Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0212

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0212: Diệt môn!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Mơ hồ, Tiêu Hoằng phán đoán sơ bộ, Miêu Thần đã đến đây, chắc chắn muốn tìm kiếm tin tức. Có lẽ Thôi Uyển Bác không nói, bị Miêu Thần ép buộc, tra tấn đến chết.

Bằng không, vì chuyện gì mà Miêu Thần lại đến đây.

Phán đoán như thế, Tiêu Hoằng xiết chặt tay, ánh mắt đỏ tràn ra phẫn nộ. Hắn không thể ngờ Miêu Thần làm tuyệt như thế, tìm được không thì xuống tay với người bên cạnh mình.

Cảnh sát trưởng bên cạnh nghe Tiêu Hoằng nói thế, sắc mặt chợt động.

- Ngươi dám khẳng định?

Cảnh sát trưởng hỏi lại, cái này tuyệt đối là manh mối quan trọng.

- Có chắc hay không, các người kiểm nghiệm lại không được hay sao?

Tiêu Hoằng nói lại, nắm tay phát ra tiếng răng rắc.

- Cảnh trưởng, đã kiểm tra hiện trường xong, không có dấu chân cùng với vân tay, rõ ràng hung thủ có chuẩn bị trước, không để lại manh mối gì. Chúng ta phát hiện hai ly trà trên bàn ở thư phòng Thôi Uyển Bác, trên cơ bản chứng minh có hai người đã đến đây.

Lại một nhân viên đi vào đến trước mặt cảnh sát trưởng nói.

Cảnh sát trưởng trầm tư một hồi, tiếp theo gật đầu, phân phó cảnh sát viên đưa thi thể đi, xét nghiệm tiếp theo, sau đó mở hội nghị khẩn cấp.

Vài phút sau, nhìn thi thể Thôi Uyển Bác đưa ra ngoài, Tiêu Hoằng híp mắt, cả người run lên, trong lòng tràn ngập đau đớn bi thương.

Hiện giờ bản thân Tiêu Hoằng đang ở trong thời kỳ suy sút cực độ, cái chết của Thôi Uyển Bác là một lần đả kích lớn đối với Tiêu Hoằng.

Thằng đến khi thi thể lão sư đưa vào trong xe cảnh sát, ánh mắt ẩm ướt của Tiêu Hoằng lại hiện lên tàn khốc.

Báo thù!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Hoằng!

Cùng lúc đó, ở trong biệt thự dạng trang viên xa hoa ở đường Minh cổ khu Tây Tân, Miêu Đông Thăng đang ngồi trong thư phòng, trước mặt là Miêu Thần. Lúc này Miêu Thần sắc mặt ác liệt, Bởi vì hắn vừa biết được tin tức bại lộ.

- Lúc đó con chỉ muốn lợi dụng thủ đoạn cứng buộc lão già kia nói ra thân phận cụ thể của học sinh Phân viện bí ẩn, nhưng mà không ngờ lão già kia yếu ớt như thế.

Miêu Thần nhíu mày nói, trong giọng nói không hề có chút ý sám hối, chỉ là cảm thấy chút phiền phức.

- Còn may, người chết không phải Tập đoàn Khoa Long hay Tập đoàn Thiếu Giang, vậy thì dễ làm hơn. Yên tâm, giao cho cha xử lý chuyện này, không phải chết hai người già thôi sao? Dựa vào thế lực của ta ở Thái Ngộ thành, hoàn toàn có thể dẹp chuyện. Hẳn là Sài Tang cùng sẽ không vì Thôi Uyển Bác già nua mà làm gì con, huống chi trong đó còn liên lụy đến cháu gái của lão ta.

Miêu Đông Thăng tùy tiện nói, khiến người ta cảm giác không phải chết người, mà chỉ là chó mèo linh tinh gì đó.

- Hiện giờ con lo lắng là chuyện này có khiến cho tên học sinh Phân viện bí ẩn kia điên cuồng hay không, làm ra chuyện quá khích.

Miêu Thần hơi lo lắng nói.

- Làm ra chuyện quá khích? Ta ước gi hắn làm như thế? Dựa vào bản sự Miêu gia, Chỉ cần hắn dám thò đầu ra, có tin Miêu gia sẽ lập tức đập chết hắn không.


