← Ch.0142 | Ch.0144 → |
Nhìn bản đồ Thái Ngô thành, xác định vị trí Công ty Mỹ Nhân, Tiêu Hoằng lái xe Ma Văn chạy như điên, dùng Ma Văn thông tính báo với Mộ Khê Nhi là mình sắp đến.
Trên đường, trong đầu Tiêu Hoằng đã bắt đầu tính toán, đó là mạnh dạn khởi động hệ thống Ma Văn chính phụ, tiến hành trang ữí toàn bộ hội trường.
Cái gọi là hệ thống Ma Văn chính phụ, nói trắng ra là cùng loại với hệ thống Ma Văn cảnh báo. Một cái Ma Văn trung tâm khống chế mười mấy thậm chí mấy chục Ma Văn khác đồng thời vận chuyển.
Có thể nói chưa từng có hội biểu diễn nào sử dụng qua, coi như liều một lần, bởi vì bản thân Tiêu Hoằng hiểu rõ người vào trước là chủ. Nếu Tiêu Hoằng không cao hơn Miêu Đông Thăng một bậc, cho dù không phân cao thấp thì người ta cũng cho ràng Miêu Đông Thăng tốt hơn, đây là lẽ thường tình.
Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Hoằng đi tới gần tổng bộ Công ty Mỹ Nhân. Nhìn từ xa, tổng bộ Công ty Mỹ Nhân cũng không quá lớn, chỉ là kiến trúc năm tầng rất tinh xảo, vách tường tổ hợp pha lê, nhìn từ xa như một viên bảo thạch lớn.
Cùng lúc đó, Mai Kiệt đã nhận được tin của Tiêu Hoằng, từ nhà riêng chạy tới Công ty Mỹ Nhân, các người quản lý khác cũng chạy tới, chỉ vì muốn xem cái tên Tiêu Hoằng được Mộ Khê Nhi cực kỳ tin cậy, được khen tận trời rốt cuộc có mặt mũi như thế nào.
Chiếc xe Ma Văn màu đen không có gì nổi bậc dừng trước cửa, tiếp theo Tiêu Hoằng quần áo bình thường bước ra.
Mai Kiệt cùng với mấy người quản lý sớm chờ trước cửa, thấy Mộ Khê Nhi đi về phía nam nhân mặt mũi xấu xí, dáng người gầy yếu kia, nhìn lẫn nhau, ữong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Chế văn đại sư vĩ đại ữong ấn tượng của bọn họ đều là quần áo hoa lệ, ữàn ngập hơi thở quý tộc, như là Tang Hoành Vân, Sài Tang. Cho dù là cha con Miêu Thần, Miêu Đông Thăng mà bọn họ chán ghét, cũng vẫn có phong độ ngời ngời.
Nhưng Tiêu Hoằng mặc bộ áo khoác vài thô màu lam, quần bò xám, ống chân còn dính bùn đất, đôi giày đen nhăn nheo, tóc tán loạn, xe Ma Văn sau lưng cũng không có gì nổi bậc, đoán chừng là xe hạng hai.
Bề ngoài như thể, cộng thêm trước đó bọn họ có thành kiến với Tiêu Hoằng, nhất thời mấy người quản lý không khỏi bĩu môi, lộ ra biểu tình khinh thường.
Tuy ràng sắc mặt Mai Kiệt không có vẻ hèn mọn, nhưng biểu tình đã hiện lên chút thất vọng. Nghề nghiệp Ma Văn, nhất là Chế văn sư, không có tiền tài hùng hậu chồng chất lên sẽ không có bao nhiêu tiền đồ. Dù sao tài liệu luyện tập, công cụ đắt giá, người bình thường không thể chịu đựng nổi.
Nhưng nhìn bộ dạng Tiêu Hoằng như thế, Mai Kiệt nhìn sao cũng không thấy Tiêu Hoằng là kẻ có tiền.
- Ông chủ, đây là Tiêu Hoằng, anh ấy rất lợi hại.
Mộ Khê Nhi dẫn Tiêu Hoằng đến trước Mai Kiệt, hưng phấn giới thiệu.
- Xin chào, Mộ Khê Nhi vẫn khen ngợi cậu rất nhiều, ta đang chờ mong.
Mai Kiệt cũng không biểu hiện toàn bộ suy nghĩ trong lòng, nhìn Tiêu Hoằng, cũng rất phong độ thân thiện nói với Tiêu Hoằng, cũng hữu nghị bắt tay.
Tiêu Hoằng không nói gì, gật đầu cười, cũng bắt tay nhẹ với Mai Kiệt.
- Đây là những người quản lý cấp quan trọng của Mỹ Nhân chúng ta, bởi vì công việc trọng điểm tiếp theo của chúng ta là hội biểu diễn của Khê Nhi, bởi vậy bọn họ sẽ hỗ trợ công tác cho cậu.
