← Ch.0116 | Ch.0118 → |
Đi thăm xong sân thi đấu Học viện Tây Tân Ma Văn, Lạc Tuyết Ninh theo Sài Tang dẫn đường đi đúng về phía sân huấn luyện số 2.
Chỗ đó gần với phòng yến hội, cũng là địa điểm đi thăm cuối cùng của Lạc Tuyết Ninh.
Trên đường tuy rằng Lạc Tuyết Ninh làm ra vẻ thân cận, nhưng mà vẫn có phần nhàm chán. Nguyên nhân chủ yếu là vì đi đường mệt mỏi, mặt khác là Học viện Tây Tân Ma Văn thật sự không có chỗ nào đáng kinh ngạc.
Ở bên cạnh Lạc Tuyết Ninh vốn là đại bộ đội mấy chục người, bây giờ chỉ còn mười mấy người, đều là người cực kỳ quan trọng ở Thái Ngô thành, ngoại trừ Mai Long lấy cớ thân thể không khỏe không có mặt, Tiêu Tề Sơn thay vào vị trí của hắn.
- Đây là sân huấn luyện số 2, là sân huấn luyện cung cấp cho tân sinh vĩ đại.
Đi đến lối vào sân huấn luyện số 2, Sài Tang giới thiệu cho Lạc Tuyết Ninh.
Lạc Tuyết Ninh ừ một tiếng, quan sát xung quanh rồi từ từ đi vào trong. Nói thật ra, Lạc Tuyết Ninh từ nhỏ thấy qua sóng to gió lớn, mọi thứ ở Học viện Tây Tân Ma Văn thật không làm nàng có hứng thú lớn, gần như hoàn toàn biến thành ứng phó, hay là lễ phép cần thiết.
Sài Tang tự nhiên cũng chú ý tới biểu hiện của Lạc Tuyết Ninh, ít nhiều nằm trong dự kiến của hắn. Nhưng mà bước này không thể thiếu được, người ta đến đây, không dẫn đi thăm một vòng thì còn thể thống gì?
Bước vào trong, mấy nhóm phòng huấn luyện mở ra, toàn bộ là phòng huấn luyện trụ cột.
- A?
Bỗng nhiên Lạc Tuyết Ninh đang đi trong hành lang chợt ngừng bước, phát tiếng hô.
Bởi vì nàng phát hiện gần đó có phòng huấn luyện chuyên dùng để huấn luyện phong văn vẫn còn mở cửa, nhìn xuyên qua khe cửa còn thấy được sàn nhà còn chưa hoàn toàn khôi phục, rõ ràng mới được người ta sử dụng.
- Ồ, Sài viện trượng, không ngờ trong các tân sinh Học viện Tây Tân Ma Văn còn có nhân vật cấp Ngự giả? Không tệ.
Ánh mắt Lạc Tuyết Ninh nhìn ngay vào phòng huấn luyện nói.
Sài Tang bên cạnh cũng thấy bất ngờ, ở khu sân huấn luyện tân sinh chỉ có ba chỗ phòng huấn luyện Phong văn, cực ít có người sử dụng. Dù là có, cũng sẽ không sử dụng lúc mới khai giảng, một ít học sinh điều kiện vô cùng tốt, nếu may mắn thì cũng đến học kỳ sau, hoặc là năm hai mới có khả năng đạt tới cấp Ngự giả, có thể khống chế Phong văn.
Còn bây giờ lại làm bất ngờ, rốt cuộc là chuyện gì? Chuyển ánh mắt hỏi lên người Hạ Duẫn Chi, chỉ thấy Hạ Duẫn Chi khẽ lắc đầu, hắn cũng tỏ vẻ rất bất ngờ.
Nếu nói chỉ là cửa mở, có lẽ còn là cửa phòng xuất hiện trục trặc, hoặc là học sinh khác nhầm phòng. Nhưng mà lúc này mọi người rõ ràng thấy được mặt đất trong phòng có dấu hiệu sử dụng.
Tang Hoành Vân, thị trưởng thậm chí là Tiêu Tề Sơn ở bên cạnh cũng đổi sắc, một tân sinh vừa mới nhập học đã là cấp bậc Ngự giả, tiền đồ tuyệt đối không thể nói hết. Giống như Miêu Thần năm đó, bây giờ có xu thể trở thành nhân vật cấp lãnh tụ đời mới.
Nhìn lại Lạc Tuyết Ninh lúc này đã có chút tò mò đi vào trong phòng huấn luyện, trên mặt đất vẫn còn có vết mồ hôi, lần nữa chứng minh nơi này có người tới, hơn nữa điên cuồng huấn luyện.
- Ồ?