Miêu Đông Thăng khẽ cười nói, theo Miêu Đông Thăng thấy, sự thật là thế, tất cả những gì Miêu Đông Thăng đã làm còn không phải vi tìm ra học sinh Phân viện bí ẩn hay sao? Hắn chủ động xuất hiện còn không tốt?

Theo Miêu Đông Thăng thấy, cách làm của Miêu Thần từ góc độ nào đó cùng có chút tác dụng. Nhưng vào lúc này, Ma Văn thông tin bên cạnh Miêu Đông Thăng rung lên, người gọi là Trưởng Ty cảnh sát khu Bách Hàm - Mục An.

Thấy tên này, Miêu Đông Thăng chợt đổi sắc, Miêu Đông Thăng lăn lộn Thái Ngô Thành nhiều năm, không khó làm hắn liên tưởng đến Ty cảnh sát đã tìm được dấu vết ở hiện trường.

Thần sắc này chỉ lóe qua trên mặt Miêu Đông Thăng, tiếp theo liền làm ra vẻ lão luyện, nhận cuộc gọi.

- Ồ! Lào Mục, rảnh rỗi nhớ tới lão ca đây sao?

Miêu Đông Thăng làm ra vẻ tươi cười nói.

- Thật không dám giấu, Miêu lão ca à, thuộc hạ của ta vừa nhận được án mạng, có liên quan đến đứa nhỏ Miêu Thần. Thôi Uyển Bác đã chết, có lẽ Miêu lão ca tin tức linh thông cũng biết, ở hiện trường có sâu của Miêu Thần, bởi vậy ta muốn mời con của lão ca đi một chuyến hỗ trợ điều tra.

Bên trong Ma Văn thông tin truyền ra tiếng nói của Mục An.

- Ồ? Sao có chuyện này, không thể nào? Miêu Thần cùng Thôi Uyển Bác trước giờ không có thù oán, không có động cơ giết người được.

Miêu Đông Thăng lạnh nhạt đáp.

- Nếu có động cơ giết người, như vậy bây giờ không phải là ta thông báo lệnh, mà là thành viên Ty cảnh sát phụ trách án này trực tiếp đi bắt.

Mục An bình thản nói, trong giọng không có chút lệ khí.

Còn Miêu Thần nghe thế, không khỏi cười, biểu tình tràn ngập khinh miệt, dựa vào thế lực Miêu gia, mấy tên cảnh sát viên đã muốn tới Miêu gia bắt người? Đúng là không biết lượng sức?

- Ngày hôm qua Miêu Thần đã đi thành thị khác, bây giờ còn chưa đến, bây giờ tìm nó thật là không tiện. Miêu Thần trong sạch, Có lẽ Mục lão đệ cùng hiểu được chuyện này chứ, bởi vậy hy vọng làm phiền Mục lão đệ chuyện này, hẳn là không khó chứ.

Miêu Đông Thăng nói tiếp, trong lời nói tràn ngập ám chỉ.

- Bên ta thì dễ nói, nhưng bên giám định lại không dễ làm. Bọn họ nắm giữ bằng chứng, trải qua phân tích, cái chết của Thôi Uyển Bác có liên quan tới độc tố Hi Dăng, toàn thân đều có trùng cắn. Có được Tử Linh Trùng ở Thái Ngô Thành, dường như chỉ có mỗi con của lão ca.

Ngữ khí Mục An có chút khó xử nói.

- Cái này dễ thôi, cho người gọi hết bọn họ ra dùng bữa, đến lúc đó tự nhiên xong chuyện.

Miêu Đông Thăng cười nói, ngữ khí tự nhiên.

Tiếp theo lại nói vài câu với Mục An, Miêu Đông Thăng mới cắt liên lạc, sau đó nhìn vào Miêu Thần;

- Con cùng nghe rồi đó, nhớ kỹ lần sau có làm loại chuyện này, đừng để lại nhiều nhược điểm trong tay người khác như thế, rất rắc rối. Thế này đi, mấy ngày nay con tùy tiện ở trong này vài ngày, tránh khỏi tránh đầu sóng ngọn gió đã.

- Có cần như vậy không?

Miêu Thần híp mắt nói.


- Cái này con không hiểu, tuy rằng Ty cảnh sát không dám đắc tội Miêu gia, nhưng mà làm người mà, chừa cho người ta chút mặt mùi. Bên ta nói con không có mặt, kết quả ngay sau đó con liền công khai xuất hiện, sẽ khiến người ta cảm giác không coi ai ra gì.

