Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0353

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0353: Uy lực của vô địch Kim Chung Tráo (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Shopee


Điều duy nhất đáng mừng là đa phần công kích bắn ngược lên trời, xung quanh chỉ bị một phần dư uy lan đến.

Nhưng dù là một phần dư uy lan đến cũng gần như vô hạn sát với một kích của cao thủ thần thông cảnh, căn bản không phải người bình thường có thể chịu đựng.

Tiếp theo người thứ nhất gặp xui là Phong Liệt.

Hết cách, hắn đứng gần Thủy Vô Khuyết quá.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy khí kình mạnh mẽ ùn ùn kéo đến khiến lòng rung động.

Hắn vội vàng thi triển thức 'Lược ảnh', hó thành một lũ tơ đen nhanh chóng thụt lùi, khuếch tán khói đen xung quanh hơn mười trượng.

*Ầm!*

Một tiếng vang thật lớn.

Cương kình phong bạo ập và mặt, đónh nát Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt, khói đen trong sóng lãng hùng hồn lắc lư dữ dội.

Người thứ hai xui xẻo là Hồng Phi Dương, Thi Lâm đang đấu hăng say ở giữa lôi đài.

Vốn hai người chiến đấu gần phút chót, hai thức thành đỉnh chi cảnh địa cấp chiến kỹ của Hồng Phi Dương lần lượt thi triển hơn mười lần thì dần hụt hơi.

Nguyên lực tinh thuần của Thi Lâm dường như không có tận cùng, liên miên bất tận, khí thế không chút giảm sút, e rằng không đến một khắc thì Hồng Phi Dương chắc chắn thua.

Nhưng bây giờ hai người đang bay cao ở trên không trung oanh kích, chưa kịp đáp xuống đất thì bỗng gặp phải cương kình phong bạo mạnh mẽ không gì sánh được này.

Gặp nguy hiểm như thế, hai người không chút chần chờ thúc đẩy phòng ngự cuối cùng trong người.

Thoáng chốc thân thể hai người hiện ra bảo giáp bạc, đen tỏa ánh sáng chói mắt lấp lánh, đều là huyền bảo chiến giáp. Có lực phòng ngự cực kỳ kinh người.

Cùng lúc đó, cương kình phong bạo cũng đã ập đến gần.

*Bùm! ầm!*

Liên tiếp hai tiếng nổ va chạm, Hồng Phi Dương, Thi Lâm như như diều đứt dây bay ra khỏi lôi đài, bay xé ra mấy trăm trượng mới vô lực từ trên cao ngã xuống.

*Rầm bịch!*

*Rầm bịch!*

Hai tiếng trầm đục qua đi, Hồng Phi Dương, Thi Lâm té xuống đất.

Huyền bảo chiến giáp trên người họ mặc dù chịu đa số lực công kích nhưng hai người vẫn bị trọng thương, đều hộc máu liên tục. Đặc biệt là Thi Lâm, hộc ra từng ngụm máu xanh, cực kỳ quái dị.

Cái này còn chưa xong, dư uy cương kình tiếp tục quét hướng người dưới đài, khiến ngàn vạn đệ tử kinh hoàng biến sức, tiếng hét vang vọng. Không ai tưởng tượng nổi chỉ là đứng xem thôi tại sao cũng chịu nguy hiểm như vậy.

Họ đều là đệ tử cấp thấp, trên người phòng ngự có hạn, nếu bị dư uy cương kình quét trúng thì sẽ biến thành tro bụi không chừa mẩu xương, đó là chắc chắn.

Trong lúc nguy cấp, đột nhiên một ông lão khí thế kinh thiên bay lên cao, người này mặc trang phục ma khí viện, rõ ràng là thần thông cảnh cửu tầng. Hai ống ty áo liên tục vung, từng khí kình khủng bố ba bọc nguyên lôi đài, rất nhanh tiêu trừ đi cương kình phong bạo.

Thật lâu sau, trong thiên địa mới dần bình tĩnh lại, ngàn vạn đệ tử thoát khỏi nỗi kinh khủng, trong lòng còn sợ hãi run rẩy.

Lúc này mọi người nhìn phía lôi đài đều thấy lạc lõng và chán nạn.

Chỉ thấy trên đài chỉ có một mình Thủy Vô Khuyết đứng sừng sững, kiêu ngạo nhìn bốn phía, khóe môi nhếch nụ cười như có như không, bộ dáng người thắng, mặc kệ lỗ máu trên vai trái.

Gã đúng là đang cười, vì gã thắng, thắng rất sảng khoái.

Gã chẳng những bại hết cao thủ thế hệ trẻ Ma Long giáo, cũng tranh đến ghế nửa lệnh chủ cho Ngân Long giáo, có thể nói là công lao cực lớn!

Từ đây về sau, danh tiếng của Thủy Vô Khuyết gã sẽ ghi một nét mực đậm trong lịch sử Ngân Long giáo!

Lúc này cách gã năm mươi trượng còn có một đoàn khói đen cuồn cuộn bốc lên, mọi người biết đó là khói do Phong Liệt tỏa ra.

Nhưng lúc này không có ai cho rằng Phong Liệt còn sống.