Ngay khi Lạc Tuyết Ninh đánh giá xung quanh, ánh mắt bỗng chú ý tới bàn khống chế. Thị lực Lạc Tuyết Ninh rất tốt, tuy rằng cách xa 7-8 m vẫn có thể thấy được loáng thoáng số liệu trên bàn.
Thoáng tò mò, Lạc Tuyết Ninh đi tới bàn khống chế, bắt đầu lật xem số liệu trên đó. Ở trong quân đội một thời gian dài, nàng rõ ràng quan sát qua những dấu hiệu để lại, vừa rồi người huấn luyện có ý muốn xóa bỏ toàn dữ liệu, nhưng không may là rắc rối quá, chỉ có thể xóa bỏ dữ liệu người tiến vào, lười biếng mặc kệ những số liệu huấn luyện.
Thông qua Ngự lực khống chế, số liệu huấn luyện rậm rạp hiện lên rõ ràng.
Vừa nhìn số liệu ban đầu, không có chỗ nào nổi bậc, huấn luyện bước lướt hình chữ S hoàn thành một lần 3 phút 29 giây, không thể tính là trung đẳng, thậm chí còn vụng về.
Nhưng khi Lạc Tuyết Ninh nhìn tiếp bên dưới, không khỏi cả kinh, chỉ thấy mỗi lần thử nghiệm, số liệu vừa nãy liền đổi mới ít nhất là 7-8 giây, cao nhất đến mười mấy giây, đến lần huấn luyện bước lướt hình chữ S cuối cùng, thành tích dừng lại ở 2 phút 15 giây!
- Cái gì...
Lạc Tuyết Ninh không kìm được hô lên, biểu tình nhàm chán ban đầu khẽ giật, ánh mắt hiện lên kinh dị!
Sao thế được chứ?
Lạc Tuyết Ninh không khỏi cảm thán, nên biết thành tích 2 phút 10 giây chỉ xuất hiện trong đoàn quân tinh anh, hơn nữa chỉ dùng Phong văn phẩm chất cao mới đạt tới được. Ở trong vườn trường, muốn đạt tới thành tích này là có chút khó tin.
Nhưng mà kinh hãi này chỉ là bắt đầu, số liệu mặt sau thật làm cho Lạc Tuyết Ninh nhìn đến kinh hồn bạt vía. Chuyển góc diện rộng, bán kính nhỏ nhất lại không đến nửa thước, đây là điều không thể tưởng tượng, tiếp tục xem xuống, càng xem càng kinh hãi.
Đánh giá độ linh hoạt đạt tới 98 điểm, ở tốc độ 70 km, ngừng khẩn cấp 1 giây, sau đó khôi phục lại tốc độ 70 km.
Trên cơ bản với số liệu như vậy, ở trên chiến trường chính là một con cá chạch trơn trượt.
- Thật là biến thái.
Lạc Tuyết Ninh lẩm bẩm, điều này hình thành tương phản rất lớn với Học viện Tây Tân Ma Văn trong mắt nàng trước đó. Quan trọng hơn là trước đó nàng đã nghe nói, nơi này chỉ có tân sinh mới vào được.
Đám người Sài Tang, Tang Hoành Vân cùng những thuộc hạ của Lạc Tuyết Ninh đứng ngoài cửa tự nhiên thấy được biểu tình thay đổi của Lạc Tuyết Ninh, cùng với tiếng lẩm bẩm vừa rồi.
Lạc Tuyết Ninh thân là quan lớn trong quân, yêu cầu người khác rất khắc nghiệt, không có nhiều chuyện làm nàng có biểu tình cùng đánh giá như thế.
Những người này cũng không khỏi tới gần xem, ánh mắt vừa nhìn vào bàn khống chế, kết quả đồng loạt hóa đá tại chỗ.
Thành tích như vậy đối với mấy người Sài Tang này không khác gì kỳ tích.
Đúng vậy, đám người Sài Tang thân là cấp bậc Ngự sư, có được Lưu văn tiên tiến cùng loại với Phong văn, tính năng các phương diện không kém gì thành tích trước mắt. Nhưng dù sao đó cũng là Lưu văn, là thứ tiên tiến hơn, còn những số liệu trước mắt lại rõ ràng là dùng Phong văn sáng tạo ra.
Cái này giống như thấy đứa nhỏ ba tuổi chạy nhanh giống như mình, ai nhìn mà không sợ hãi?
Vào lúc này, Sài Tang đang ngây người, đây là trường học của hắn, hắn là viện trưởng nơi này, nhưng mà hắn lại không hề biết gì về kẻ chế tạo ra số liệu biến thái ở trước mắt, không có một chút chuẩn bị tâm lý gì.
Hạ Duẫn Chi cũng thế, vừa khiếp sợ đồng thời ngây ngẩn.
