← Ch.0063 | Ch.0065 → |
Tục truyền rằng trong hiệp cốc này có bí ẩn Ma Long đếm hoài không hết, đối với Ma Long võ giả thì là chỗ tốt tìm kiếm cơ duyên.
Thậm chí nếu đủ cơ duyên thì ở trong vài động huyệt cổ xưa còn có thể phát hiện một ít xương Ma Long để lại từ thời viễn cổ, có vô tận tác dụng.
Trong hiệp cốc cổ mộc chọc trời, bụi gai khắp nơi, vô số dã thú, long thú ẩn hiện trong đó, có thể gọi nó là hiểm yếu tuyệt địa. Trong đó số lượng nhiều nhất, hung danh nỏi nhất chính là mãnh thú dạ mạc thú. Vì thế mà tòa đại hiệp cốc này cũng có tên là... dạ mạc đại hiệp cốc.
Từ khi Ma Long giáo lập giáo vô số vạn năm cho đến hôm nay, trong hiệp cốc cao cấp Phong Liệtg thú đa số bị dạ mạc thú tẩy sạch, dần biến thành chỗ cho Ma Long giáo nuôi dưỡng dạ mạc thú.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng không phải tuyệt đối, luôn có một ít cá lọt lưới thực lực mahọ mẽ, khá may mắnở trong đó làm mưa làm gió, khiến nguyên hiệp cốc vẫn cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt đối với long võ giả nguyên khí cảnh thì tuyệt đối là sự khiêu chiến kinh khủng.
Trong thiên địa hơi âm u tràn ngập sương khói nhạt, giữa rừng núi từng tiếng thú rống hoặc lãnh lót, hoặc hung tợn, hoặc trầm thấp vang lên khiến cõi trời đất này không yên tĩnh.
Phong Liệt và mười hai đệ tử trung tâm ám võ viện đi đằng trước đội ngũ, dẫn mấy trăm đệ tử trẻ tuổi theo sau dần đi vào trong hiệp cốc. Dưới chân đạp lên lá rụng chất nhiều năm phát ra tiếng xoàn xoạt trầm đục, khiến không khí hơi trầm trọng.
Trừ Phong Liệt đời trước từng đến dạ mạc đại hiệp cốc ra, máy người khác là lần đầu đến đây, khá tò mò với xung quanh, thậm chí có một số đệ tử tài năng nhìn chung quanh rất là hưng phấn, hình như định nung nấu mấy câu thơ để biểu đạt tâm tình hiện tại của mình.
Phong Liệt ngoái đầu nhìn mọi người, câm nóin. Xem ra đám người đó xem lần rèn luyện liều mạng này là du xuân rồi, may rằng đây mới là bên ngoài đại hiệp cốc thôi, không thấy cả dã thú ăn thịt người, không có gì là nguy hiểm.
Tiến lên một lát sau mọi người đi tới một khu vực rộng lớn, mọi người đều ăn ý dừng bước chân.
Đại sư huynh Tần Trọng đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, giọng trầm thấp quát:
- Các vị đồng môn, mọi người từ biệt ở đây, hãy tự tìm kiếm cơ duyên của mình đi! Hy vọng ba tháng sau mọi người còn có mạng lần nữa tụ hợp!
Nói xong gã mờ mịt liếc Phong Liệt, tiếp theo xoay người trực tiếp rời đi, mấy tên chó săn đi theo gã. Chớp mắt năm, sáu trăm người đều xé lẻ, tụ năm tụm ba biến mất trong bóng tối.
Phong Liệt đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám, vẻ mặt rối rắm.
- Phong sư huynh, nếu không ghét tiểu đệ liên lụy thì chúng ta cùng đi chung đi! Mọi người ở trên đường chăm sóc lẫn nhau cũng tốt hơn.
Triệu Thung đi đến bên cạnh Phong Liệt, khẽ cười nói. Sau lưng gã tụ tập bảy, tám đệ tử trẻ tuổi thực lực không tệ, ai nấy vẻ mặt kiêu ngạo, khí chất không tầm thường, xem ra đều là hạng công tử không giàu thì cũng quyền quý cả.
Phong Liệt ngẩng ra, lắc đầu nói:
- Triệu huynh khách sáo, tổ đội với các người, ta chỉ sợ bị liên lụy là các người thôi.
- Phong sư huynh cần gì nói lời như vậy? Ngày hôm đó Phong sư huynh đại triển thần uy khuất phục Tần Trọng, tiểu đệ chính mắt nhìn thấy...
Phong Liệt cười khẽ đánh gãy lời thổi phồng của Triệu Thung:
- Ha ha, Triệu huynh chẳng lẽ không nghe nói Triệu Đống ma khí viện đã tuyên bố rồi sao?
Quả nhiên, nghe Phong Liệt nói câu này đám Triệu Thung đều biến sắc mặt, lặng im không nói.
Lấy sức ảnh hưởng Triệu gia sau lưng Triệu Đống trong ma khí viện đúng là không có mấy ai dám chọc vào gã, thoáng chốc đám Triệu Thung đều im lặng.
Mặc dù bọn họ muốn kết giao với Phong Liệt nhưng nói đến thì không có ba nheieu giao tình cùng hắn, tội tình gì vì một mình hắn đi chọc cường địch không thể chống cự chứ?
