← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Phong Liệt trong lòng suy đoán, Tần Trọng ở loại địa phương này tụ họp nhân mã, nhất định là muốn cùng với viện phái khác khai chiến, hoặc là muốn đe dọa Đại sư huynh Vi Phong của hắn, cũng như tiểu hài tử làm nũng với gia gia, chỉ cần tên kia không có trêu chọc đến mình, hắn cũng lười đi để ý.
Trong rừng gió mát từ từ thổi qua, Phong Liệt ngồi tựa dưới chân đại thụ, miễn cưỡng đổi tư thế, cả người nói không ra lời thoải mái. Vết thương trên người hắn đã tốt lên rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều nhanh chóng khôi phục, từng tiếng thú rống trong sơn lâm thâm xử kia cách mình xa xôi như vậy, nghe cũng thoải mái hơn không ít.
Hắn vừa cùng đám người Triệu Trang tán gẫu chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, trong lòng vừa tính toán kế hoạch kế tiếp, ánh mắt lại lơ đãng lướt nhìn Tiểu Dạ ở bên ngoài hơn mười trượng, đang truy đuổi một con gà rừng trong bụi cỏ.
Tiểu Dạ lúc này hai mắt lóe ra hung quang, trong miệng ô ô gầm nhẹ, thân hình dị thường linh động đánh tới đánh lui, đuổi theo một con gà rừng khiến nó oa oa nhảy loạn, xước mang rô dài ở trên móng vuốt nhỏ kia thỉnh thoảng đem con gà rừng đánh ngã trên mặt đất, nhìn dáng dấp rất là hưng phấn.
Phong Liệt khóe miệng không khỏi hiện lên vẻ mỉm cười, tựa hồ đối với thú dữ đi săn chính là bản năng, căn bản không cần người giảng dạy.
Nhưng sau một khắc, vẻ mỉm cười kia cũng là đột nhiên cứng lại ở phía trên khóe miệng của hắn, một đôi con ngươi nhìn về phía Tiểu Dạ đột nhiên trợn lên, trên mặt một mảnh dại ra, bất giác phải mạnh mẽ bấm vào bắp đùi của mình một cái mới tỉnh hồn lại, nhưng trong lòng thì trở nên vô cùng kinh hãi, thật lâu cũng không hết.
Lúc trước, con gà rừng kia bị Tiểu Dạ hành hạ tới mức khổ không thể tả tựa hồ thật sự không nhịn được việc bị Tiểu Dạ hành hạ, thế nhưng thoáng cái nó đột nhiên bay lên một gốc cây thấp bên cạnh, nó tựa hồ ăn chắc Tiểu Dạ sẽ không leo lên cây được, lại đắc ý kêu lên hai tiếng đối với Tiểu Dạ đang ở trên mặt đất.
Nhưng làm cho Phong Liệt giật mình chính là, Tiểu Dạ ở phía dưới sau khi gầm nhẹ mấy tiếng, đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú to rõ, đồng thời, một vật lớn bằng cái chén màu đen giống như dòng nước xoáy chợt từ trong miệng của nó phun ra, chính xác không có lầm đem gà rừng ở phía trên cây thấp cuốn vào trong, hư không tiêu thất không thấy đâu nữa.
"Rầm!"
Phong Liệt hai mắt trợn lớn, hung hăng nuốt nước miếng, một câu sợ hãi than ở khóe miệng đang định nói ra lại bị hắn mạnh mẽ nuốt trở lại, trong lòng khiếp sợ lẩm bẩm:
-Đó là ... Ma Long Thiên Phú Thần Thông — Thôn Phệ.
-Không trách được máu huyết của lão tử đối với tên tiểu tử này không có hiệu quả gì, nguyên lai nó đã sớm thức tỉnh Ma Long huyết mạch rồi!
Phong Liệt sắc mặt hết sức kích động, nhìn chằm chằm vào Tiểu Dạ đang dần dần chạy tới bên này, hai mắt tinh mang sáng choang.
-Di? Phong huynh, ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?
Bên cạnh Triệu Trang chú ý tới sự thất thố của Phong Liệt, kinh ngạc nhìn Phong Liệt nói.
-A? Nga, không có chuyện gì, không có chuyện gì! Ha ha.
Phong Liệt thân hình run lên, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, vội vàng bình phục một chút kích động tâm tình trong lòng.
Hắn nhanh chóng quét mắt liếc mắt liếc nhìn bảy người Triệu Trang một cái, phát hiện trên mặt bọn họ cũng không có gì khác thường, trong lòng biết vừa rồi Tiểu Dạ thi triển một chiêu Thôn Phệ cũng không có bị bọn họ thấy, nhất thời yên tâm không ít.
Nếu là chuyện Tiểu Dạ còn bé như thế đã có thể giác tỉnh Ma Long huyết mạch thậm chí còn có được thần thông Thôn Phệ hiếm thấy trên đời một khi lan truyền ra ngoài, sợ rằng chắc chắn dẫn phát một trận chấn động kinh thiên, phiền toái đương nhiên sẽ không thiếu.
