Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0307

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0307: Phát điên (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Shopee


Nhạc Chính Hổ cười thầm, gã có tin tưởng trước khi thương ảnh đâm hướng Phong Liệt đã bị hắn chém thành vài phần.

Bởi vì nếu Phong Liệt không muốn chết nhất định phải xoay người tránh đi điểm mấu chốt, đương nhiên muốn hoàn toàn né tránh là không thể.

Nhạc Chính Hổ đặt mục tiêu hàng đầu là phải phế đi Phong Liệt, hơn nữa không thể để hắn chết.

Nhưng tiếp theo, Nhạc Chính Hổ phát hiện đó chỉ là cách nghĩ riêng của gã mà thôi.

Lúc này Phong Liệt rõ ràng đang liều mạng, không chút e ngại sự sống chết của mình.

Khoảng cách gần như vậy, lưỡng bại câu thương cơ hồ thành kết cuộc đã định, khiến Nhạc Chính Hổ hoảng sợ biến sắc, ngoài miệng rống to:

- Phát điên! Ngươi phát điên rồi!

- Ta phát điên, ngươi chết thì!

Bên dưới, Phong Liệt ở trong khói đen con mắt đỏ thẫm lóe tia chê cười.

*Xèo!*

Một tiếng khẽ vang.

Cương khí sắc bén không gì sánh được chớp mắt chém Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt thành bốn phần, phong ma thần thương trong tay hắn cũng bay ra khỏi tay.

*Phụt phập* một tiếng, thương to một trượng hai đâm vào đầu Nhạc Chính Hổ xuyên qua cơ thể, không chút bị ngăn cản bắn vào lầu ba Thần Khí Các.

Thân thể Nhạc Chính Hổ văng lên mấy trượng rồi vô lực rơi xuống đất, đầu để lại một cái hố to từ trước thông ra sau, không còn hơi thở.

- Sư huynh! Ngươi thế nào rồi?

- Sư huynh!

Tiểu Yên, Tiểu Lục cấm hoa dung thất sắc, vội vàng xông vào khói đen tìm kiếm tung tích của Phong Liệt.

Người xung quanh giật mình, kiềm không được xôn xao.

- Chết rồi? Nhạc Chính Hổ và Phong Liệt đồng quy vu tận?

- Lần này Nhạc gia gặp rắc rối to, Phong Liệt là chưởng ngự đời thứ nhất ám võ viện, ám võ viện tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- Không bỏ qua thì sao? Người đã chết rồi... ủa? Mau nhìn kìa!

.... .

Khi mọi người đều cho rằng Phong Liệt và Nhạc Chính Hổ đồng quy vu tận thì chỉ thấy mặt hắn trắng bệch, cực kỳ suy yếu được hai cô gái dìu chậm rãi đi ra khói đen làm tất cả rớt cằm.

Đặc biệt làm mọi người kinh ngạc là Phong Liệt trừ quần áo rách rưới ra thì toàn thân không có vết thương gì.

Phong Liệt nhìn đám người xung quanh, bụng cười thầm.

Nếu để cho bọn họ biết hắn suy yếu chỉ là giả bộ thì không biết sẽ có cảm tưởng gì nữa.

Phía xa trên một tiểu lầu, Nhạc Đông Thần vốn tưởng Phong Liệt chết chắc, liên lục hét ba tiếng:

- Tốt!

Rồi gã sảng khoái uống cạn rượu trong tay.

Nhưng chưa nuốt xuống rượu thì đã thấy Phong Liệt sống sót đi ra, kiềm không được vừa kinh vừa nộ, thiếu chút bị rượu trong họng làm sặc chết.

*Bóc!*

Một tiếng vang khẽ.

Ly rượu bạch ngọc trong tay Nhạc Đông Thần vỡ xuống đất tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi.

Nhạc Đông Thần nghiến răng chửi rủa một câu, sắc mặt âm trầm dọa người:

- Chết tiệt! Đồ phế vật Nhạc Chính Hổ, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!

Lúc này cái bóng sau lưng gã đứng một thiếu niên mặt âm trầm, gã nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt oán độc nhìn bóng dáng Phong Liệt phía xa.

Thiếu niên này rõ ràng là Triệu gia, Triệu Đống. Sau khi bị Phong Liệt phế, gã dường như biến thành rắn độc âm trầm, chỉ thích nơi lạnh lẽo tối tăm.

Nếu Phong Liệt có ở đây chắc chắn giật mình nhận ra tu vi của Triệu Đống còn cao hơn hắn một bậc, đến chân khí cảnh tam tầng.

Đây toàn là vì hiện tại Triệu Đống đã hoàn toàn từ bỏ công pháp ban đầu, mượn cơ hội bị phế tu luyện một công pháp từ ác chỉ có tự cung mới được của Triệu gia, 'Huyền Âm vô thượng kinh'.

Môn công pháp này tu luyện siêu nhanh, cực kỳ tà ác, chẳng những phải tự cung mà mỗi cách ba ngày cần uống kinh nguyệt thiếu nữ, khiến Triệu Đống ăn nhiều đau khổ, buồn nôn đến đã mấy tháng rồi gã không ăn cơm.