Miêu Đông Thăng không đổi sắc nói, tiếp theo khoát tay với Miêu Thần, cho hắn đi chuẩn bị một chút.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở bên trong Phân viện Tây Tân Ma Văn, ngơ ngác ngồi trong xe Ma Văn, yên lặng nhìn cửa sổ ký túc xá Thôi Uyển Bác. Dựa theo những tri thức mà Tiêu Hoằng nắm giữ hiện giờ, trên cơ bản đã vượt xa tất cả học sinh, không cần phải đi học nữa. Sở dĩ hắn còn đi, chỉ là muốn gặp lại Thôi Uyển Bác, kết quả không thể ngờ là xa cách vĩnh viễn.

Nhưng mà đau thương chỉ duy trì trên mặt Tiêu Hoang một lát, tiếp theo trong mắt Tiêu Hoằng đã bùng cháy căm phẫn. - Miêu Thần ngươi đã muốn chơi lớn, vậy ta theo tới cùng.

Tiêu Hoằng nghiến từng chữ từ kẽ răng, tiếp theo khởi động xe Ma Văn phóng như bay trở về nhà.

10 phút sau, dừng xe Ma Văn trước cửa Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, Tiêu Hoằng hùng hổ đi vào.

- Ồ, Hoằng ca? Hôm nay không cần đi học sao?

Lv Nhạc thấy Tiêu Hoằng xuất hiện ờ cửa, khó hiểu hỏi.

- Lý Nhạc! Đi, triệu tập toàn bộ những Ngự văn giả ngươi mời được mấy ngày trước đến đây, mặt khác thông báo đám người Lý Vãn, Nhâm Tường, toàn bộ tập hợp ở sân sau.

Tiêu Hoằng hai mất lạnh lèo, không muốn nói nhiều.

- Muốn.... muốn làm gì? Đánh nhau hả?

Lý Nhạc hỏi, nhìn sắc mặt Tiêu Hoằng, Lý Nhạc rõ ràng thấy được trong mắt Tiêu Hoằng tràn ngập bi phẫn, bị khi dễ hay sao? Không thể nào, bây giờ ở Thái Ngô Thành, người có thể đánh thắng Tiêu Hoằng chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.

- Diệt môn!

Tiêu Hoằng chỉ để lại hai chữ, liền đi ra sân sau. Vào lúc này, Tiêu Hoằng đã không cố kỵ gi nữa, dứt khoát xúc động một lần. Nếu Miêu Thần dám giết ân sư của mình, vậy thì Tiêu Hoằng không ngại giết sạch cả nhà Miêu Thần.

Nghe lời nói lạnh lẽo của Tiêu Hoằng, trong lòng Lý Nhạc liền run lên. Tiêu Hoằng chưa bao giờ nói đùa, Lý Nhạc biết rất rõ, nhưng mà diệt môn? Cái này... Lý Nhạc không dám nghĩ tiếp.

Nhưng mà nghe lệnh của Tiêu Hoằng, Lý Nhạc không dám sơ xuất, bắt đầu lấy Ma Văn thông tin tiến hành liên hệ khắp nơi, Về phần những khách quen, nghe lời này, thần sắc cùng biến đổi.

Tuy rằng bọn họ rất quen thuộc với Tiêu Hoằng, nhưng còn không hiểu rõ, nhìn nhau cười, còn tưởng là Tiêu Hoằng nói đùa. Các nàng nghĩ là Tiêu Hoằng bị ủy khuất ở bên ngoài, bị khi dễ, định nói cho hả giận.

Tiêu Hoằng trở về phòng, cả người như sắp bốc cháy, nhưng đầu óc còn bảo trì một chút bình tĩnh sau cùng, bắt đầu nghiên cứu về Miêu gia. Đã chết Phác Dật, chết Quân Thất, Đan Nam đang trọng thương, lúc này Miêu gia đã suy yếu rất nhiều.

Tuy rằng còn gần trăm tên phụ thuộc, nhưng mà cũng chỉ còn lại Miêu Thần có thể chống lại được Tiêu Hoằng. Chỉ là Ngự lực đã bước vào Ngự giả cấp bốn, Tiêu Hoằng đã không còn sợ Miêu Thần nữa.

