← Ch.0382 | Ch.0384 → |
Càng nhìn tim Phong Liệt càng đậm nhanh, thậm chí quên mục đích nhìn lén ban đầu, chỉ ngây ngốc thưởng thức thân thể hoàn mỹ này.
Lan Tiếu Y đâu còn chút gì là người quái dị, như là tiên nữ mỹ miều giáng trần dụ hoặc thế gian.
Tóc dài nửa che khuôn mặt tuyệt trần, so với Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử không kém bao nhiêu, thậm chí thêm phần người đàn bà trưởng thành quyến rũ, vô cùng hấp dẫn.
Gò bồng đào cao vút còn lớn hơn Tiểu Lục một chút, phần đỉnh có hai quả đào hồng hồng rất hấp dẫn khiến người kiềm không được muốn ngậm lấy nhấm nháp.
Hình như Lan Tiếu Y cũng khá kiêu ngạo bộ ngực của mình, có ý vỗ nhẹ khiến hai bồng đào như con thỏ trắng bướng bỉnh run rẩy vài cái, cực kỳ co giãn, làm Phong Liệt thầm nuốt nước miếng.
Đùi thon dài thẳng tắp, chân trắng noãn như ngọc, tuy rằng đã không phải lần đầu tiên nhìn đến, lại vẫn khiến Phong Liệt muốn ngừng mà không được.
Dần dần, Phong Liệt máu sục sôi, tim đập nhanh, thân dưới cương cứng, rất là khao khát.
Lúc này hắn thật sự không ngại lập tức quay người đi, đè cô gái trong suối ra mặt đất cá nước thân mật.
Nhưng hắn chỉ tưởng tượng mà thôi, một chút lý trí cho hắn biết không thể làm như vậy được.
Lại qua một khắc sau, Lan Tiếu Y tắm rửa xong, chậm rãi bước ra khỏi con suối.
Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra áo lót mới, chậm rãi mặc vào người. Phong cảnh nửa che nửa lộ cực kỳ dụ hoặc, khiến Phong Liệt suýt phun máu mũi.
May là nàng lại lấy ra một váy dài hoa biên màu tím mực trên người, hoàn toàn che đi thân thể trắng nõn mềm mị.
- Phù...
Phong Liệt thầm thở ra, không biết là tiếc nuối hay vui mừng. Không biết khi nào thì mặt hắn đầy mò hôi, thể xác và tinh thần từ trong ra ngoài khô nóng khó chịu đựng.
Chính lúc này, đột nhiên sau lưng hắn vang giọng của Lan Tiếu Y.
- Phong Liệt, ngươi lại đây!
Phong Liệt lòng máy động, vội làm ánh mắt ngơ ngác, tiếp đó chậm rãi quay người đi hướng Lan Tiếu Y.
Hắn thầm suy nghĩ, không biết lúc này có nên ra tay không?
Nhưng nghĩ rồi hắn tạm thời từ bỏ ý định, cứ ngụy trang một chốc đi, đợi sau này mình giả bộ vừa mới giải trừ chú thuật, cũng miễn cho Lan Tiếu Y tự sát đem đến phiền phức cho mình.
Nhưng khi Phong Liệt xoay người thì Lan Tiếu Y bỗng kinh kêu, mắt trợn trừng, chỉ vào Phong Liệt cách không xa, nói không nên lời.
- A! Tên dâm tặc! Ngươi... Ngươi ngươi...
- A?
Phong Liệt ngẩn ra, không hiểu gì cả, không biết Lan Tiếu Y phát hiện cái gì.
Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn dưới thân chào cờ thì hiểu ngay.
"Cha nó! Sao lại quên vụ này trời!"
Phong Liệt lòng căng thẳng, không chút do dự bật thốt:
- Ngươi yên tâm! Ta không thấy gì... a!
Hắn nói nửa câu chợt giật mình, cái này chẳng phải là không đánh đã khai ư? Phen này tiêu rồi! Làm không tốt cô gái này lại không dứt!
Nhưng phản ứng của Lan Tiếu Y ra ngoài hắn đoán, khuôn mặt giật mình của nàng nghe Phong Liệt nói xong bị tức đến bật cười.
- Xì...
Cười xong Phong Liệt bỗng cảm thấy không đúng, trong lòng nàng có chút là lạ.
Theo lý thì nếu có người đàn ông nào dám nhìn lén nàng, hoặc có khả năng nhìn lén thì chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua.
Nhưng giờ đối mặt Phong Liệt, trừ một chút xấu hổ giận dữ ra còn có chút hưng phấn, không lẽ đã quen bị tên này nhìn lén rồi?
Cũng đúng, lần trước trong long ngục không gian bị tên này hôn rồi, sờ rồi, dù lần này lại bị nhìn vài làn cũng không sao.
Phi phi phi!
- Phong Liệt chết tiệt! Mặc kệ ngươi đã nhìn hay chưa, đợi lão nương giải trừ chú thuật, nhất định sẽ đào mắt róc mũi móc tim ngươi ra! Hừ!
Lan Tiếu Y mặt lúc đỏ lúc trắng hầm hừ mắng một câu, xong quăng một phù văn nàng hướng Phong Liệt:
- Định hồn chú! Đi!
