Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0397

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0397: thiên giác chiến y
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Lazada


- Đại sư huynh!

- Vân tỷ tỷ!

Vẻ mặt đám đệ tử Kiên Võ Viện lập tức hoảng hốt, vội vàng vây quanh Long Khuynh Vân, gương mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp càng trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Bốp- Bốp-

Kim Sở Hiên nhẹ nhàng phẩy tay, tựa như việc đánh bại Long Khuynh Vân đối với hắn mà nói là một chuyện rất nhỏ.

Hắn ngạo nghễ nhìn Phong Liệt, âm hiểm cười:

- Phong Liệt! Hôm nay bổn thế tử vừa xuất môn đã nhờ người bói một quẻ, người đó nói bổn thế tử hôm nay sẽ phát tài, xem ra là ứng với các người rồi.

Đầu của ngươi trị giá 100 vạn Long Tinh, đầu của Long Khuynh Vân giá 50 vạn Long Tinh, 150 vạn Long Tinh này, đủ để bổn thế tử tiêu xài mấy thảng rồi.

Phong Liệt khẽ nhíu mày, hắn nhìn Long Khuynh Vân, phát hiện nàng chỉ bị trọng thương, hơn nữa nguyên lực cũng hao hết, không quá nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó, hắn mới cười khẽ với Kim Sở Hiên:

- Thật tiếc, đầu của ngươi tại Ma Long giáo chúng ta chỉ trị giá 30 vạn Long Tinh, chỉ có điều, bảo giáp trên người ngươi cũng không tệ, ta rất xem trọng!

- Hừ hừ! Hảo nhãn lực, đây chính là bản mệnh chiến giáp "Thiên Giác chiến y" Huyền Bảo ngũ phẩm mà năm đó phụ vương tặng ta, có bản lĩnh thì ngươi đến lấy đi!

Kim Sở Hiên khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cười trêu chọc.

- Ô? Huyền Bảo ngũ phẩm? Trách không được!

Đồng tử Phong Liệt co rút, trong lòng âm thầm kinh hãi.

Vừa rồi hắn nhìn thấy Kim Sở Hiên dưới đại thần thông của Long Khuynh Vân mà không chút tổn thương, trong lòng thầm nghĩ phẩm cấp của bảo giáp này hắn không thấp, nhưng lại không ngờ rằng nó lại là một kiện chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm.

Trong tất cả Huyền Bảo, giá trị của bảo giáp là cao nhất, cũng là khó tăng phẩm cấp nhất.

Trên thị trường, một kiện Huyền Bảo chiến y nhất phẩm đã có thể đổi lấy một kiện Huyền Bảo binh khí tam phẩm, thế nhưng có tiền cũng chưa chắc mua được.

Cho đến nay, Huyền Bảo qua tay Phong 11 có vài kiện, nhưng lại chưa bao giờ có được bảo

Nhất thời, Phong Liệt nhìn về phía chiến y kim sắc trên người đối phương, trong mắt không khỏi dâng lên một tia tham lam mãnh liệt.

Nếu như có một kiện chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm hộ thể, với tu vi của hắn hiện nay, chọ dù khộng thể chống lại cao thủ Thần Thông cảnh hàng thật giá thật thì hắn cũng dám đối chiên chính diện, thăng bại khó nói, nhưng để bảo vệ tính mạng lại không có vấn đề gì. Hai người cách nhau hơn mười trượng đối mặt, trên mặt hiện lên một tia vui vẻ. Một bên ham 150 vạn Long Tinh, một bên lại ham chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm, có thể nói là khá ăn ý.

Mà mọi người cũng âm thầm đổ mồ hôi thay hai người, hai người này đều là dạng nhân tài kiệt xuất hàng đỉnh thuộc Ma Long giáo và Kim Long giáo, trận long tranh hổ đấu này thật khó phân định, chỉ tiếc là kết cục chắc chắn rất tàn khốc, hai bên nhất định sẽ có một bên vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Vừa đúng lúc đó, đột nhiên, có một đám người khác đang đến đỉnh tòa núi nhỏ. Mọi người đều vội vàng nhìn lại, chỉ thấy đám người kia là một đám tuấn nam mỹ nữ tóc lam, mi lam.

Tóc lam, mi lam, không thể nghi ngờ chính là đặc trưng rõ nét của võ giả Lôi Long.

Đến tổng cộng có bảy người, cầm đầu là một thiếu niên kiêu ngạo chừng hai mươi tuổi, giữa mi tâm có một dấu hiệu lôi điện lam sắc, thân hình đứng thẳng, mặt mày thanh tú, vừa nhìn là biết đại gia đệ tử xuất thân không tệ, chỉ có điều, trên gương mặt thanh tú lại có chút hư phù do tửu sắc quá độ.