Ngoài ra, cấp bậc cao nhất chỉ còn lại Lương Tần cùng Hàn Hiên, nhưng mà đều là trình độ Ngự giả cấp ba. Nếu là trước kia, Tiêu Hoằng còn có thể e ngại, nhưng mà bây giờ cấp bậc Tiêu Hoằng đã vượt qua, Ngự lực trong người lên đến 3155 cổ, vượt xa hai người bọn họ.

Có lẽ, chính Miêu Đông Thăng cũng không thể ngờ được.

Lúc này, Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đóng cửa, ở sân sau, Ngự văn giả đã đến đứng đầy sân. Ngoài ra còn có đám người Lý Văn, hiện giờ Lý Văn cùng Hồng Phong đã đạt đến Ngự giả cấp hai, sức chiến đấu đã khác xa lúc tiến vào Ám Dung Động Quật.

Vào lúc này, nhìn thấy trong sân đứng đầy người, sắc mặt đầy khó hiểu, nhưng mà bọn họ có thể khẳng định một điều là có chuyện làm Tiêu Hoằng nổi giận. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể lùi bước, gặp nạn tự nhiên phải ra tay hỗ trợ.

Tiêu Hoằng ở trong phòng, ánh mắt phẫn nộ đã bị bình thản thay thế, nhìn như biển sâu chất chứa sóng ngầm, trên màn hình trước mặt là Ty cảnh sát khu Tây Tân đưa ra kết quả điều tra về cái chết của Thôi Uyển Bác, nội dung rất đơn giản; Thôi Uyển Bác chết do xuất huyết não đột ngột, bạn già của Thôi Uyển Bác chết do tắt nghẽn cơ tim, loại trừ khả năng mưu sát.

*****

Nhìn báo cáo như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng không có phẫn nộ, chỉ có tươi cười nhàn nhạt, nhưng mà Tiêu Hoằng lại trở nên rất lạnh.

Báo cáo này rõ ràng đã làm Tiêu Hoằng hạ quyết tâm để cho Miêu gia nợ máu trả bằng máu.

- Miêu Thần ngươi giết ân sư của ta, ta sẽ diệt cả nhà ngươi, xem ai hận ai. Tiêu Hoằng nói từng chữ một, tiếp theo đứng lên đi ra ngoài.

Thấy sắc mặt âm lãnh của Tiêu Hoằng đi ra, cả sân sau đang ồn ào thảo luận đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng.

Những Ngự văn giả mới được thuê không lâu này tự nhiên biết ai mới là lão đại chân chính của Đại Hoằng.

- Ân sư của ta bị giết, hung thủ là Miêu Thần, triệu tập các ngươi đến đây để báo thù, kẻ nhát gan có thể đi ra.

Tiêu Hoằng bình thản nói, chỉ là trong mắt đỏ ửng, thể hiện rõ nội tâm Tiêu Hoằng đang phẫn nộ đau khổ.

- Không ngờ là Miêu Thần, ta đã sớm chướng mắt cái tên cao ngạo kia. Đội trưởng, làm sao, nói đi.

Hồng Phong đầy căm hận nói.

- Diệt môn!

Tiêu Hoằng chi đáp lại hai chữ, đơn giản rõ ràng, đó là giết cả nhà Miêu Thần.

Nhưng mà lời này truyền vào tai mọi người, sắc mặt toàn bộ đại biến, hít một hơi lạnh.

Hồng Phong lui ra hai bước, sắc mặt rung động. Hắn nằm mơ cũng không ngờ _ Tiêu Hoằng trả lời như thế, diệt môn đó, cái từ này có hàm nghĩ gì, không cần phải nói rõ nữa.

Rõ ràng, lúc này hắn cùng bọn họ thật sự coi nhẹ ngọn lửa báo thù của Tiêu Hoằng.

Cả sân sau im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua nhánh cây xào xạt.

- Ta biết rõ chuyện này sẽ làm nhiều người lùi bước, nhưng mà không sao, cho dù chỉ còn một mình ta, ta cùng sẽ đi. Thuận tiện nói một chút, Miêu gia cùng coi như danh môn vọng tộc ở Thái Ngô Thành, gia cảnh giàu có. Đi theo ta, tài sản cướp được sẽ chia đều cho mọi người; còn tội, một mình ta gánh.

Tiêu Hoằng nói tiếp, đột nhiên cao giọng.

