Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0434

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0434: một chưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Lazada


- Không! Phong Liệt tiểu huynh đệ đã hiểu lầm ý ta, Huyền Cơ phạm sai lầm, phải tiếp nhận trừng phạt.

Thiên Trúc tiên sinh khẽ lắc đầu nói.

- Sư tôn, ta...

Trang Huyền Cơ sắc mặt quýnh quáng, suýt không nhịn được cầu xin tha thứ.

Thiên Trúc nhẹ nhàng khoát tay chặn lại lời Trang Huyền Cơ, nói:

- Được rồi, không cần nhiều lời! Huyền Cơ, giờ ngươi theo vi sư trở về, bái biệt các tổ sư gia, từ đó trở đi ngươi không còn là đệ tử Chiêm Thiên các nữa, sau này ngươi đi theo bên người Phong Liệt, nếu biểu hiện hài lòng vậy ba năm sau vi sư sẽ nhận ngươi trở về, bằng không thì duyên phận hai thầy trò chúng ta cũng chi tới đây mà thôi!

- Hả?

Trang Huyền Cơ nghe Thiên Trúc nói xong, thân hình run lên, trên mặt hiện vẻ khó tin, hắn thực sự không thể tin những lời này lại được nói ra từ người thầy mà hắn luôn coi như phụ mẫu!

Chỉ có điều chỉ sau một sát nả hắn cũng khôi phục thái độ bình thường, cung kính thi lễ, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.

Mà đúng lúc này, Phong Liệt và Hoả Mãng vương liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Sự tình khác thường tất có nguyên do, hai người đều không hiểu Thiên Trúc tiên sinh giở trò gì.

- Phong Liệt tiểu huynh đệ, đồ nhi của ta từ nay về sau xin nhờ cả vào ngươi, Huyền Cơ được nuông chiều từ bé, không chịu đau khổ gì, tính tình có phần không tốt, phiền tiểu huynh đệ quản lý nghiêm cho ta. Nếu ba năm sau Huyền Cơ tiến bộ, tệ nhân nhất định sẽ đích thân bói một quẻ cho tiểu huynh đệ!

Thiên Trúc mỉm cười nói.

- Ách... khụ khụ, đơn giản thôi!

Phong Liệt ho khan hai tiếng, đáp.

Hắn có chút đau đầu, nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng cũng đành kệ, chỉ cần một mực nắm Trang Huyên Cơ trong tay, chắc hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng sau đó hai mắt hắn lập tức sáng ngời, dò hỏi:

- Thiên Trúc tiên sinh, không biết hiện giờ ngài có thể thay vãn bối bói một quẻ hay không? Cần điều kiện gì ngài cứ nói!

- Hả?

Thiên Trúc khẽ nhíu mày, ánh mắt lập lòe, cười nói với Phong Liệt:

- Ha ha, ngươi muốn bói về một người con gái, có đúng không?

- Đúng vậy!

Ánh mắt Phong Liệt sáng ngời, nói.

- Ha ha, đơn giản, đây chỉ là việc nhỏ, coi như là lễ gặp mặt tiểu huynh đệ đi!

Thiên Trúc tiên sinh thản nhiên nói.

Phong Liệt sắc mặt đại hỉ, không chút sĩ diện, vội vàng nói cảm tạ:

- Đa tạ! Như vậy thìxin làm phiền tiên sinh!

- Uhm, ngươi niệm tên người đó ba lần là được!

Thiên Trúc tiên sinh vừa nói, vừa lấy ra một tấm gương lớn như đầu người, ném vê phía Phong Liệt.

Hiz-khâ-zzz!

- Đây... đây là Thiên Duyên kính?

Khi tấm gương này xuất hiện, Trang Huyền Cơ, Phong Liệt, Hỏa Mãng vương đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hai mắt hơi lồi ra.

- Thiên Duyên kính, chí bảo trấn các truyền lưu từ thời Thượng cổ của Chiêm Thiên các, cũng là tín vật của Các chủ, được xung có thể toán tường tận Âm Dương, đạo tận Thiên cơ.

Hơn nữa nó chẳng những là một kiện chí bảo bói toán, đồng thời cũng là một kiện thân binh uy lực kinh người.

Phong Liệt không nghĩ tới đây là lần đầu tiên gặp mặt, Thiên Trúc tiên sinh sẽ tiện tay cho mình mượn vô thượng chí bảo Thiên Duyên kính.

Thời khắc này, Phong Liệt thậm chí mơ tưởng cướp lấy Thiên Duyên kính, sau đó bỏ trốn.

Chỉ có điều hắn cũng chi dám nghĩ mà thôi, nếu đoạt đồ người khác có lễ còn trốn đi đâu đó, mai danh ẩn tích, nhưng đoạt đồ của Chiêm Thiên các tuyệt đối là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.

Không cần gì khác, chỉ cần người ta tùy ý động ngón tay liền có thể biết ngươi trốn ở đâu, quả thực là không chỗ để trốn.

Giờ khắc này, ngay cả Hỏa Mãng vương đứng cách đó không xa hô hấp cũng gấp hơn vài phần.

Đối với thái độ kinh ngạc của ba người, Thiên Trúc tiên sinh cũng tựa hồ tập mãi thành quen, không giải thích nhiêu.

Phong Liệt sau khi có phần ngẩn người, đè kích động trong lòng xuống, trong lòng thâm niệm tên.

Người hắn nghĩ tới đương nhiên chính là Lý UNguyệt, không tận mắt thấy giai nhân an toàn, hắn thực Sự không an lòng.

Nhưng lúc này, trên mắt Thiên Trúc tiên sinh khẽ lóe lên, tựa hồ muốn nói điều gì nhưng lại thôi, cuối cùng thở dài.

- Lý U Nguyệt!

- Lý U Nguyệt!

- Lý U Nguyệt!

Phong Liệt không chờ đợi được, liên tiếp niệm tên Lý U Nguyệt ba lần, ngay khi vừa kết thúc thì trên mặt gương bạc lập tức có phản ứng.

- Màu sáng bạc trên gương đột nhiên xuất hiện một ex mù mịt.

Ngay sau đó, Sương trắng ngày càng mông manh, rất nhanh sau đó hiện ra cảnh tượng rõ ràng. o

Đó là một khu rừng cây cối xanh tốt, ẩm ướt, sinh cơ bừng bừng.

Ở giữa cây lá um tùm, một bóng dáng tím xinh đẹp như bươm bướm tụng tăng, nhẹ nhàng nhảy múa, nhìn như chậm chạp nhu hòa nhưng kỳ thực tốc độ rất nhanh.

Những nơi bóng dáng xinh đẹp này đi qua, cành cây đứt gãy, cây cối đổ rạp, lá bay đây trời.

Nhìn kỹ thì có thể thấy bóng hình xinh đẹp kia vừa nhảy múa, ngón tay vừa tung bay, không ngừng chém ra từng sợi tơ rất nhỏ, cắt các cây cổ thụ lâu năm thành mảnh vỡ. - U Nguyệt! Quả thực là U Nguyệt!

Ánh mắt Phong Liệt sáng ngời, kích động không thôi, hắn nhìn ra bóng dáng xinh đẹp kia chính là Lý U Nguyệt.

Chỉ có điều tu vi của Lý U Nguyệt hiện giờ đã đạt tới Chân Khí cảnh cửu trọng thiên, hơn nữa Thiên Triền Thần Trảo của nàng có điểm bất đồng rất lớn so với quá khứ.

Đúng lúc này đột nhiên có một đạo nhân ảnh khác xuất hiện trong mặt gương.

Đó cũng là một nữ tử dung mạo khuynh thành, không nhìn rõ tuổi tác, lúc này nàng ta mặc một bộ áo trắng, chân trần, cách mặt đất ba trước, trên cổ đeo một chuôi Phật châu phong cách cổ xưa.

- Hả? Là nàng!

Phong Liệt có chút rùng mình, hắn lập tức nhận ra nữ tử này chính là người Hạt quái Câu Trọng miêu tả.

Tiếp theo, không đợi hắn nhìn cẩn thận, Thiên Trúc tiên sinh đột nhiên kinh hô một tiếng:

- Không tốt! Phong Liệt, nhanh nhắm mắt lại! Phong Liệt sắc mặt sững sờ, nhưng lập tức làm theo.

Khi Phong Liệt kinh ngạc không hiểu, chỉ thấy nữ tử kia đột nhiên quay mặt lại, liếc nhìn hắn một cái, trong đôi mắt đẹp lạnh nhạt kia lộ ra vẻ trào phúng.

Ngay sau đó, chỉ thấy nàng duỗi cánh tay thon dài như ngọc kia ra, vỗ một chưởng về phía hư không.

Phong Liệt cả kinh, theo một chưởng nàng ta chém ra, hắn đột nhiên cảm nhận được một cô nguy hiêm.

Cảm giác nguy hiểm này giống như ngày đó Thiện Ngục Luyện Thần phong của Sở Huyền đánh lên người mình. căn bản không thể ngăn cản.

Cơ hồ không chút do dự, hắn vội vàng tế ra Luyện Hồn ma khải.

Ngay lập tức, một kiện áo giáp màu đen dữ tợn xuất hiện trên người Phong Liệt. ngàn vạn hôn ảnh thét gào xung quanh, gió lạnh rít rừng cơn.

Cùng lúc đó một chưởng ảnh màu trắng rất lớn từ trên trời giáng xuống, nhiệt độ trong thiên địa mau chóng giảm, "âm một tiếng. cự chưởng đánh mạnh vê phía

Phong Liệt.

Nói thì chậm, kì thực rất nhanh, cơ hồ ngay khi Thiên Trúc tiên sinh lên tiếng thì đạo cự chưởng kia đã chụp tới, khiên Hỏa Mãng vương muôn cứu viện cũng không kịp.

Cự chưởng rơi xuống, thiên địa loạn chiến.

Trong nháy mắt, phương viện mấy chục trượng xung quanh Phong Liệt lập tức xuất hiện một vết nứt sâu không đáy, phương viên mấy ngàn trượng đều bị kết xuất một tầng băng mông, trắng xóa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1065)