Kế tiếp Phong Liệt cũng không dám ở chỗ này đợi lâu nữa, để tránh Tiểu Dạ tiếp tục làm ra hành động kinh người gì đó, liền vội vàng đứng dậy cùng đám người Triệu Trang chắp tay cáo từ nói:
-Các vị, Phong mỗ còn có một ít chuyện phải xử lý, hiện tại liền từ biệt! Đợi sau khi trở lại sơn môn, Phong mỗ nhất định làm ông chủ mở tiệc chiêu đãi các vị, bảo trọng!
Vừa thấy Phong Liệt muốn đi, bọn người Triệu Trang sau khi ngẩn ngơ, liền vội vàng thịnh tình giữ hắn lại, bất quá thấy ý muốn thoát ly của Phong Liệt quá mức kiên cố, cuối cùng cũng chỉ đành buông tha.
Đợi đến khi Phong Liệt ôm Tiểu Dạ nhảy lên trên lưng Long Tượng, sắc mặt Triệu Trang trịnh trọng nhắc nhở một câu:
-Phong huynh, ngàn vạn lần cần lưu ý tới Triệu Đống! Mấy ngày qua hắn phát động rất nhiều người truy tìm hành tung của ngươi, sợ rằng sẽ có điều bất lợi đối với ngươi! Nếu là có chuyện phải dùng tới tiểu đệ, huynh cứ mở lời a!
Phong Liệt trong lòng khe khẽ cảm động, hắn cùng với Triệu Trang nói ra cũng không có giao tình nhiều lắm, nhưng người này có thể nói ra lời nói này, cũng là làm cho Phong Liệt có nhiều hơn vài phần hảo cảm, quan hệ giữa hai người tự nhiên kéo gần lại không ít.
Phong Liệt cười nhạt một tiếng, không thèm để ý nói:
-Ý tốt của Triệu huynh, Phong mỗ tâm lĩnh! Nếu là người của Triệu Đống lại đến tìm kiếm, các ngươi hãy nói ta ở Thanh Thạch Sơn chờ hắn!
-Điều này ... Phong huynh! Triệu Đống kia mặc dù tu vi bản thân không cao, nhưng lực ảnh hưởng của Triệu gia ở trong Ma Vũ Viện cũng là hết sức kinh người, người nguyện ý vì hắn bán mạng đếm không xuể, Phong huynh vạn lần không được khinh thường a!
Triệu Trang hết sức khuyên bảo nói, trên mặt không khỏi lộ ra một tia thần sắc lo lắng.
-Ha ha, yên tâm đi! Phong mỗ trong lòng hiểu rõ, đã có những người nguyện ý bán mạng vì hắn, Phong mỗ có thể nào không thành toàn cho bọn họ?
Có một số việc dù muốn tránh cũng không được, vậy cũng không cần nữa trốn, huống chi, Phong Liệt tự nghĩ chỉ bằng một đám tiểu nhân vật Nguyên Khí Cảnh còn xa xa mới có tư cách để mình trốn đông trốn tây.
Trên mặt hắn khinh thường lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó liền vỗ một cái lên cái lưng rộng rãi của Đại Sơn, liền muốn rời đi.
-Lệ.
Đang lúc ấy thì, đột nhiên, âm thanh của một ác điểu xuyên kim liệt thạch mãnh liệt vang lên từ trên không trung vạn trượng, ở nơi rừng cây nhỏ yên tĩnh này vô cùng bén nhọn chói tai.
Mọi người sắc mặt sửng sốt, đồng loạt giương mắt nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung cao vạn trượng kia, một đầu ác điểu giương đôi cánh dài hơn một trượng, cả người lông vũ màu vàng thẫm lấp lánh ánh sáng rực rỡ gấp rút nhanh chóng hướng mọi người bắn tới.
Đám người Triệu Trang sắc mặt không khỏi kinh hãi, trong nháy mắt cũng rút ra binh khí trong tay, mau chóng thành lập trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Mà Phong Liệt sau khi sửng sốt một lúc, ngay sau đó sắc mặt mừng rỡ, trong mắt không khỏi hiện ra một tia ôn nhu mong đợi.
-Sưu.
Đầu ác điểu kia giang hai cánh một màu vàng thẫm ra giống như tia chớp, đột nhiên hoa phá trường không, trong chớp mắt liền bắn tới phụ cận Phong Liệt.
-Phong huynh cẩn thận!
Đám người Triệu Trang không khỏi lên tiếng kinh hô, bọn họ hoảng sợ phát hiện đầu ác điểu này dĩ nhiên là trực tiếp đánh về phía Phong Liệt đang ở trên lưng Long Tượng, tốc độ nhanh tới mức bọn hắn muốn cứu viện cũng không kịp, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều gắt gao đổ một trận mồ hôi lạnh vì Phong Liệt.
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |