← Ch.0070 | Ch.0072 → |
- Bùi Bình, sự tình hôm nay, sẽ bỏ qua như vậy thôi, sau này hy vọng khi ngươi muốn vuốt mông ngựa, thì trước hết phải nhìn chuẩn đã, về phần Trịnh Dương, ta sẽ phản ánh chi tiết chuyện của ngươi cho thủ trưởng ngươi, nên xử lý như thế nào, đó là chuyện của hắn, ta sẽ không hỏi nữa!
Lôi phu nhân nói tiếp.
Bùi Bình nghe được câu này, trong lòng cuối cùng cũng thở ra một hơi, đúng là nguy hiểm thật!
Trái lại Trịnh Dương thì đã đổ mồ hôi đầy đầu, thủ trưởng của hắn chính là một người bảo thủ, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không cho phép cấp dưới làm ra chuyện vi phạm pháp luật, một khi sự tình hôm nay để cho thủ trưởng biết được, không hề nghi ngờ gì nữa, đầu tiên là cách chức, sau đó là giao cho ngành Tư pháp xử lý.
Nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, kèm theo vượt quyền, có vài tội trạng cộng cùng một chỗ, phỏng chừng cũng đủ khiến cho hắn đột nhiên phải vào trong ngục giam hơn bốn, năm năm.
Chỉ nghĩ đến đây, hai chân Trịnh Dương đã bắt đầu nhũn ra, nhưng mà hiện tại lại cũng vô kế khả thi, dùng sức mạnh ư, thực lực của Tiêu Hoằng không tầm thường, mà những người bên cạnh hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Cho dù Phó Ngôn lại lần nữa ra tay, cũng không chắc kiếm được chỗ tốt, đúng vậy, tuy rằng Tiêu Hoằng không đánh lại hắn, nhưng đừng quên ngoài cửa còn có toàn bộ chiến đội Bỉ Ngạn nữa, bên trong phòng cũng có Lý Nhạc, Lâm Tử và bảy, tám người đang chờ sẵn.
Lùi một bước mà nói, cho dù vẫn không đánh lại, nhưng hoàn toàn có thể kéo thời gian tới khi người của Ty Cảnh Sát đến, nhưng quan trọng hơn là, trước mặt mọi người mà dám dùng bạo lực với Lôi phu nhân, thì trừ khi bọn họ chán sống thì mới làm vậy.
- Về phần Phó Ngôn nhà ngươi, ta không muốn nói gì với ngươi cả, khi quay về lại ta sẽ nói rõ với Lôi Vinh Hiên, cụ thể nên xử lý như thế nào, thì sẽ do hắn quyết định, nhưng hiện tại, phòng ốc ngươi mở dược quán là của Trạch Lôi gia tộc, hiện tại ta quyết định thu hồi nó lại!
Lôi phu nhân nhẹ nhàng nói, cầm lấy cái gương mà Tiêu Hoằng đưa qua, khẽ soi, dấu vết trên trán đã lại lần một nữa khôi phục bình thường, không nhìn ra chút dấu vết nào.
- Về phần phòng ốc để không đó, thì Tiêu Hoằng ngươi dùng luôn đi!
Lôi phu nhân cười nói với Tiêu Hoằng.
Mọi người nghe thấy thế, trong lòng không khỏi vừa động, không thể tưởng được, Phó Ngôn cực lực muốn dồn Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ vào chỗ chết, kết quả lại không thành công, còn bị Đại Hoằng Dược Quán nuốt ngược.
- Vậy thì đa tạ Lôi phu nhân!
Tiêu Hoằng cũng cười, giọng nói bình thản, Xuân Ngôn Dược Xá cụ thể có diện tích lớn tới mức nào, tạm thời Tiêu Hoằng còn không rõ ràng lắm, nhưng chỉ từ sảnh trước mà nhìn, thì diện tích trên cơ bản cũng đã hơn gấp đôi Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, đúng lúc này Tiêu Hoằng đang chuẩn bị xây dựng thêm, lại không muốn rời khỏi nơi này mà mất đi khách hàng cũ, do đó Xuân Ngôn Dược Xá chỉ đứng đối diện thì tuyệt đối là một lựa chọn tuyệt hảo.
