← Ch.0032 | Ch.0034 → |
Lấy ra tờ giấy cùng bút máy, Tiêu Hoằng tùy tiện tìm chỗ nhanh chóng vẽ bản đồ đơn giản bố trí trong phòng, hoàn toàn tham khảo từ Diệu đan dược quán, tiếp theo lại ghi ra danh sách vật phẩm cần mua, sau đó giao cho Lý Nhạc.
- Mấy ngày nay ngươi không cần về mỏ đá Đông Thành, ở chỗ này mua đồ đi.
Tiêu Hoằng phân phó Lý Nhạc, tiếp theo lại đưa chìa khóa cùng 6 kim tệ cho Lý Nhạc:
- Ta tính sơ mấy thứ này, khoảng 5 kim 60 ngân tệ, tiền thừa coi như tiền lương tháng đầu của ngươi.
Phân công xong, Tiêu Hoằng đi thẳng ra ngoài.
- Này, ngài muốn đi đâu?
Nhìn 6 kim tệ rực rỡ trong tay, đây là lần đầu tiên trong đời Lý Nhạc nhìn thấy nhiều tiền như vậy, chẳng qua hắn nhanh chóng chuyển mắt trở lại Tiêu Hoằng, hỏi.
- Ta còn có việc.
Tiêu Hoằng nói xong, xoay người biến mất khỏi cửa, chuyện của Tiêu Hoằng là thừa dịp dọn vào Thái Ngô thành tiếp tục tu luyện, tranh thủ trong năm ngày để cho Ngự lực của mình đạt tới Ngự đồ cấp năm, thuận tiện chế tạo thêm một ít Ma Văn dược, đối phó chữa bệnh ở Thái Ngô thành sau này.
Về nhà, ngực Tiêu Hoằng lại cảm thấy đau, khóa kỹ cửa nhà, nhanh chóng lấy ra Ma Văn chỉ đồng dược mà Tang Hoành Vân cho hắn, tiến hành trị liệu cho mình.
Trải qua nhiều lần sử dụng, Tiêu Hoằng rõ ràng cảm giác được hiệu quả của Ma Văn chỉ đồng dược đã thoáng yếu bớt, tuy rằng rất thấp, nhưng mà độ chính xác Ngự lực không kém của Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được.
Dựa theo trình độ này mà tính toán, Tiêu Hoằng có thể sống như người bình thường tối đa 10 tháng, hai tháng còn lại chỉ có thể kéo dài hơi tàn, thẳng đến khi chết đi.
Bởi vậy Tiêu Hoằng phải cố hết khả năng nhanh chóng tăng thực lực, tìm kiếm phương pháp chữa bệnh của mình, đây cũng là động lực khiến Tiêu Hoằng khắc khổ tu luyện Ngự lực.
Cũng may, Tiêu Hoằng còn có thời gian.
Đau đớn dần yếu đi, cho đến khi biến mất, Tiêu Hoằng không ngừng lại, ngồi trước bàn bắt đầu chế tạo Ma Văn Ngự hương, chuẩn bị dùng huấn luyện tiếp theo.
Cùng lúc đó, ở bên trong Tây Tân Ma Văn học viện, vốn Sài Sương dáng vẻ tao nhã, dung mạo đáng yêu đã biến thành sứt đầu mẻ trán.
Trải qua nhiều ngày phân tích, nghiên cứu, đối mặt với tàn Ma Văn Ngự đồ cấp ba không chớp mắt, Sài Sương lại không có một chút đột phá.
Điều này rõ ràng đã gõ một gậy thật nặng vào đại tài nữ Tây Tân Sài Tang, đã bước vào cấp bậc Ngự giả.
- Đáng chết, vẫn không có tiến triển!
Sài Sương trong phòng chế văn không khỏi phát ra tiếng hét hổn hển, lấy ra dụng cụ phân tích, Sài Sương một lần nữa tỉ mỉ đánh giá tàn phiến Ma Văn trước mắt. Đao công thô ráp, cấu tạo đơn giản thậm chí có chút ngây thơ, nhưng mà là như thế, nàng lại làm không rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho Ma Văn dược tồn tại lực lượng mạnh mẽ như thế, trực tiếp làm tan vỡ Tái thạch.
Văn lộ đơn giản trên tàn phiến này giống như trào phúng Sài Sương, như đang dùng ngữ khí cực kỳ khinh thường nói cho Sài Sương: chuyện nhỏ, đơn giản như thế còn không nghiên cứu rõ ràng, còn tài nữ gì chứ.
- Phù...
