← Ch.0094 | Ch.0096 → |
Mà đội của Tiêu Hoằng nhìn qua lại còn khá một hút. Ngoài việc đối kháng với Huyết lân lang biến dị khiến hộ giáp trông rách nát ra thì những vết thương nhẹ đều đã được trị liệu tốt, mà thu hoạch thì lại rất nhiều.
Trong đội 15, thực lực cũng chỉ được xem là thường thường. Cũng bởi thế nên Ma Văn có tính năng trác tuyệt của Tiêu Hoằng không nghi ngờ gì nữa lại có hiệu quả tuyệt đối.
- Tề Kiệt?
Trong đám mấy trăm người này, Tiêu Hoằng chú ý rất nhanh tới một thân ảnh. Mà bên cạnh hắn, Hà Ái Hùng đang nằm trên một cái cáng giản dị, bị trọng thương khiến người ta cảm thấy như hấp hối.
Đứng trong bụi cỏ, Tề Kiệt cũng chú ý tới Triệu Thanh mang đám người Tiêu Hoằng tới, nhất thời cảm khái ngàn lần, sờ sờ hai má chật vật, dẫn theo tám gã đồng đội đi tới phía Triệu Thanh.
- Triệu Thanh, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Đôi mắt Tề Kiệt hơi đỏ lên. Tuy rằng chỉ một gặp một ngày nhưng bọn họ lại cảm thấy như xa mãi ba thu. Nhất là trên đường gặp nhiều gian khổ, vô số phiền toái, có sinh vật khổng lồ, có các loại tình huống bất ngờ nhưng bị thực vật độc đâm bị thương.
Mà bọn họ sở dĩ phân tán ra cũng là do ý của Triệu Thanh, muốn tiếp viện đồng đội trong rừng rậm gấp.
Về phần Tiêu Hoằng thì vốn cũng không đa sầu đa cảm. Nguyên nhân chủ yếu là vì hắn cũng không quen với người ta mà. Thậm chí tên còn không biết, thể hiện vẻ kích động sao? Thế thì dối trá quá.
Ngồi xổm xuống, Tiêu Hoằng bắt đầu hết sức tập trung nghiên cứu loại cỏ màu tím trước mặt. Có thể nói cây cỏ này theo sở học của Tiêu Hoằng thấy rất kỳ lạ. Lá cây giống như bàn tay người, phân ra năm phần, hoa giống như một quả cầu nhung màu trắng. Gốc cây gãy ra sẽ chảy chất lỏng như máu.
Nghĩ mãi nhưng Tiêu Hoằng cũng không tìm được loại thực vật phù hợp với thứ cỏ tím này. Đây hẳn là thực vật mới, hoặc loại vô cùng hiếm thấy.
Cẩn thận lấy chút cỏ thử nghiệm trên Ma Văn dược tính, thấy nó không đổi mầu, chứng tỏ không có tính ăn mòn, vì thế Tiêu Hoằng liền bắt đầu làm tới cùng, lấy ra mấy cái túi nhựa thật dài, đào tận gốc loại cỏ này, chuẩn bị mang về nghiên cứu cho kỹ.
Tiểu Kỳ lang cũng đã tỉnh ngủ, tuy nhiên không giống như đám linh thú nhỏ khác muốn bỏ chạy, dường như coi Tiêu Hoằng là chủ nhân thật, bắt đầu học theo dáng vị Tiêu Hoằng chọn cỏ.
Tuy nhiên Triệu Thanh vốn không nhẹ nhàng được như Tiêu Hoằng. Hà Ái Hùng có vẻ bị thương rất nặng, từ vai tới xương sườn bị một vết móng dài, tuy rằng đã sử dụng Dược Văn trị bệnh nhưng dường như căn bản không hiệu quả.
Cánh tay, đùi cũng đầy những vết thương.
- Sao lại bị thương tới mức này?
Vẻ mặt Triệu Thanh ác liệt, thần sắc tràn ngập lo lắng. Ở Tử Vi Thần triều, nhân vật cấp Ngự Giả bất kể đối với thế lực nào cũng đều rất quý giá. Nhất là nhân vật cấp bậc nguyên lão giống như Hà Ái Hùng.
- Cứu đồng đội, hơn nữa liên tục cứu hai người.
Tề Kiệt đáp.
- Dược sư đâu? Dược sư mau tới trị liệu.
Triệu Thanh ra lệnh.