Mấy câu cuối cùng rõ ràng là dụ hoặc rất lớn đối với những người không tử trung với Tiêu Hoằng, ngay cả ánh mắt mấy người Lý Nhạc cùng hiện lên chút ánh sáng.

Liếc bầu trởi đã hơi tối dần, lúc này Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, liếc nhìn đám người;

- Muốn theo ta phát tài, xuất phát!

Nói xong, Tiêu Hoằng bước thẳng lên xe Ma Văn.

Những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lấy ra khăn che mặt, đi theo sau lưng Tiêu Hoằng.

- Nếu lão đại lên tiếng, vậy thì đánh đi! Mọi người nói với Tiêu Hoằng.

Kỳ thật những người này cũng nghe theo một loại giác ngộ, nếu đã lựa chọn phụ thuộc vào Đại Hoằng, cầm tiền lương của Đại Hoằng, sẽ phải bán mạng cho Đại Hoằng, huống chỉ còn có cơ hội phát tài.

Chỉ vài phút sau, 7-8 chiếc xe Ma Văn neo gần Cửa hàng Ma Văn Đại Hoằng đi theo sau Tiêu Hoằng hùng hồn nhắm thẳng về phía Miêu gia.


Thậm chí lúc này Hoàng mao còn gọi đám lưu manh trên phố, thậm chí Nhâm Tường cũng gọi theo mười mấy người phụ thuộc Nhâm gia.

Bản thân Nhâm Tường rất nói nghĩa khí, bình thường Tiêu Hoằng niệm giao tình Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ giúp đỡ Nhâm gia không ít, lúc này Tiêu Hoằng cần nhân thủ thì phải nên hỗ trợ.

Thoáng cái, đoàn xe do Tiêu Hoằng dẫn đầu đã tăng lên đến hơn 20 chiếc, không nói chất lượng Ngự văn giả như thế nào, nhưng nhân số đã hơn 70 người.

Hùng hồn lao thẳng về phía đường Minh cổ do Miêu gia nắm giữ, về phần Hồng Bác có phái người hỗ trợ hay không, Tiêu Hoằng đã không còn cố kỵ nữa, tóm lại chỉ có một mục đích: phải lấy mạng cả nhà Miêu Thần, một cái cũng không tha.

Mà toàn bộ đường Minh cổ chính là sản nghiệp của Miêu gia, tám phần cửa hàng là do Miêu gia đứng tên, trong đó có mười mấy nhà do Miêu gia quản lý.

Miêu gia này đúng là tiền của tràn kho.

Đi thẳng một hơi không ngừng, nửa giờ sau, đoàn xe Tiêu Hoằng đi tới đầu phố đường Minh cổ.

Xe Ma Văn từ từ dừng lại, hơn 70 người đồng loạt xuống xe Ma Văn, thanh thế rất lớn, hơn nữa chầm chậm đi về phía nhà Miêu Thần, trên tay mỗi một thành viên đều lóe lên văn năng lượng.

Người trên phố thấy cảnh này, sắc mặt cứng lại, tiếp theo vội tránh né.

Bởi vì phần lớn con phố đều là của Miêu gia, bởi vậy Miêu gia cải tạo thành đường đi bộ, làm cho những cửa hàng kinh doanh càng náo nhiệt hơn.

Tiêu Hoằng nhanh chóng nhắm ngay cửa hàng trang phục ở không xa, chính là do thúc thúc ruột của Miêu Thần mở ra.

Rống!

Không chút do dự, Tiêu Hoằng rống to một tiếng về phía cửa hàng đó, nháy mắt, thủy tinh kiên cố bị một tiếng Long Tức của Tiêu Hoằng chấn dập nát, toàn bộ mặt tiền trở thành một đống hỗn độn.

Miêu Nguyên, thúc thúc của Miêu Thần, lúc này đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm với hai người đàn ông. Mặt tiền cửa hàng đột nhiên vỡ tan, hắn liền sửng sốt, tiếp theo đặt ánh mắt lên Tiêu Hoằng đang đứng ở gần đó.

Thấy cảiửi này, ánh mắt Miêu Nguyên lóe lên, lộ ra một tia tàn khốc. Đây là địa bàn ca ca của hắn, chẳng những có Miêu Đông Thăng chống lưng, mặt sau còn có Tập đoàn tài chính Hồng Bác, có người dám quấy rối ở trong này, không khác gì tự tìm đường chết.