Bất đắc dĩ, Sài Sương vò đầu tóc lộn xộn, thở ra một hơi dài, cả người dựa vào lưng ghế trắng xốp.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, cửa phòng Sài Sương vang lên, truyền vào tiếng nói nhẹ nhàng của lão giả:
- Sương nhi, có đó không?
Theo tiếng nói vang lên, cánh cửa khép hờ chậm rãi mở ra, ngoài cửa xuất hiện một lão giả tuổi gần bảy mươi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời đầy thần thái, mái tóc chòm râu hoa râm chải chuốt phẳng phiu, một thân trang phục màu trắng nghiêm chỉnh, phụ trợ khí chất bất phàm đến cực điểm.
Người này chỉnh là Sài Tang – Viện trưởng Tây Tân Ma Văn học viện! Ngự sư cấp hai.
- Ông nội.
Nhìn thấy Sài Tang xuất hiện trước cửa, Sài Sương biểu hiện cháu gái hiếu thuận, cung kính nói.
- Nghe đạo sư của con nói trong thời gian gần đây còn đi học luôn mất hồn mất vía, hoàn toàn không có tinh thần, rốt cuộc là sao vậy?
Sài Tang thân thiết hỏi, Sài Tang vẫn luôn coi cháu gái như hòn ngọc quý trên tay mình.
- Là thế này.
Đối với Sài Tang, Sài Sương sẽ không giấu điều gì, cẩn thận xòe bàn tay ra, đưa tàn phiến Ma Văn lên:
- Mấy ngày nay con luôn nghiên cứu nó, nhưng mà vẫn không thể nghiên cứu rõ được, thật không cam lòng.
Chỉ liếc một cái, Sài Tang liền xác định chính xác đây là Ma Văn Ngự đồ cấp ba, thủ công quá sức thô thiển. Đối với Ngự sư như lão mà nói, Ma Văn thế này quả thật không bằng món đồ chơi, Sài Tang chế văn nổi danh, làm sao để ý một cái Ma Văn cấp ba thô thiển như vậy.
- Chỉ là một cái Ma Văn Ngự đồ cấp ba, không nghiên cứu cũng được. Nói không chừng chỉ là phế phẩm của suy nghĩ sai lầm, không cần phải lãng phí...
Ngữ khí Sài Tang bình thản nói, chẳng qua lời này chỉ nói một nửa, lúc lão chân chính đặt ánh mắt lên trên tàn phiến Ma Văn, thần sắc chợt động, biểu tình bình thản dần dần rút đi, thay vào đó là kinh ngạc nhanh chóng tràn làn trên mặt lão.
- Đây là Ma Văn dược? Tái thạch cũng không thể thừa nhận lực lượng Ma Văn mà vỡ vụn! Sao có thể như vậy được?
Chỉ trong nháy mắt, Sài Tang dựa vào tài nghệ chế văn mạnh mẽ của mình phân tích ra chỗ quỷ dị của Ma Văn này, đồng thời Sài Tang cũng cảm giác được thứ này tuyệt đối không phải một khối Ma Văn dược bình thường.
Biểu tình Sài Tang không khỏi trở nên nghiêm túc, tiếp theo cẩn thận mượn tàn phiến Ma Văn trong tay Sài Sương, điều động Ngự lực cảm thụ Ma Văn tàn phiến, lực lượng ẩn chứa bên trong sau khi Tái thạch tan vỡ đã không phát huy được một chút nào, nhưng dù vậy, Sài Tang vẫn cảm nhận được từng có một cỗ lực lượng mạnh mẽ để lại dấu tích.
Đánh giá kỹ càng lại tàn phiến Ma Văn trong tay, đao công đơn giản, thô ráp, cấu tạo không phức tạp, nhưng mà vì cái gì bên trong có lực lượng mạnh mẽ như thế? Sài Tang Chế Văn Sư đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu Thái Ngô thành, vậy mà cũng không thể hiểu rõ.
- Tại sao có thể như thế được?
Sài Tang không khỏi nói ra lời này, biểu tình tràn ngập thần sắc nghi hoặc.
Sài Sương bên cạnh nhìn thấy ông nội cũng có biểu tình này, trong lòng khó tránh khỏi giật mình không thôi, đồng thời cũng kết luận Ma Văn tàn phiến này tuyệt đối không bình thường. Nhưng mà hơi an ủi là ông nội cũng không thể hiểu được, như vậy nàng không làm rõ thì cũng không tính là mất mặt, coi như tự an ủi mình vậy.
Chỉ là đối với Ma Văn này, trong lòng Sài Sương vẫn tràn ngập hiếu kỳ.
- Từ chỗ nào mà con phát hiện Ma Văn này?