Về phần Tang Hoành Vân cùng Tiêu Tề Sơn, vừa rung động lại híp mắt, trong lòng vừa hâm mộ ghen tị hận. Bọn họ thật không ngờ Học viện Tây Tân Ma Văn lại hấp thu được nhân tài như thế, thật là làm người ta đỏ mắt mà.
- Thật sự là không ngờ được, bên trong Học viện Tây Tân Ma Văn có dự trữ nhân tài như thế, xem ra vừa rồi ta thật sự xem nhẹ nhà trường, Sài hiệu trưởng hãy thứ lỗi.
Lạc Tuyết Ninh hồi thần lại nhẹ giọng nói.
- Ấy, cái này...
Sài Tang miễn cưỡng cười cười, ngữ khí lại chần chờ, dù sao bây giờ trong lòng hắn vẫn luôn bồn chồn, sao lại xảy ra chuyện thế này? Nếu hắn biết người này là ai, hơn nữa xác định là tân sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, như vậy Sài Tang lúc này tự nhiên mừng rỡ nở hoa, tự hào thừa nhận. Thật không may, mọi thứ đều không biết, cái tên thí nghiệm còn muốn tự tay xóa bỏ tư liệu của mình.
- Nếu đã thì tìm cơ hội, ta muốn tự mình gặp cái tên thú vị này, vậy tiệc tối nay đi, Viện trưởng ngài thấy thế nào? Tuy rằng nơi này không có tư liệu của hắn, nhưng Học viện Tây Tân Ma Văn tuyệt đối không có người thứ hai như vậy chứ.
Bỗng nhiên Lạc Tuyết Ninh đầy hứng thú nói.
- Cũng phải, nhưng mà... cái này... Hôm nay tân sinh kia dường như không tới được, có chuyện.
Sài Tang nói có lệ, trong lòng trằn trọc không có một chút tự hào hay cao hứng, ngược lại không yên lo lắng. Cũng không thể nói rõ sự thật, ngay cả hiệu trưởng, chủ nhiệm chiêu sinh cũng không biết tí gì về cái tên siêu cấp tân sinh này, chẳng phải là trò cười hay sao?
- Ồ, vậy thì tìm cơ hội khác, ta rất hứng thú với hắn.
Lạc Tuyết Ninh nói tiếp, sau đó đi ra ngoài. Gặp chuyện đáng chú ý, tâm tình liền hứng thú hơn nhiều, hơn nữa cũng có vài phần kính trọng với Học viện Tây Tân Ma Văn.
Theo lý thuyết, tình huống như vậy hẳn là Sài Tang phải mừng rỡ mới đúng, nhưng vào lúc này hắn nào có vẻ gì là vui mừng. Hắn nắm rõ tân sinh, cao nhất là Ngự đồ cấp mười, làm sao có thể khống chế được Phong văn?
- Nhanh! Dốc hết khả năng điều tra, rốt cuộc người này là ai? Là người của chúng ta thì tất nhiên là tốt, không phải, cũng phải nghĩ hết cách lôi kéo hắn đến đây.
Sài Tang âm thầm nói với Hạ Duẫn Chi.
Thoáng cái đã đến 7 giờ tối, Tiêu Hoằng ở Trung tâm Đại Hoằng Mỹ trước sau như một, làm xong công việc, ăn xong bữa tối, sau đó trực tiếp khóa mình ở trong phòng.
Vào lúc này, ở trên cửa sổ phòng, trong ba gốc cỏ màu tím đã có một gốc nở hoa dạng như bông vải màu trắng, nhìn rất quái dị. Hơn nữa lá cây như ma trảo có lúc làm người ta sợ hãi.
Đối với cành lá, Tiêu Hoằng đã phân tích qua, không có chỗ gì đặc biệt, nghiền nát lá cây có thể chế thành một loại thuốc mê, không có gì hơn.
Quay lại ghế ngồi, Tiêu Hoằng lấy ra ống nghiệm chứa mẫu bệnh, bắt đầu nghiên cứu. Bây giờ Tiêu Hoằng đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có tiến bộ rõ ràng.
Mỗi lần nghĩ thế, Tiêu Hoằng sẽ có chút lo lắng, lại dùng kính hiển vi Ma Văn quan sát một phen, Tiêu Hoằng cầm lấy Dược vật bách khoa đại toàn lật xem dược vật trên đó, mỗi một loại đều tiến hành phân tích, xác định không có hiệu quả mới bỏ qua.
Cảm thấy hữu hiệu thì ghi lại, tiến hành thăm dò phân tích chiều sâu.
Cái này tuyệt đối là phương pháp ngu ngốc không có đầu mối, nhưng mà mặc kệ nói thế nào thì cũng tốt hơn là không làm gì. Còn may, bây giờ Tiêu Hoằng còn có thời gian
← Ch. 0116 | Ch. 0118 → |