Mà Phó Ngôn chết hay sống, đã không có quan hệ gì với Tiêu Hoằng nữa, hắn lại càng không sinh ra ý thương hại gì, sẽ không có chuyện cần tình ở đây, trong lòng Tiêu Hoằng còn ước sao cho Phó Ngôn sớm chết đi từ lâu.
- Ngày mai ta sẽ phái người dọn hết đồ đạc trong Xuân Ngôn Dược Xá, đến lúc đó, ngươi muốn làm như thế nào thì mặc kệ người, hơn nữa, từ hôm nay trở đi Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ sẽ có cổ phần của Trạch Lôi gia tộc ta!
Lôi phu nhân nói xong, từ trong túi áo lý lấy ra một miếng ngân tệ, đặt trên bàn.
Hành động này thì những người xung quanh nhân tất nhiên có thể thấy rõ, một miếng ngân tệ thì có thể làm được gì? Hiển nhiên, tham gia cổ phần là giả, bảo hộ Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ mới là thật, sau này ai dám động vào Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, không thể nghi ngờ gì nữa là sẽ xâm phạm ích lợi của Lôi phu nhân, tuy rằng ích lợi này chỉ bằng một miếng ngân tệ, nhưng cũng đủ để dùng làm cớ được rồi.
Nửa tiếng trôi qua, hai người Trịnh Dương, Bùi Bình đã rời đi, trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc.
Lôi phu nhân bế con gái lên, ý bảo Phó Ngôn cùng nàng rời đi, tuy nhiên, lại bị Tiêu Hoằng có tính cảnh giác rất mạnh giữ chặt lại.
- Lôi tỷ, đừng đi cùng Phó Ngôn, cẩn thận chó cùng rứt giậu!
Tiêu Hoằng ghé vào tai Lôi phu nhân nhắc nhở, trong mắt Tiêu Hoằng, hiện tại Phó Ngôn đã bị bức đến đường cùng, trước mặt công chúng thì hắn không dám ra tay, nhưng một khi đi theo Lôi phu nhân lên trên xe, chỉ có một mình mẹ con nàng, có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao Phó Ngôn đã là Ngự Giả cấp một, nếu muốn ra tay xử lý Lôi phu nhân, thì cũng là một chuyện dễ dàng.
Lôi phu nhân nghe nói thế, ánh mắt hơi động, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý của Tiêu Hoằng.
- Nhâm Tường, phiền toái ngươi một chuyến, đưa Lôi tỷ về nhà, trên đường đừng có ngừng lại!
Tiêu Hoằng nói với Nhâm Tường.
- Biết rồi, Lôi a di, ách, nhầm, là Lôi đại tỷ, mời tới bên này!
Nhâm Tường dừng một chút, làm ra một tư thế "mời", bản thân hắn rất rõ ràng, hiện tại mà gọi Lôi phu nhân là "a di", vậy thì chẳng phải trở thành cháu trai của Tiêu Hoằng hay sao.
Đợi sau khi Lôi phu nhân rời đi, Phó Ngôn cũng không ở lại lâu, hung tợn nhìn Tiêu Hoằng một cái, sau đó quay đầu rời đi.
Nhìn bóng người Phó Ngôn đang rời đi, vẻ thoải mái mà Tiêu Hoằng mới lộ ra đã lập tức biến mất, không còn sót lại chút nào, trên mặt biến thành vô cùng cảnh giác, hắn biết rõ, trước mắt thì vấn đề này coi như được giải quyết, nhưng hôm nay Phó Ngôn đã phải chịu thiệt thòi nhiều, thậm chí còn đánh mất Xuân Ngôn Dược Xá, như vậy thì chỉ cần không chết, sớm hay muộn tên này sẽ lại đến trả thù.
Tiêu Hoằng đã lĩnh giáo sự lợi hại của cấp Ngự Giả, nên rất rõ ràng, nếu muốn mình có thể đối kháng với Phó Ngôn, thì nhất định phải nắm chặt tất cả thời gian, dùng để tăng lên thực lực, một khi mình cũng đạt tới cấp Ngự Giả, vậy thì tên Phó Ngôn kia cũng đã không có gì làm mình phải sợ nữa rồi.