Tránh tai gần lợi là thiên tính của nhân loại, Phong Liệt không bất mãn gì với biểu hiện của bọn họ.
Hắn khuyên đi Triệu Thung, liếc mắt nhìn hướng mười mấy nữ đệ tử trong đó có Diệp Thiên Tử, Sở điệp chưa hành động, mắt chớp lóe.
Diệp Thiên Tử thấy Phong Liệt nhìn mình thì liền hung tợn trừng hắn, hầm hừ nói:
- Hừ, Phong Liệt, nếu không có ai tổ đội với ngươi thì không bằng tham gia vào đội ngũ của chúng ta đi, cho Hắc ăn còn tốt hơn để cho dã thú khác.
- Xì!
Sở điệp bật cười, nàng cười tủm tỉm nói:
- Phong sư huynh, Thiên Tử tỷ tỷ đùa với ngươi thôi, thật ra thì tỷ tỷ sớm không giận ngươi rồi... a! Tỷ tỷ tha mạng! Chẳng phải tối hôm qua tỷ nói...
- Ngươi còn nói!?
Sở điệp chưa nói dứt câu thì Diệp Thiên Tử đã nổi cáu nhào lên, hai nàng đùa giỡn nhau.
Phong Liệt sửng sốt nhìn Diệp Thiên Tử, lòng buồn bực nghĩ.
"Chuyện này là sao? Không lẽ cô nàng Diệp Thiên Tử đổi tính à?"
Sững sờ nửa ngày sau Phong Liệt cười khổ lắc đầu, Diệp Thiên Tử hận hắn tận xương, mỗi lần thấy mặt là đòi đánh đòi giết, sao có thể dễ dàng tha thứ hắn được?
Nhưng hắn ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn không bỏ được mặc kệ. Hắn kêu Sở điệp qua, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba pháo hoa tín hiệu.
Phong Liệt đưa hết ba pháo hoa tín hiệu, bình tĩnh nói:
- Điệp, các người cầm cái này đi, lúc có nguy hiểm thì gọi ta một tiếng!
Ánh mắt nhìn giai nhân chợt lóe nóng cháy.
Sở điệp sửng sốt nhìn Phong Liệt, không biết có nên nhận không, thoáng chốc không biết làm sao.
Diệp Thiên Tử thì chẳng hề cảm kích, hừ lạnh nói:
- Hừ, Phong Liệt tiểu tử, chúng ta không phải không có pháo hoa, cần của ngươi làm cái gì?
Phong Liệt không cãi lại nàng, biểu tình nghiêm túc nói:
- Diệp Thiên Tử, ta khuyên nàng một câu, pháo hoa trong tay nàng tốt nhất đừng dùng, nó chẳng những không cứu được nàng mà ngược lại có khả năng là bùa đòi mạng. Lời đã nói đến tận đây, tin hay không thì tùy!
- Ngươi... !
Diệp Thiên Tử tức giận nhưng nhìn thấy Phong Liệt nghiêm túc chưa từng có thì dần bình tĩnh lại, đôi mắt đẹp lóe suy nghĩ sâu xa. Các nàng khác nghe Phong Liệt nói vậy thì giật mình, hai mặt nhìn nhau.
Phong Liệt lười giải thích, kéo bàn tay trắng noãn của Sở điệp, nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét ba pháo hoa vào tay, hắn kiềm không được nhéo một cái. Sờ bàn tay cách đã lâu, lòng Phong Liệt dao động, có kiềm nén ý nghĩ kéo giai nhân vào lòng yêu thương.
Thân thể mềm mại của Sở điệp run lên, nhanh chngs rụt lại tay cầm ba pháo hoa, mặt đỏ rực, nhăn nhó không biết nên làm gì. Phía sau mấy cô gái cười rộ lên.
Phong Liệt tặng ba pháo hoa xong không chờ lâu thêm, xoay người vào trong rừng cây, dần biến mất bóng dáng.
Sở điệp đứng tại chỗ thẫn thờ thật lâu. Diệp Thiên Tử thì nghiến răng, nhìn bóng lưng Phong Liệt biến mất hận không thể đi lên cắn mấy miếng.
- Thiên Tử tỷ tỷ, tỷ xem cái này...
Đôi mắt trong veo của Sở điệp nhìn pháo hoa trong tay, lại nhìn Diệp Thiên Tử, đầu óc hoang mang.
Diệp Thiên Tử kiêu ngạo hừ nói:
- Hừ! Cái tên giả thần giả quỷ! Nếu đã đưa cho ngươi thì cứ giữ đi! Ta xem tiểu tử đó sớm chú ý ngươi rồi, tuyệt đối không thể cười với hắn, biết chưa?
- Ừ, biết rồi!
Sở điệp cúi đầu, vô thức đáp, lòng thì cứ nhớ ánh mắt nóng cháy đó của Phong Liệt.
-...
Phong Liệt rời khỏi tầm mắt các nàng thì sắc mặt dần biến âm trầm. Hắn hừ lạnh, mắt bỗng lóe tia lạnh băng, đột nhiên tăng tốc độ lao vào sâu trong hiệp cốc.
← Ch. 0063 | Ch. 0065 → |