- Là ngươi làm?

Miêu Nguyên nhìn ngay Tiêu Hoằng, đứng lên, giọng điệu phẫn nộ.

- Phải.

Tiêu Hoằng bình thản, chỉ trả lời một chữ.

- Ngươi muốn chết...

Không đợi Miêu Nguyên nói hết lời, mấy chục người đã lao ra sau lưng Tiêu Hoằng, một đám đều che mặt.

Đột nhiên thấy nhiều người cùng xuất hiện như thế, sắc mặt Miêu Nguyên hơi đổi, mấy chục người đánh ba cái, không cần nói cũng biết ai mạnh ai yếu. Huống chi hắn chỉ có trình độ Ngự đồ cấp năm, là hạng tương đối yếu kém ở Miêu gia.

- Các... các ngươi muốn làm gì?

Ngữ khí Miêu Nguyên rõ ràng dịu xuống, coi như đàn ông không chịu thiệt trước mắt, chẳng qua Ma Văn thông tin đã phát tín hiệu với nhân viên canh gác gần đó.

Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới động tác nhỏ của Miêu Nguyên, nhưng cũng không cố kỵ, cứ việc tùy tiện.

- Giết người thôi.

Tiêu Hoằng âm lãnh nói, tiếp theo ngón tay vung lên, hai lưỡi dao Hàn băng vạn năm mỏng như cánh ve vèo một cái xẹt qua cổ hai người đàn ông kia. Hai tên này lập tức đầu lìa khỏi cổ, cùng ngã xuống, máu tươi phun ra.


Miêu Nguyên nhìn thấy thế, ánh mắt co rụt, một tia tàn khốc khi nãy đã sớm bay mất, thay vào đó là hoảng sợ. Vừa lên là giết người, cũng không đòi hỏi điều kiện, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Dường như chúng ta không có thù hận mà.

Miêu Nguyên lên tiếng hỏi.

- Học sinh Phân viện bí ẩn.

Tiêu Hoằng đáp lại.

- Là ngươi?

Lần này có lẽ Miêu Nguyên đã hiểu được, trong lòng chấn động mạnh. Tuy rằng hắn không biết chuyện Miêu Thần làm trước đó, nhưng hắn rất rõ ràng Miêu Đông Thăng nằm mơ cùng muốn xử lý Tiêu Hoằng, chỉ là thật không thể ngỡ Học sinh Phân viện bí ẩn lại chủ động đánh tới cửa.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng còi cảnh sát, tiếp theo hai cảnh sát viên vọt vào, rút ra súng lục Ma Văn.

- Các ngươi là ai? Mau thu hồi Chiến văn, bỏ vũ khí đầu hàng!

Hai tên cảnh sát viên nhắm ngay súng lục Ma Văn vào Tiêu Hoằng hô to.

Tiêu Hoằng không để ý tới, chỉ liếc một cái, súng lục Ma Văn Ngự đồ cấp năm sáu? Ở trong mắt Tiêu Hoằng đúng là món đồ chơi mà.

- Nhìn bên trong có thứ gì đáng giá, lấy hết đi, mặt khác lấy tất cả trữ kim văn của Miêu Nguyên chuyển sang không ký tên.

Tiêu Hoằng phân phó thuộc hạ.

Thấy đám người Lý Văn, Nhâm Tường nhảy vào trong cửa hàng bắt đầu lục lọi khắp nơi, hai tên cảnh sát viên ánh mắt co rút, tiếp theo toát tia sắc bén. Lần đầu tiên, bọn họ gặp phải kẻ cướp coi họ như không khí.

- Tất cả các ngươi dừng tay, còn ngươi nữa, mặc giáp da, chẳng lẽ ngươi không biết là ngươi đang đạp lên pháp luật Thái Ngô Thành hay sao?

Một tên cảnh sát viên lên tiếng chất vấn.

Tiêu Hoằng không trả lời ngay, cánh tay vung lên, một cái màn hình hiện ra, bên trong là báo cáo điều tra về Thôi Uyển Bác.

- Pháp luật khu Tây Tân đã chết, ta không ngại đạp thêm một cái lên thứ chết này, thức thời thì cút ngay, đừng ép ta đưa tiễn các ngươi.