Triệu Đống thanh âm dịu nhẹ, mắt lóe âm u, nói:

- Nhạc huynh, cái này không thể hoàn toàn trách Nhạc Chính Hổ làm việc thất bại, chỉ có thể chứng minh hiện tại Phong Liệt quá mạnh. Lần này hắn giết chết Nhạc Chính Hổ mà không cần dùng tuyệt chiêu 'Táng thiên vừa kêu', tốc độ tiến cảnh như vậy thật khiến người giật mình.

Nhạc Đông Thần vẻ mặt không cam lòng nói:

- Hừ! Không ngờ lại là một lần uổng công, ta khó khăn lắm mới xin phụ thân cho Nhạc Chính Hổ ra trận, lần sau muốn xử lý tiểu tử này không biết chờ đến lúc nào.

Triệu Đống âm trầm cười nói:

- Hừ hừ, cũng không tính uổng công đâu, ít nhất cho chúng ta biết thực lực hiện nay của Phong Liệt, lần sau giải quyết hắn mới không có sai lầm gì!

- A?

Nhạc Đông Thần con ngươi co rút, sau đó cười lạnh nói:

- Không sai! Tiếc là trong giáo không còn thích hợp để ra tay, hừ! Hai tháng sau Phong Liệt chết chắc rồi!

- Có lẽ không cần chờ đến hai tháng, đại tái trong giáo đã có người chờ hắn! Hắc hắc hắc!

Triệu Đống cười đầy ẩn ý, tiếng cười lạnh lẽo khiến người sởn tóc gáy.

- Ồ?

Nhạc Đông Thần nheo mắt nhìn Triệu Đống ở không xa, gã kiềm không được sóng lưng lạnh lẽo, đồng bạn càng lúc càng khiến gã kính sợ.

....

Giờ phút này, trong Thần Khí Các bỗng biến nhộn nhịp lên.

Ban đầu Lý mập đứng bên cửa sổ lầu ba quan sát Phong Liệt và Nhạc Chính Hổ đấu với nhau, vẻ mặt thản nhiên.

Nhưng chưa từng tưởng tượng, một khí thế sắc không gì sánh được vụt qua đỉnh đầu gã.

*Ầm!* một tiếng vật thể nặng nề, đánh vào cột sắt sau lưng gã, khiến nguyên lầu các rung lên, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Lý mập biến sắc, vội vàng xoay người nhìn lại, lại thấy một cay thương to đen đang cắm xéo trong cột tinh thiết.

- Ui... cái này!

Lý mập con ngươi co rút, sống lưng đổ mồ hôi lạnh. Gã chấn kinh không phải không phải nó sắc bén mà là nó xuất hiện như thế nào!

Lúc trước gã không cảm giác chút gì về thương to đâm đến, cũng không làm chút gì phòng ngừa.

Nếu cây thương thấp hơn ba tấc thì chắc chắn sẽ đâm xuyên não gã, chắc chắn là vậy.

- Cái... cái này là thương to của Phong Liệt? Cha nó! Muốn lấy mạng người mà!

Lý mập hú một tiếng rồi dàn bình tĩnh lại, cười khổ tiến tới trước, đôi tay nắm cán thương. Lấy tu vi cương khí cảnh bát tầng của gã dễ dàng rút trường thương ra.

- Hưm? Thương tốt!

Lý mập nắm thương to, tinh thần kích động. Mặc dù gã không nhìn ra tài liệu làm cây thương nhưng vẫn khiến gã rất yêu thích.

Nhưng ngay sau đó, Lý mập bỗng biến sắc mặt, bởi vì thương to bị gã rút ra thì bỗng trầm xuống, suýt nữa làm đôi tay gã đứt rời.

- Cha nó! Nguy rồi!

Lý mập giật mình, vội vàng vận chuyển nguyên lực nâng trường thương lên, sau lưng hiện ra tám ma long ảo ảnh cỡ năm trượng.

Nhưng tiếp theo gã hối hận.

Thương to nặng mười vạn ba ngàn cân như là ngọn đồi, không phải dễ dàng đỡ lấy. Lý mập phút chốc cmar thấy thân hình mập mạp nhanh chóng lún xuống, không thể kiềm chế.

*Bùm! Bùm! Bùm!*

Liên tục ba tiếng vang rõ to đất rung núi chuyển qua đi, Lý mập đánh thông sàn lầu ba và hai, rơi xuống lầu một mới dừng lại, thân hình lún sâu vào đất ba thước.

Nếu không phải gã là cao thủ cương khí cảnh có thân thể mạnh mẽ, đổi làm người khác chắc đã bị đè thành thịt nát rồi.

Cũng may mắn vừa rồi tất cả khách hàng đều ở bên ngoài xem náo nhiệt, nếu không thì chắc đã đè chết mấy người.

Sắc mặt Lý mập âm trầm, trong lòng hét to xui xẻo.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1065)