Thấy Lan Tiếu Y không có ý tự sát thì Phong Liệt ngẩn ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Còn chú thuật Lan Tiếu Y quăng tới thì hắn lười nhướng cả mi mắt, để phù văn nhẹ nhàng nhập vào đầu mình.
Hiện giờ hắn đã học ngoan, trực tiếp để tỏa long đài ở tay áo, không cần thúc đẩy cũng đủ hóa giải chú thuật của Lan Tiếu Y, ngay cả cương khí công kích tới gần người cũng đủ triệt tiêu hơn phân nửa.
Quả nhiên, chú thuật vừa mới tiến vào trong cơ thể hắn liền biến mất, không đem lại chút tác dụng.
Phong Liệt khinh thường cười, nói với Lan Tiếu Y:
- Này! Giải pháp chú thuật ngươi học sao rồi? Ta nói cho ngươi biết, lần này ta rời khỏi Ma Long giáo có thể nói là cửu tử nhất sinh, nếu ngươi không muốn chết không rõ không ràng thì hãy nắm chặt thời gian giải quyết vấn đề này đi!
- Ngươi.. ngươi đã miễn dịch chú thuật của ta? Điều này sao có thể?
Lan Tiếu Y không để ý lời Phong Liệt nói, nàng thấy hắn không có chút vấn đề gì thì trợn tròn mắt, trong lòng thoáng chốc dấy sóng.
Nàng lần đầu tiên nghi ngờ chú thuật của mình.
Trước đó dù là cao thủ thần thông cảnh, cường giả hóa đan cảnh cũng không có khả năng hoàn toàn miễn dịch chú thuật của nàng, cùng lắm là hiệu quả kém chút thôi.
Trước mắt Phong Liệt đánh vỡ niềm tin của nàng, khiến nàng khó chấp nhận sự thật.
Phong Liệt thấy Lan Tiếu Y ngơ ngác mất hồn, không biết tại sao lòng hắn có chút bất nhẫn.
Hắn ho khan, nói:
- Khụ khụ! Kỳ thật ta có một bảo bối khắc chế chú thuật mà thôi, chú thật của ngươi không tệ đâu!
- Ồ? Thì ra là vậy!
Nghe Phong Liệt giải thích, Lan Tiếu Y hiểu ra. Nàng biết có chút trong truyền thuyết viễn cổ thần vật có thể khắc chế chú thuật, nghĩ vậy nàng thoải mái hơn.
Tiếp theo nàng hầm hừ liếc mắt, nói:
- Hừ! Dâm tặc chết tiệt! Ngươi cho rằng cô nãi nãi không muốn giải chú thuật chết tiệt đó sao? Là ta chưa học được chứ bộ!
Phong Liệt nhíu mày, hắn định châm chích vài câu nhưng bỗng biến sắc mặt, cùng Lan Tiếu Y ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy trên trời cao tầng tầng liên thể thanh phong mang uy thế không gì sánh kịp nhanh chóng bay đên, chớp mắt đã tới đỉnh đầu hai người, bộ dạng định ập xuống.
Trên trời cao tầng tầng ảnh ảnh mấy trăm trên ngàn tòa thanh đồng sơn phong chiếm phạm vi mấy ngàn trượng, trầm trọng, tang thương, cổ lão, uy thế nặng nề đủ áp thành bột phấn.
Trừ điều đó ra, bên ngài núi tầng tầng còn quanh quẩn khí thể hắc ám tính ăn mòn cực kỳ mãnh liệt.
Nhìn rõ tình hình trên đỉnh đầu rồi Phong Liệt, Lan Tiếu Y đều giật nảy mình.
Đặc biệt là Phong Liệt cực kỳ kinh ngạc phát hiện tinh khí ăn mòn chí cường chí thuần này so với hắn ở dạ mạc đại hiệp cốc tụ nguyên trồi có được một lũ tinh khí ăn mòn hóa đan cảnh càng tinh thuần vô số lần, thật là khiến người giận dữ.
Phong Liệt nghĩ nếu chỉ hơi đụng vào một chút thì hắn chết chắc.
Chỉ phát ra khí thể thôi đã khiến cây cỏ trong phạm vi mấy ngàn trượng dần héo tàn, như là mùa hè dào dạt sức sống bỗng bước vào vạn vật suy vong ngày đông giá rét vậy.
- Trời ạ! Này... Đây là cái thứ gì vậy?
Lan Tiếu Y trợn to mắt nhìn trên trời tầng tầng thanh đồng sơn phong, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nàng không thể tin vô số thanh đồng sơn phong là một cổ thần binh cực kỳ to lớn, nhưng nó phát ra sát khí ngập trời thì không thể nghi ngờ đã chứng thất điều này.
Mặc dù Phong Liệt cũng giật mình viễn cổ thần binh mạnh mẽ nhưng không quá kinh ngạc.
Bởi vì trong tay hắn có tỏa long đài, trấn long thiên bia nếu phát huy đến mức tận cùng cũng đủ tạo thành thần uy kinh thiên động địa như vậy.
Nhưng bây giờ tu vi của hắn còn kém xa, không đủ để phát huy uy lực mạnh nhất của chúng nó mà thôi
← Ch. 0382 | Ch. 0384 → |