Mai Kiệt giới thiệu với Tiêu Hoằng.
- Chào mọi người.
Tiêu Hoằng vẫn bảo trì tươi cười như trước, đưa tay về phía mấy người quản lý kia.
Nhưng mà lúc này mấy tên kia chỉ liếc Tiêu Hoằng, giả vờ như không thấy được Tiêu Hoằng, tự nhiên nói chuyện riêng với nhau.
Tiêu Hoằng thấy cảnh này, trong lòng chợt động, trên mặt vẫn tươi cười. Nhưng mà nếu quan sát kỹ, rõ ràng thấy được nụ cười này dần lạnh đi, thu tay lại, trong lòng Tiêu Hoằng đã có tính toán.
- Mai tiên sinh, hiện giờ ta muốn đi xem hội trường, không biết có tiện không.
Liếc mấy quản lý kia, Tiêu Hoằng không để ý nữa, nói với Mai Kiệt.
- Đương nhiên là được.
Mai Kiệt nói, tiếp theo làm tư thế mời Tiêu Hoằng.
Hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi ở sân thể dục tổng hợp Tạp Gia, cũng là sản nghiệp của Tập đoàn Khoa Long, diện tích không nhỏ, có thể chứa khoảng 4 vạn người.
Đồng thời cũng không quá xa Công ty Mỹ Nhân, đi bộ 10 phút là đến.
Đi vào trong sân thể dục, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn ghi hình thu lại toàn bộ bố cục sân thể dục, bao gồm sân kim loại mềm ở giữa cùng khán đài xung quanh.
- Tiêu tiên sinh cho ràng chi phí hội biển diễn lần này là bao nhiêu?
Đứng ở sân kim loại mềm trung tâm, Mai Kiệt hỏi.
- Xem chất lượng, nếu ông chủ Mai Kiệt muốn đối phó toàn lực, hơn nữa muốn hung hăng đạp Miêu Đông Thăng một cái, cần khoảng 5000 kim tệ.
Tiêu Hoằng suy nghĩ, vươn năm ngón tay nói.
- Trời của ta ơi, 5000 kim tệ? Ngươi muốn dùng chiến thuật biển người hay sao, đây là biện pháp ngu xuẩn nhất.
Một tên quản lý bỗng lên tiếng, bởi vì hắn tính toán rất rõ ràng, nơi này là sân của Tập đoàn Khoa Long, biểu diễn của Mộ Khê Nhi sẽ có giá rẻ, Mỹ Nhân có thể cung cấp nhân viên hậu trường, trừ bỏ những nhân tố này, thật không biết chỗ nào cần nhiều tiền như thế.
- Biển người? Không cần múa phụ linh tính gì cả, chỉ một mình Mộ Khê Nhi. Trong 5000 kim tệ, 2000 kim tệ dùng để cải tạo hội trường, 3000 kim tệ còn lại dùng để chế tạo Ma Văn ảnh hiệu.
TiêuHoằng nói.
5000 kim tệ, đối với Mai Kiệt thì quả thật hơi cao, nhưng nếu đã thể này thì cũng không còn đường lui. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Tiêu Hoằng, không giống nói mạnh miệng.
- Vậy tiền lương của Tiêu tiên sinh là bao nhiêu? Bây giờ nói rõ trước thì hơn.
Mai Kiệt hỏi tiếp.
- Tiền lương? Ta không để ý, đến lúc đó ông chủ Mai xem là được. Lúc đó ta chỉ cần giúp ta tìm một quyển Nội ngự pháp là đủ, về phấn phân phối 5000 kim tệ này, ông chủ Mai có thể tìm người giám sát, nhưng mà quyền phân phối phải nằm trong tay ta.
Tiêu Hoằng nói, có thể nói lúc này Tiêu Hoằng đang cần gấp Nội ngự pháp, để cho Mai Kiệt cùng đám người Lý Văn tiến hành cùng lúc, sẽ nắm chắc lớn hơn.
- Được rồi, ngày mai là sẽ có đủ tài chính.
Mai Kiệt thấy Tiêu Hoằng thẳng thắng, cũng sảng khoái nói, dù sao thời gian không đợi người.
- Tạm biệt.
Thấy Mai Kiệt gật đầu, Tiêu Hoằng cũng không tỏ vẻ nhiều, dứt khoát nói một câu rồi đi.
Cùng lúc đó, ở ữong phòng họp Học viện Tây Tân Ma Văn, ngồi trên chủ vị là nam nhân hơi gầy yếu, tóc mai hoa râm, hắn chính là Miêu Đông Thăng, đôi mắt ưng sáng ngời hữu thần, cùng với một tia giảo hoạt.
Lúc này hắn đang không ngừng giảng giải về công việc liên quan tới hội biểu diễn của Vu Hinh, thần thái tràn ngập uy nghiêm cùng cao ngạo vô tận.
