tiềm lực trưởng thành tương lai cũng càng lớn lao. Trừ Long Hồn tế đàn cực kỳ phức tạp ra, chỗ khác rất khó để thu gom được chân long khí tức như thế này.
Phong Liệt liền không khách sáo, từ bỏ công pháp thô ráo tộc đã cho ngược lại vận đắc Ma Long nhất mạch thiên cấp công pháp kiếp trước tập luyện ở trong Ma Long giáo 'Ma Long Thiên Sát Quyết', liều mạng điên cuồng giành giật long khí xung quanh.
← Ch. 0002 | Ch. 0004 → |