Dấu hiệu lôi điện giữa mi tâm thiếu niên đó, chỉ có số ít tinh anh đệ tử của Lôi Long giáo mới có tư cách có được, bởi vậy có thể thấy người đến không phải bình thường.

Bên cạnh hắn có hai thiếu nữ mỹ mạo trang phục diễm lệ khoác tay hắn, đuôi mắt ẩn tình, bộ ngực cao ngất đè lên cánh tay thiếu niên.

Bốn tên còn lại cũng là công tử trẻ tuổi, vẻ mặt ngạo nghễ, bộ dạng như "lão tử đệ nhất thiên hạ", nhưng vẫn thức thời đi chậm hơn thiếu niên kia nữa thân người.

Ngoại trừ thiếu niên cầm đầu có tu vi Cương Khí cảnh sơ kỳ ra, sáu người còn lại đều là thực lực Chân Khí cảnh, tuổi trẻ mà đã có tu vi như vậy, cho dù là trong Ma Long giáo cũng khó tìm ra mấy người. y người

Đám người Tề Xương Vũ, Long Vũ nhìn thấy người đến là Lôi Long giáo, tất cả đều âm thầm cảnh giác hơn vài phần.

Thực ra, lúc này, trên đỉnh đồi trong rừng núi xung quanh phía xa đã sớm tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt, chỉ có điều bọn hắn vừa nhìn thấy là Ma Long giáo và Kim Long giáo tranh chấp thì một số người đều không dám tiến đến gần.

Mà người Lôi Long giáo lại không hề cố kỵ tiến đến, hiển nhiên động cơ có chút bất lương.

Nhất là, gần đây Lôi Long giáo và Kim Long giáo vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, là minh hữu đáng tin của Kim Long giáo, từ đó có thể thấy mục đích của những người này có phần rõ ràng rồi, người của Ma Long giáo không dám không đề cao cảnh giác.

Phong Liệt cũng không khỏi nhíu mày, hắn đảo mắt nhìn vị thiếu niên kia một chút, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.

Thiếu niên có ấn ký lôi điện kia nhìn Phong Liệt, tùy tiện cười:

- Ha ha, nhị vị không nên hiểu lầm, tại hạ Lam Duyên Phong của Lôi Long giáo, đến đây thực sự không phải vì tham gia tranh đấu của hai người, chỉ là muốn làm quen với vị tỷ tỷ này một chút thôi.

Đương nhiên, nếu như vị tỷ tỷ này nể mặt đến Lôi Ngọc Thành làm khách, vậy thì bổn công tử còn là cầu mà không được.

đọc truyện tại truyencuatui. net Một bên nói, một bên chi vào Sở Tiểu Điệp.

Nghe xong lời này, tất cả mọi người của Ma Long giáo đều không khỏi hừ lạnh một tiếng, tên này nói vậy rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi.

Chỉ có điều, lúc này có Phong Liệt ở đây, đám người Tề Xương Vũ, Long Vũ, Sở Tiểu Điệp đều không hề sợ hãi, loại tin tưởng thâm căn cố đế này, cho dù đối mặt với cao thủ Cương Khí cảnh như Lam Duyên Phong vẫn lộ ra vẻ khinh thường.

Kim Sở Hiên lạnh nhạt nhìn Lam Duyên Phong vài lần, không nói một lời, chỉ là khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị thâm trường.

Mà ánh mắt Phong Liệt lại chợt nên lạnh lẽo, không chút khách khí cho hắn một chữ:

- Cút!

- Lớn mật! Dám nói như vậy với Lam Sư huynh, quả đúng là tội chết vạn lần!

Tên thiếu niên sau lưng Lam Duyên Phong lập tức nhảy ra, chỉ vào Phong Liệt mắng lớn.

- Được rồi, nếu như người ta đã không muốn, bổn công tử cũng không thích ép buộc, chúng ta đứng đây xem trò vui là được rồi.

Lam Duyên Phong mỉm cười không chút để ý, vẫn đứng nguyên tại chỗ, bày ra bộ dạng giống như mặc kệ sống chết mặc ngươi.

- Chỉ có điêu, Phong Liệt lại đột nhiên bỏ qua cho Kim Sở Hiên, hướng về phía Lam Duyên Phong đi đến, trên mặt mang theo tia cười lạnh nhàn nhạt.

- Tiểu tử! Muốn chết phải không?

Một tên thiếu niên tóc lam bước lên vài bước, quát với Phong Liệt.

Vẻ đùa giỡn trên mặt Lam Duyên Phong cũng dần biến mất, ngược lại trở nên ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:

- Phong Liệt! Chẳng lẽ muốn cùng bổn công tử đánh trước một trận sao?

Phong Liệt vừa đi vừa chậm rãi nói:

- Hừ! Biết lão tử là Phong Liệt còn dám tiến lên đây, xem ra lá gan không nhỏ! Nơi này không phải nơi xem trò vui, không muốn chết thì cút nhanh!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1065)