Trước mắt ở trong đội gần ba mười người này có ba người là Dược sư, cao nhất là Ngự Giả cấp một, thấp nhất là Ngự Đồ cấp tám, hiển nhiên cấp bậc cũng không cao lắm. Trong toàn bộ đội này, Dược sư cao nhất là Hà Ái Hùng tuy nhiên lúc này thần trí đã không rõ rồi.
Những Dược sư này cũng hơi luống cuống, tất cả ngoại thương đều không thể dùng Dược Văn trị bệnh, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế cho miệng vết thương không chảy máu.
Thấy Hà Ái Hùng sắp không xong, tên Dược sư cấp Ngự Giả -- Đỗ Khắc rất nhanh lấy trong túi hành trang ra một cái kim tiếm, bên trong có chất lỏng màu vàng nhạt. Đây là dung dịch trợ tim, tác dụng làm cho cơ tim co rút, phòng sốc.
- Tiêm cho hắn dung dịch trợ tim, còn không bằng trực tiếp chém cho hắn một đao đi cho xong.
Ngay lúc Đỗ Khắc vừa mới cởi bảo hộ, chuẩn bị tiêm cho Hà Ái Hùng thì Tiêu Hoằng đã thu thập cỏ tím xong, ôm tiểu Kỳ lang đứng lên nói với hắn.
Thật ra Tiêu Hoằng vốn là người ngoài, lại có bối phận nhỏ, bởi vậy cũng không muốn xen vào việc trị liệu cho Hà Ái Hùng. Nhưng thấy hành động của Đỗ Khắc sắp làm không khác gì giết hdh thì thế hắn cũng phải nói một câu. Cuối cùng cũng không thể để Hà Ái Hùng chết được.
- Vị tiểu ca này, sao lại nói thế?
Đỗ Khắc ngừng tay, tuy trong lòng bất mãn nhưng vẫn ôn hòa hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn bị xà độc sao? Tiêm Cường tâm châm vào sẽ làm tăng tốc độ tuần hoàn của máu, khiến độc tố lan càng nhanh hơn.
Tiêu Hoằng chỉ về phía mắt cá chân Hà Ái Hùng. Nơi đó có một vết đỏ nhỏ bằng đầu đinh.
Nhìn theo ngón tay của Tiêu Hoằng, Đỗ Khắc mới chú ý tới điểm này, không khỏi sợ hãi. Hắn là từ một đội ngũ khác hợp vào, căn bản là không biết Hà Ái Hùng bị thương ra sao, tất nhiên cũng coi thường chuyện rắn cắn.
Chẳng lẽ vết thương không khép lại được là do nọc rắn?
Đỗ Khắc đoán như vậy. Dựa vào trình độ y thuật của hắn cũng không khó nghĩ tới đó là độc dịch của Hắc cảnh xà. Tuy nhiên muốn trừ độc thì giải độc văn bình thường không có hiệu quả, phải có chuyên môn mới được. Mà thứ đó hắn không mang theo, mà Dược sư có Dược Văn này lại không có mặt.
Thấy Đỗ Khắc bó tay, Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, đưa mắt nhìn Hồng Phong, ý bảo hắn lấy Thị huyết mẫu trùng ra, sau đó đi tới cạnh Hà Ái Hùng, hơi vạch mi mắt đối phương quan sát, sau đó cầm ống thủy tinh quơ quơ trước mặt Hà Ái Hùng nói:
- Thứ này giá một trăm kim tệ nhé.
Bởi tiếp tới sẽ dùng đến nên Tiêu Hoằng cũng nói rõ cho Hà Ái Hùng biết nó giá bao nhiêu. Thế đối phương mới biết vì cứu hắn mà mình phải tốn bao nhiêu.
Không dừng lại, hắn mở bình thủy tinh ra. Lúc này Tiêu Hoằng lấy Thị huyết mẫu trùng ra, trực tiếp dùng dao nhỏ mổ bụng, đồng thời lấy một ống tiêm hút độc dịch trong tuyến độc của nó, không do dự tiêm chất độc vào trong thân thể Hà Ái Hùng.
Trước đó Tiêu Hoằng đã đọc một cuốn sách y thuật, bên trong từng nhắc tới độc dịch của Thị huyết mẫu trùng có thể giải độc rắn, tuy nhiên không hay dùng lắm. Nhưng Tiêu Hoằng vẫn làm theo bởi từ khi mở hiệu thuốc, trị bệnh cho nhiều bao nhiêu, lá gan hắn cũng lớn hơn nhiều, không còn sợ đầu sợ đuôi như trước nữa.