Sau khi tất cả khôi phục lại, Tiêu Hoằng đi tới bên cạnh Lý Nhạc, kiểm tra thân thể hắn một chút, cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là khóe miệng bị đánh rách ra một vết nhỏ mà thôi.
Tiêu Hoằng cũng kiểm tra một chút tay phải của mình, vừa rồi va chạm một cái, thật sự không nhẹ chút nào, may mà Phó Ngôn cũng không phải là chủ tu Chiến Văn, kết quả kiểm tra là không có việc gì.
Nhìn chút thời gian, đã thấy đến 5h, sau khi kinh doanh một giờ nữa, Tiêu Hoằng liền lựa chọn đóng cửa.
Ăn cơm chiều, quay về phòng ngủ của mình, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng vẫn còn không ít, Ma Văn Châu màu xanh đen cũng chưa sử dụng.
Lại một lần nữa luyện tập Thể Thái Huấn Luyện Pháp một lượt, Tiêu Hoằng liền cầm lấy Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn, khoanh chân ngồi tại đầu giường, chuẩn bị bắt đầu tăng lên Ngự lực, nhưng đúng lúc này, Tiêu Hoằng lại đột nhiên nhớ tới câu mà khi trước Mộ Khê Nhi nói với hắn, vì sao lại không dùng Mặc Nại phụ văn?
Nghĩ đến bộ dáng Mộ ngọt ngào của Khê Nhi, Tiêu Hoằng không kìm được toát ra một nét cười, tiếp theo liền lấy ra Mặc Nại phụ văn, chuẩn bị khởi động.
Tiêu hao Ngự lực của Mặc Nại phụ văn là cực nhỏ, chỉ bằng 1/20 Ngự Hương Ma Văn, gần như có thể bỏ qua.
Sau khi Mặc Nại phụ văn khởi động, trong nháy mắt Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực tiêu hao do khống chế Ngự Hương Ma Văn đã giảm bớt rõ ràng, mà hiệu quả của Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn cũng tăng lên rất rõ, tối thiểu phải tăng lên đến 10%.
Không thể nghi ngờ, hiệu quả như vậy làm cho khi Tiêu Hoằng tu luyện, có thê làm ít công nhiều, vận dụng linh hoạt Mặc Nại phụ văn, có lẽ đây mới là chỗ tinh túy trong câu nói "sẽ không làm thất vọng" ghi trong Đức Thức Ao Diện Văn.
Ngắn ngủi hưng phấn trôi qua, Tiêu Hoằng liền cố gắng làm cho trong lòng mình khôi phục bình thản, khoanh chân ngồi tại đầu giường, bắt đầu toàn tâm toàn ý tăng lên Ngự lực, bởi vì có Phó Ngôn kích thích, vốn Tiêu Hoằng đã tu luyện rất điên cuồng, này lại càng điên cuồng hơn.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Hoằng sẽ dừng lại, dựa theo giới thiệu trong các loại bí thư, chế tác một vài Ma Văn cấp thấp không quá hao phí Ngự lực, nhưng lại phi thường thú vị, vào lúc này, bất kể là đốt tiền, hay là gian khổ, Tiêu Hoằng cũng không quan tâm nữa, hắn chỉ có một ý muốn duy nhất là tăng lên Ngự lực.
Trong quá trình này, hắn cũng hơi dừng lại, thử xem Mặc Nại phụ văn có hiệu quả đối với việc chế tạo Ma Văn hay không, kết quả là không có chút hiệu quả nào, điều này cũng không khiến Tiêu Hoằng thất vọng nhiều, kết quả này thì hắn cũng đã đoán trước được rồi..
Bởi vì Mặc Nại phụ văn tiết kiệm Ngự lực, đó là nhằm vào khống chế Ma Văn, mà chế tạo Ma Văn lại là dùng Ngự lực trực tiếp dung nhập vào, không có phần khống chế gì cả, do đó không có hiệu quả thì cũng là bình thường.
