← Ch.0049 | Ch.0051 → |
Vừa dứt lời, Phong Liệt bỗng nhoáng người lên né qua hai vuốt hổ nhào đến, một người một hổ lướt qua nhau chỉ kém một ly.
Nhưng nguy hiểm không hoàn toàn biến mất, ngay khi Phong Liệt định đuổi theo thì ma hổ đuôi cọp thô như miệng bát, tựa đồng đúc chợt quét qua.
Bất ngờ không kịp đề phòng, mông Phong Liệt trúng một cú, người bay lên giữa không trung, đau nhức nhe răng trợn mắt. Nếu không phải có long ngạc chiến giáp hộ thể thì e rằng lần này đủ quét Phong Liệt bán thân bất toại rồi, cũng khiến hắn thu lại sự khinh thường cẩn thận đối phó.
Con ma hổ này có thực lực hầu kỳ nhất cấp, tương đương với vlg nguyên khí cảnh tám, chín tầng, thân thể cao lớn dâng lên nguyên lực hùng hậu cộng thêm long thú thường hơn xa nhân loại, dù có đối mặt long võ giả mới vào chân khí cảnh thì nó tuyệt đối không yếu thế.
Ma hổ nhìn Phong Liệt bay lên giữa không trung, mắt to lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường rất ư nhân tính hóa.
Khi Phong Liệt thế đi sắp hết thì ma hổ chợt nhảy lên cao ba trượng, mở miệng rộng bồn máu cắn hắn, trên dưới bốn răng nhanh đen cỡ nửa thương như bốn như bốn chủy thủ sắc bén chớp lóe tia sáng lạnh.
- Hắc, bà nội nó, lại bị một con súc sinh xem thương, không thể nhịn được nữa!
Phong Liệt thấy ma hổ nhào tới, người hắn bỗng bùm một tiếng hóa thành ba cái bóng thoát khỏi mồm to của ma hổ, khi xuất hiện đã vọt lên cao hai trượng. Tiếp đó chỉ thấy hắn từ không trung nhanh chóng rơi xuống, hai đoàn khói đen bao phủ đôi chân mạnh đạp đầu con Triệu Thung.
- Cuồng long táng thiên... Đạp thiên bộ!
*Bùm bùm!*
Hai tiếng trầm đục qua đi, hai chân Phong Liệt lần lượt đạp lên cái đầu to của mh khiến thân hình rơi xuống của nó tăng nhanh mấy lần rớt xuống đất.
Nhưng làm Phong Liệt bất đắc dĩ là cái con này da dày thịt béo, hắn dốc sức thi triển 'Đạp thiên bộ' thế mà chỉ làm nó hơi choáng thôi. Nó rơi xuống đất lắc đầu to, không có bị gì khác.
- Grao!
Ma hổ cuồng rống một tiếng, lại nhào tới, hai chân trước to lớn lóe tám móng vuốt sắc bén, nếu bị nó trúng thì dễ dàng xé rách thân thể long võ giả.
Nhưng Phong Liệt không trốn tránh, biểu tình hắn dứt khoát, bỗng tăng tốc, trước một bước đáp xuống bụng ma hổ rồi thì hai tay dùng sức ôm quyền, vai phải bỗng đập vào bụng ma hổ, đầu vai chợt hiện tầng khói đen mông lung.
- Cuồng long táng thiên... Bính thiên chàng!
Hai bên va chạm phát hiện tiếng trầm đục khiến lòng người run, chỉ thấy thân hình khổng lồ của ma hổ bị đụng ra xa ba thước, mất trọng tâm.
Đôi chân Phong Liệt lún xuống đất ba tấc, trong người khí huyết lăn lộn, bả vai đau rát. Hắn cảm thấy như là đã đụng vò một khối sắt nặng ngàn cân vậy.
- Cha nó! Cái con này sức mạnh lớn như vậy!
Phong Liệt đau đớn nhe răng, cuối cùng đã hiểu chênh lệch giữa hai bên quá lớn, dù là sức mạnh hay nguyên lực thân thể thì hắn kém hơn ma hổ gấp nhiều lần. Dù có địa cấp chiến kỹ uy lực tung hành thì vẫn không thể trừ đi chênh lệch to lớn này.
Nhưng Phong Liệt không chết tâm, hắn nhân lúc ma hổ chưa đáp xuống thì bỗng vọt lên, đôi tay nắm lớp thịt dưới bụng nó, khuỵu gối nâng lên trên đầu.
- Cuồng long táng thiên... Tất thiên đính!
*Bùm!*
- Grao gru!!!
Lần này rốt cuộc khiến ma hổ thấy đau, kiềm không được phát ra tiếng rống thảm.
Nhưng Phong Liệt cảm giác rõ ràng cái con to lớn như mình đồng da sắt này không bị thương tổn thực chất gì cả. Nếu không phải trên người hắn có long ngạc chiến giáp thì e rằng cuối cùng bị thương chính là hắn.
Điều này làm Phong Liệt rất nản, nhưng hắn nhân lúc ma hổ chưa đáp xuống đất, lại thêm một chiêu 'Đạn thiên chân', đá ma hổ ra xa ba trượng.