Bên dưới, mấy người quản lý sân khấu vĩ đại của Tập đoàn tài chính Hồng Bác ngồi ngay ngắn bên dưới, trong đó bao gồm cả Vu Hinh. Lúc này có thể nói Vu Hinh hưng phấn cực điểm, có Miêu Đông Thăng đại danh đỉnh đỉnh đến đây, nàng cho ràng chắc chắn sẽ đạp Mộ Khê Nhi đầy thương tích!
CÓ thê nói ban đâu Vu Hinh chỉ có thê hâm mộ địa vị của Mộ Khê Nhi, nhưng đến lúc nàng gần như tiếp cận được danh vọng của Mộ Khê Nhi, loại hâm mộ này 'oi, , hoàn toàn biến thành ghen tị, thậm chí là oán hận.
Trước kia không có Miêu Đông Thăng gia nhập, nàng đã có thể hoạt động sôi nổi, như vậy lúc này có Miêu Đông Thăng gia nhập, sẽ trở thành thể nào? Nàng đã có thể tưởng tượng được.
Tuyệt đối sẽ đạp Mộ Khê Nhi chỉ biết bán khuôn mặt đến đầy thương tích.
- Ý tưởng thiết kế khái quát là vậy, chủ yếu là dùng kích thích, dụ hoặc làm chính, cái này cũng phù hợp với phong cách của Vu Hinh. Nhớ kỹ, dựa theo cách ta nói, sẽ dạt được thành công, đánh bại Mộ Khê Nhi tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Miêu Đông Thăng tắt máy chiếu, như cười như không nói, trong ánh mắt vẫn tràn ngập tự tin tuyệt đối.
- Mạc Hiểu Quang, hiện giờ Công ty Mỹ Nhân như thể nào?
Miêu Đông Thăng nhìn sang nam nhân dáng người hơi mập trong góc hỏi.
Hoàn toàn không có động tĩnh, hôm qua thấy xe của Mai Kiệt đi một vòng ữong sân thể dục Tạp Gia, về phần Ma văn sư ảnh hiệu mới, đến lúc này còn chưa xác định được.
Nam nhân Mạc Hiểu Quang kia nói, nhiệm vụ chủ yếu hắn phụ trách là công tác quảng cáo.
Nghe vậy, Miêu Đông Thăng không có phản ứng quá lớn, chỉ cười khẽ. Trong ánh mắt tràn ngập thần sắc đắc ý vô tận, hắn biết rõ không tồn tại Ma văn sư ảnh hiệu nào ở Thái Ngô thành có thể sánh vai với hắn, cho dù kém một chút, cũng không có.
Mộ Khê Nhi Công ty Mỹ Nhân, lần này coi như hoàn toàn phế bỏ rồi.
Mục đích của Miêu Đông Thăng rất đơn giản, đó là có thù tất báo. Nếu Mộ Khê Nhi nàng không để Miêu Thần, thậm chí Miêu gia ở trong mắt, vậy để cho nàng ta biết cái gì gọi là hủy diệt.
Đương nhiên còn có một cái nhân tố, đó là bản thân hắn là người Tập đoàn tài chính Hồng Bác, một trong các thân tín của Sài Tang, hiện giờ Hồng Bác cố ý tâng bốc Vu Hinh, tự nhiên hắn phải ra sức.
- Xem ra Công ty Mỹ Nhân không có Miêu đại sư giúp đỡ, đúng là mù mờ. Ở Thái Ngô thành, nói riêng Ma Văn ảnh hiệu, ai có thể so sánh được với Miêu đại sư chứ.
Một nam nhân trung niên ở gần Miêu Đông Thăng nịnh nọt nói.
Miêu Đông Thăng vẫn không đáp lại, nhưng mà khóe miệng lại nhếch lên, hiển nhiên ca tụng như thể làm hắn thật hưởng thụ.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng trở về Trung tâm Đại Hoằng Mỹ vẫn y nguyên như cũ, biểu tình bình thản không đổi, khó mà nhìn vào vẻ mặt của hắn để biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Vào phòng ngủ, Tiêu Hoằng bắt đầu lấy ra dược liệu đã mua, sau đó dựa theo công thức Nhuận Tạng, pha chế tương ứng, sau đó nhét toàn bộ dược vật vào nồi, nấu ra nước là được.
Nhưng mà không thể sử dụng máy đun nóng Ma Văn, về phần vì sao, Tiêu Hoằng cũng không rõ. Chỉ là nhìn sổ ghi chép có nói, dùng lửa nấu bình thường, sẽ có hiệu quả rất tốt.
Tiêu Hoằng cũng không miệt mài theo đuổi nguyên nhân sâu xa, dứt khoát ra sân sau dùng mấy cục gạch làm bếp lò dã chiến, đặt nồi lên đó, đổ thêm nước, sau đó nhóm lửa nấu thuốc.
← Ch. 0142 | Ch. 0144 → |