Bởi vì lúc trước trong loại tình huống kia chỉ có hai kết quả với Phong Liệt: một là Phong Liệt có huyền bảo chiến giáp hộ thể, như Thi Lâm, Hồng Phi Dương bị đánh bay. Hai là bị oanh tan xương nát thịt không còn mẩu xương. Không có kiểu thứ ba.

Bây giờ xem ra Phong Liệt không bị đánh rứt khỏi lôi đài thì có mười phần là đã tiêu đời.

- Phong sư huynh cứ thế chết đi sao? Điều này sao mà được!

- Ài! Không ngờ Phong sư huynh sẽ có kết cuộc như vậy!

- ...

- Sư huynh sẽ không có việc gì!

- Không sai! Sư huynh còn gặp chuyện nguy hiểm hơn cái này, sao có thể chết được!

Trong đám đệ tử ám võ viện ai nấy biểu tình bi thương, mặc dù Tiểu Yên, Tiểu Lục biểu tình căng thẳng nhưng không như người khác cho rằng Phong Liệt chết chắc, họ cực kỳ tin tưởng vào hắn.

Triệu Đống, Trương Đại Tài trợn to mắt nhìn chằm chằm đoàn khói đen trên đài, hy vọng thiếu niên liên tục sáng tạ kỳ tích lại xuất hiện.

Đằng sau đám người, Diệp Thiên Quỳnh nhìn chằm chằm lôi đài, hầm hừ nói.

- Hừ! Ác có ác bá! Tên khốn này xem như đã gặp báo ứng!

Diệp Thiên Tử không hề lo lắng, cười bảo:

- Hì hì! Tỷ tỷ, chưa chắc đâu à!

Diệp Thiên Quỳnh quay mặt nhìn muội muội của mình, kinh ngạc hỏi:

- Ủa? Muội, không phải ngươi thích Phong Liệt lắm sao? Tại sao thấy hắn chết mà ngươi không hề đau lòng?

Diệp Thiên Tử vui vẻ nói, mắt đẹp tỏa sáng:

- Hì hì! Ai nói Phong Liệt đã chết? Chưa nghe nói tai họa di ngàn năm à? Tên đó mệnh lớn lắm!

Diệp Thiên Quỳnh khinh thường nói:

- Không chết? Hừ! Sao có thể! Dưới tình huống như vậy đổi lại là ta cũng không có khả năng sống sót!

Diệp Thiên Tử mắt lóe tia sáng, bỗng nói:

- Tỷ tỷ, không bằng chúng ta đánh cuộc đi? Nếu Phong Liệt đã chết thì thôi, nếu hắn không chết thì sau này tỷ đừng đối đầu với hắn, được không?

- A? Ngươi chắc chắn hắn không chết đến thế sao?

Diệp Thiên Quỳnh ngẩn ra, rất kinh ngạc nhưng rồi gật đầu nói:

- Được! Nếu lần này hắn không chết thì sau này ta không gây chuyện với hắn nữa, và chuyện giữa ngươi và hắn ta sẽ không phản đối!

- Thật hả? Tốt quá! Một lời đã định!

- Hừ! Đừng vui mừng quá sớm! Nếu hắn không chết trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!

- ...

Bây giờ ngay cả đám cao tàng Ma Long giáo trên Bàn Long Phong cũng lắc đầu, mặt đầy không cam lòng.

Lãnh Phi Hồng ánh mắt nghiêm túc, lòng rất sốt ruột.

Gã biết rõ Phong Liệt đã được Tử Long hộ pháp thu làm truyền nhân, nếu hắn đây xảy ra vấn đề thì gã không thể đùn đẩy trách nhiệm.

Huống chi tận đáy lòng gã thật tình không muốn kinh thế tuyệt diễm thiên tài Phong Liệt chết tại đây.

Không xa, nụ cười trên mặt Thủy Trảm Vân ngày càng đậm, thản nhiên nói:

- Chiến Thiên, Hoang Sơn huynh, xem ra lần này vẫn là Vô Khuyết hơn một chút! Ha ha! Đợt đánh cuộc này... ủa?

- A? Đó là...

- ...

Trên lôi đài, Thủy Vô Khuyết điểm vài huyệt đạo trên vai ngăn máu ngừng chảy, rồi thì cười nhạt nói với Lý Thiên Ký ở trên trời bộ dạng hơi chật vật:

- Vị tiền bối này, hình như nên tuyên bố kết quả đi?

- Cái này...

Lý Thiên Ký cứng họng, không biết nên tuyên bố làm sao.

Thủy Vô Khuyết giễu cợt nói:

- Ha ha, sao vậy? Ma Long giáo các ngươi không thua được à?

Thật ra bây giờ không cần tuyên bố kết quả, chỉ nhìn thôi đã thấy rõ nhưng Thủy Vô Khuyết cố tình muốn Lý Thiên Ký ngay mặt mọi người tuyên bố, ý định rất hiểm độc, đây không thể nghi ngờ là tát hết mặt ngàn vạn đệ tử Ma Long giáo.

Các đệ tử cảm thấy lửa giận trào dâng, mắt bắn ra lửa, chửi mắng Thủy Vô Khuyết, tình cảm quần chúng sục sôi nhịn không được muốn xông lên lôi đài xé xác gã ra


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1065)