Trần Nhược Tình thấy Phong Liệt có thể dựa vào tu vi nguyên khí cảnh tam tầng mà đánh với ma hổ hậu kỳ nhấp cấp không chút yếu thế thì mắt liên tục lấp lóe. Nàng nghĩ đỏi lại là nàng muốn ra tay bắt giữ con ma hổ này sẽ phải mất công sức.
Trương Diệu sắc mặt dần nghiêm túc, đối với sự bá đạo sắc bén chiến kỹ dã man của Phong Liệt thêm vài phần cảnh giác, khi nhìn hắn ít chút sự khinh thường.
- Grao!
Ma hổ ở trên mặt đất lăn lộn, lại đứng lên, lắc người, đôi mắt hổ tức giận trừng Phong Liệt. Mặc dù Phong Liệt đánh vài tuyệt chiêu dùng trên người nó như là gãi ngứa nhưng vẫn khiến vua vạn thú bực mình cực kỳ.
Phong Liệt biết cứ tiếp tục như vậy thì thật tình không làm gì được ma hổ, bất đắc dĩ duỗi tay nói:
- Hắc miêu, lão tử thừa nhận ngươi rất lợi hại được rồi chứ, chúng ta không đánh có được không?
Nhưng không ngờ bị Phong Liệt kêu hắc miêu khiến ma hổ tăng vọt lửa giận trong mắt, như là chịu vũ nhục to lớn, chỉ thấy nó ngửa đầu gầm lên, thân thể cao lớn nhanh chóng lắc vài cái.
- òm òm~grao!!!
Tiếp theo khiến mọi người giật mình, trên người ma hổ dần hiện ra vảy đen rậm rạp thay thế lớp da ban đầu, toàn thân tỏa ra ánh sáng đen âm u, cực kỳ thần tuấn hung ác.
Trần Nhược Tình bật thốt kinh kêu:
- Nguy rồi! Phong Liệt mau trốn đi, nó cuồng hóa rồi!
Trương Diệu cũng làm vẻ mặt giật mình, vội vàng rút ra trường kiếm chuẩn bị ra tay. Mặc dù gã rất muốn khiến Phong Liệt nếm đau khổ nhiều hơn nhưng không muốn cho hắn bị ma hổ ăn, nếu không thì gã sẽ gặp rắc rối lớn.
Thật ra không cần Trần Nhược Tình nhắc nhở, Phong Liệt đã sớm thấy ra không tốt, trước một bước chạy nhanh vào tòa nhà.
Hắn vừa chạy vừa hét:
- Hắc miêu, nếu ngươi đã muốn đánh thì lão tử chơi tới cùng! Có gan thì đi theo ta!
Ma hổ thấy Phong Liệt định trốn, lập tức hóa thành cơn gió đen đuổi theo, chớp mắt biến mất trong viện, tốc đọ nhanh làm Trần Nhược Tình, Trương Diệu rất là giật mình. Hai người liếc nhau, cùng đuổi theo vào.
Nhưng hai người mới bước vào cửa chợt nghe bên trong truyền ra tiếng *Đì đùng* thật lớn, là cửa phòng tối không ánh sáng đóng lại.
Trần Nhược Tình, Trương Diệu cùng biến sắc mặt, họ sốt ruột quá không rảnh nghĩ là ai đóng cửa, chỉ biết Phong Liệt cùng ma hổ cuồng hóa vào trong phòng tối không ánh sáng, rất nóng nảy tựa kiến bò trên chảo. Nhưng họ không thể mở ra cửa phòng tối được, chỉ có thể ở bên ngoài sốt ruột đi tới đi lui.
- Vậy phải làm sao đây? Cái tên khốn Phong Liệt chắc chắn không là đối thủ của ma hổ, e rằng bây giờ đã thành cục thịt trong bụng nó! Nếu Phong Liệt chết rồi thì bổn công tử sẽ tiêu đời!
Trương Diệu sốt ruột.
- Hừ!
Trần Nhược Tình hung tợn trừng Trương Diệu, nhưng không nói gì. Nàng dần bình tĩnh lại, mắt lóe tia sáng, nhìn cửa phòng tối suy tư cái gì.
Đúng lúc này chỉ nghe có tiếng líu ríu, là Diệp Thiên Tử ở trong ngực Trần Nhược Tình đã tỉnh.
Diệp Thiên Tử vừa mở mắt ra đầu tiên là thấy Trần Nhược Tình, kinh kêu:
- Ngươi... ta đang ở đâu? Dâm tặc Phong Liệt đâu rồi?
Trương Diệu vừa thấy Diệp Thiên Tử tỉnh dậy lập tức đi lên nôn nóng hỏi:
- Uy! Nha đầu, con cọp của ngươi có ăn thịt người hay không?
Diệp Thiên Tử tức giận nói:
- Cái gì? Ngươi nói Hắc đấy hả? Đương nhiên nó ăn thịt người rồi! Hắc ở đâu? Ta có nói nó tùy thời đi ra giúp đỡ ta vậy mà dám không nghe lời, bổn tiểu thư nhất định phải lột da hổ của nó!
Nàng vùng khỏi vòng tay của Trần Nhược Tình, lảo đảo đứng vững, cảm thấy toàn thân đau nhức. Phong Liệt vật một cái khiến nàng suýt bẹp dí, đến bây giờ còn hơi chao đảo.
← Ch. 0049 | Ch. 0051 → |