Mãi cho tới 2h sáng, Ngự lực trong cơ thể gần như tiêu hao sạch sẽ, Tiêu Hoằng lập tức lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn lại đứng dậy, mặc kệ những thứ khác, đầu tiên là tu luyện một giờ đã.
Bởi vì có Mặc Nại phụ văn hỗ trợ, chỉ sau một buổi tối, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã ước chừng tăng lên khoảng 22 cỗ, dựa theo tiến độ này, chỉ cần không đến năm ngày nữa, thì hắn đã có thể tăng lên tới Ngự Đồ cấp chín, đây cũng một phần là do Mộ Khê Nhi nhắc nhở, quan trọng hơn một chút là, có Mặc Nại phụ văn trợ giúp, trong quá trình chữa trị, Ngự lực của Tiêu Hoằng cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều.
Sau khi Đại Hoằng Dược Quán mở cửa ra, lúc này Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Xuân Ngôn Dược Xá đứng đối diện đã đóng cửa, vài nhân viên của Trạch Lôi gia tộc đang ở tháo dỡ bảng hiệu và khuôn vác thứ gì đó bên trong.
Cũng đúng lúc này, trên đài thông báo tin tức từ phía chính quyền của Thái Ngô Thành cũng đã đưa ra lời giải thích cho cuộc chiến tại đường phố gần khu thi đấu thể thao, đó là: có phạm nhân vũ trụ lẻn vào Thái Ngô Thành, Bối La quân đoàn đến truy kích, phát sinh hỗn loạn, hiện giờ cục diện đã được khống chế hữu hiệu, mong các người dân không nên khủng hoảng.
Giải thích như vậy thì cũng khá là đáng tin đối với những người không có kinh nghiệm, không ở hiện trường, nhưng đối với người đã tận mắt nhìn thấy, đồng thời còn tham dự một chút là Tiêu Hoằng, thì cũng không dễ dàng bị lừa như vậy, tuy rằng không biết lai lịch cụ thể của bọn họ, nhưng từ phong cách chiến đấu của những người thần bí kia, cùng với Chiến Văn mà họ sử dụng, thì tuyệt đối không phải là phạm nhân vũ trụ có thể đạt tới được, nó làm cho người ta có cảm giác, bọn họ còn không thua gì quân đội Bối La, về phần đó là ai, mục đích là gì, thì Tiêu Hoằng hoàn toàn không biết gì cả.
Mà chuyện như vậy cũng không phải là thứ mà Tiêu Hoằng có thể quan tâm được, trước mắt, thứ Tiêu Hoằng quan tâm nhất đó là làm sao để những nhân viên phía đối diện kia làm xong việc nhanh lên, mang hết đồ trong Xuân Ngôn Dược Xá ra, sau đó mình sẽ chuyển sang đó, hiện tại đám người Lâm Tử đã bắt đầu có tiến bộ lớn, hơi huấn luyện thêm một chút thì đã có thể bắt đầu công tác rồi.
Hiện tại Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ này căn bản không thể đồng thời chứa nhiều người cùng công tác như vậy được, hơn nữa đối mặt với khách hàng đang vội vã, mà chỉ bởi vì nhân thủ không đủ, diện tích không đủ, không thể làm sinh ý, vậy thì không khỏi quá mức đáng tiếc.
Tuy nhiên, chuyện như vậy thì bản thân Tiêu Hoằng cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể ra sức chuyên chú vào công tác của mình, tiếp đãi khách hàng, dù sao đây chính là nguồn sống căn bản của Tiêu Hoằng lúc này.
Cùng lúc đó, ở khu trung tâm Thái Ngô Thành, bên trong biệt viện một tòa không bắt mắt nằm gần công sở của thị trưởng, không khí lại không được nhẹ nhàng như vậy.
Mặc Huyền mang vẻ mặt nghiêm túc, đứng bên trong một căn phòng trống trải, toàn bộ phòng cũng không có cửa sổ, ngoài cánh cửa sắt rất nặng thỉnh thoảng được mở ra một cái, thì bốn phía đã trở nên kín không kẽ hở nào.
← Ch. 0070 | Ch. 0072 → |