Trầm tư một lát, Sài Tang mới hỏi, cơ bản lão có thể khẳng định loại đao công ngốc nghếch này chỉ là một loại ngụy trang mà thôi.
- Từ ngoài học viện bay vào, còn đập trúng đầu Sài Tiến.
Sài Sương trả lời chi tiết.
Nghe đáp án như thế, Sài Tang lại chìm vào suy ngẫm, theo Sài Tang thấy chủ nhân tàn phiến Ma Văn này tuyệt đối không tầm thường, nhưng vì cái gì mà hắn ném tàn phiến Ma Văn này vào Tây Tân Ma Văn học viện? Là thị uy với mình? Hay là có ý đồ khác, Sài Tang tạm thời không nghĩ rõ ràng được.
- Tạm thời ông cầm tàn phiến Ma Văn này, xem ra với thực lực của con muốn nghiên cứu thứ này sẽ chỉ làm mình rơi vào chỗ sai lầm thôi.
Sài Tang nói, cố làm cho ngữ khí của mình bình thản, trong lòng trăm mối băn khoăn.
- Vâng.
Đối với yêu cầu của ông nội, Sài Sương cũng không từ chối, rất ngoan ngoãn gật đầu.
Còn ở phía bên kia, Tiêu Hoằng tự nhiên không biết vật thí nghiệm của mình lại làm cho Sài Tang kinh hãi, lúc này Tiêu Hoằng đã chế xong Ma Văn Ngự hương, điều động bắt đầu một vòng tu luyện Ngự lực.
Cứ như vậy, trong năm ngày còn lại, Tiêu Hoằng an bài dùng phần lớn Ngự lực vào tu luyện, còn thừa để chế tạo Ma Văn dược. Ngoài ra, sẽ là luyện tập Thể thái huấn luyện pháp, huấn luyện độ chính xác Ngự lực, hoàn toàn có thể gọi là đóng cửa khổ tu.
Rốt cuộc vào buổi sáng ngày thứ năm, Ngự lực của Tiêu Hoằng rốt cuộc đi tới 512 điểm, cấp bậc Ngự lực thành công đi tới Ngự đồ cấp năm. Điều này có nghĩa là có được một chút năng lực cạnh tranh ở Thái Ngô thành, tối thiểu mở dược quán kiếm sống không thành vấn đề.
Thể thái huấn luyện pháp, Tiêu Hoằng miễn cưỡng hoàn thành động tác thứ sáu, đó là kéo thẳng hai chân, một tay vòng qua vai vươn ra sau lưng, tay kia vòng qua hông tới lưng, nắm vào nhau.
Sau đó điều động Ngự lực, vòng vèo ở các nơi trong thân thể, đề cao độ chính xác của Ngự lực, đồng thời kéo dây chằn trong thân thể đến mức lớn nhất, khiến thân thể càng linh hoạt hơn.
Đến giữa trưa, hoàn thành sáu cái động tác Thể thái huấn luyện pháp, hoàn toàn giãn gân cốt, Tiêu Hoằng bắt đầu không ngừng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.
Mang theo người những thứ quý giá nhất, những thứ còn lại chỉ là bộ sách số lượng lớn, cùng mấy bộ quần áo rách nát.
Chỉ dùng nửa giờ, Tiêu Hoằng thu dọn đồ vật xong, chất đống ở giữa, lúc này xe vận tải Ma Văn hẹn trước cũng đúng giờ dừng trước cửa nhà Tiêu Hoằng.
Dọn mấy thứ này lên xe tải, Tiêu Hoằng không khỏi quay đầu nhìn căn phòng trống trải, Tiêu Hoằng ở đây suốt ba năm, từng rên rỉ đau đớn ở trong này, từng tuyệt vọng, cũng từng cảm nhận cô độc, bi thương bất lực.
Thứ duy nhất yên lặng làm bạn với hắn là căn phòng này, căn phòng rách nát giống như vận mệnh sắp tan vỡ của Tiêu Hoằng, nhìn như vững vàng nhưng đã lung lay sắp đổ, Tiêu Hoằng cũng toàn lực sửa chữa nó, giống như chỉnh sửa vận mệnh của mình.
Bây giờ hắn sắp rời đi, một chút tình cảm không bỏ lan tràn trong lòng Tiêu Hoằng, tuy rất rất nhạt, nhưng lại xúc động lan tràn trong lòng Tiêu Hoằng.
- Ta đi rồi, ta sẽ tiếp tục sống sót, nhất định.
Khẽ lẩm bẩm, Tiêu Hoằng khép cửa khóa kỹ, đi lên khoang điều khiển xe vận tải Ma Văn
← Ch. 0032 | Ch. 0034 → |