Hai phút ngắn ngủi trôi qua, khi độc tố của Thị huyết mẫu trùng rót vào thân thể Hà Ái Hùng xong, Tiêu Hoằng lại lật mi mắt Hồng Phong lên xem, thấy tơ máu đỏ trong đó rõ ràng giảm đi, xem ra có tác dụng rồi.
Đợi năm phút đồng hồ, tới khi tơ máu trong mắt Hà Ái Hùng hết sạch, Tiêu Hoằng mới bắt đầu sử dụng Xích Cực Dược Văn trị vết thương cho Hà Ái Hùng.
Bởi vì không gia tăng trạng thái Mặc Nại trên người Hà Ái Hùng nên Xích Cực Dược Văn cũng không có bài xích.
Nhìn Tiêu Hoằng lập tức tìm ra vấn đều, đồng thời miệng vết thương trên người Hà Ái Hùng bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ba gã Dược sư trước đây thần sắc không khỏi ngạc nhiên. Nói về thực lực Dược sư thì hai vị khác khó nói chứ Đỗ Khắc nhất định là trên Tiêu Hoằng nhưng người giải quyết được vấn đề lại là Tiêu Hoằng.
Chuyện này dường như đúng với câu nói thường xuyên ở cửa miệng của Tang Hoành Vân, đó là Dược sư chữa bệnh thì thực lực là chủ yếu như đúng bệnh đúng thuốc, linh hoạt thay đổi. Mà muốn thế thì phải có cơ sở là học thuật sâu sắc.
Triệu Thanh tất nhiên cũng có thể nhìn thấy Tiêu Hoằng, thậm chí thấy trạng thái Hà Ái Hùng tốt hơn lên, ánh mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Lúc trước hắn đã từng nghe Tang Hoành Vân nói Tiêu Hoằng có điểm không giống người thường, hôm nay hắn đã cảm nhận được. Ở thời điểm này, chỉ cần có thể đạt mục đích thì có thể không từ thủ đoạn.
Mười mấy phút sau, miệng vết thương trên cơ thể Hà Ái Hùng đã được chữa tới bảy tám phần. Tuy nhiên bởi mất máu nhiều quá và độc tính ăn mòn nên rất suy yếu.
- Được rồi. Tuy nhiên năng lực của ta cũng có hạn, chỉ có thể làm tới mức này. Sinh mạng đã không còn nguy hiểm nữa. Tuy nhiên còn cần Tang Hoành Vân tự mình trị liệu thì mới khỏi hẳn được.
Tiêu Hoằng đáp, giọng nói có vẻ rất bình thản, sau đó cúi đầu xem Thị huyết mẫu trùng vừa bị mổ bụng. Tiêu Hoằng không để ý tới nữa, tìm một chỗ không người tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu thứ cỏ tím trông như bình thường này.
- Đa tạ.
Hà Ái Hùng suy yếu vô cùng, hơi liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng, nói khẽ.
Tiêu Hoằng không đáp, chỉ cười cười khoát tay với hắn.
Tuy nhiên đúng lúc này thần sắc Tiêu Hoằng bỗng biến đổi. Cách đó không xa, Sài Sương và mười mấy người đám Bì Hải Phi trông rất chật vật cũng đi khỏi rừng cây, trùng hợp là Sài Sương cũng nhìn về phía Tiêu Hoằng.
- Hừ.
Sài Sương thấy bên cạnh Tiêu Hoằng đã có vài chục người thuộc tập đoàn Thiếu Giang, hừ lạnh một tiếng, không tỏ vẻ gì.
Về phần Triệu Thanh thì tất nhiên cũng chú ý tới tình hình đó, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
Gần như đồng thời khi đám người Sài Sương xuất hiện, Yến Nam bỗng nhiên tới cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt nghiêm túc, nói khẽ với Tiêu Hoằng:
- Đội trưởng, có tình huống. Ngươi xem.
Nói xong Yến Nam đưa màn hình nhỏ trên tay cho Tiêu Hoằng, chỉ cho hắn thấy trong Ma Văn thăm dò có rất nhiều điểm sáng lại xuất hiện.
- Là bọn họ.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, vẻ mặt cũng trở nên cảnh giác, giờ vờ vô tình nhìn bốn phía, lại quan sát theo hướng của màn hình. Nơi đó là một chỗ rừng cây rậm rạp, chỉ dựa vào mắt thường không thể thấy chút bất thường nào.
← Ch. 0094 | Ch. 0096 → |