Tiêu Hoằng nói, tiếp theo ngón tay ngoắc một cái, một đạo Hàn băng vạn năm lập tức hiện lên trên cổ Miêu Nguyên, ngay sau đó, đầu của Miêu Nguyên rơi xuống đất.

Nhìn lại hai cảnh sát viên kia, thấy cảnh này, khóe miệng co rút, lúc này bọn họ tiến không được, lùi cũng không xong. Chỉ dựa vào hai cảnh sát viên tuần phố Ngự đồ cấp sáu như bọn họ, làm sao có thể thắng được; rút lui, Ty cảnh sát còn thể diện ờ chỗ nào?

Tiêu Hoằng không để ý đến họ, cướp sạch sẽ cửa hàng, liền nhặt ba cái đầu người ném cho thủ hạ, sau đó đi tới cửa hàng Miêu gia tiếp theo, trực tiếp bỏ mặc hai tên cảnh sát ở một bên.

Theo bước tiến của Tiêu Hoằng, ác mộng của Miêu gia đã mở màn. Trên đường đi đến nhà Miêu Thần, phàm là gặp phải người có liên quan tới họ Miêu, nhất loạt giết không tha.

Chỉ nháy mắt, trên phố đã thành luyện ngục nhân gian, tiếng kêu thảm thiết của người Miêu gia, tiếng la hoảng loạn không ngừng vang lên, người trên phố đã sớm bỏ trốn mất bóng, nào còn dám chạy bậy trên đường?

Nhịp bước giết chóc của Tiêu Hoằng cùng bắt đầu nhanh hơn, chính là vì không để cho người Miêu gia có chuẩn bị, gặp là giết.

Còn Miêu Đông Thăng đang ở trong biệt thự xa hoa, tạm thời còn không biết tình hình đang xảy ra ở đường Minh Cổ. Vào lúc này đang ở trong nhà mở tiệc chiêu đãi Mục An, cảnh sát trưởng khu Tây Tân, cùng với trưởng khoa giám định Tôn Thụy.

Mục An cùng Tôn Thụy tự nhiên biết địa vị Miêu gia ở trong Tập đoàn tài chính Hồng Bác, còn ở khu Tây Tân, lớn nhất chính là Tập đoàn tài chính Hồng Bác. Bởi vậy cung kính có thừa đối với Miêu Đông Thăng, đối với tội giết người của Miêu Thần, thức thời một chút, mắt nhắm mắt mở là được.

*****

Đối với "hảo ý" của Miêu Đông Thăng, Mục An và Tôn Thụy tất nhiên phải nhận lấy, số tiền này tuyệt đối là rất hấp dẫn, về phương diện khác thì chỉ có nhận lấy thì mới có thể khiến cho Miêu Đông Thăng yên tâm được.

- Đối với việc Thôi lão chết bệnh, hai người chúng ta kỳ thật cũng vô cùng đau lòng, chỉ là không nghĩ tới, Miêu lão ca lại niệm tình cũ như thế, thật là khó có được, khó có được!

Mục An vô cùng thức thời, nói rất ẩn ý với Miêu Thần.

Miêu Đông Thăng cũng không nhiều lời, chỉ hơi giơ chén rượu lên, ý bảo mời trước một ly.

Rầm... rầm... rầm... !

Ngay vào lúc này, một trận đập cửa đột nhiên vang lên dồn dập.

- Ai vậy? Có chuyện gì?

Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt Miêu Đông Thăng hơi có chút bất mãn, vừa mới hắn đã dặn riêng rồi, nếu không có chuyện gì quá lớn, thì đừng có mà tới quấy rầy nữa.

- Tộc trưởng, đại sự không ổn rồi!

Một thanh niên đại khái hai mươi tuổi bỗng nhiên bước đến, trên đầu đầy mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn và sợ hãi, hắn chính là cháu phương xa của Miêu Đông Thăng, Miêu Thành.

- Đại sự không ổn gì? Chẳng lẽ là trời sập hay sao?

Miêu Đông Thăng hơi liếc qua Miêu Thành trước mắt một chút, giọng nói hơi có chút không kiên nhẫn.

- Bẩm Tộc trưởng, vừa mới nhận được tin tức, học sinh bí ẩn của Phân viện đã dẫn người giết tới đây, dường như là vì Thôi Uyển Bác mà báo thù!

Miêu Thành cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, nói ra từng câu một.

- Học sinh bí ẩn của Phân viện giết đến ư?

Nghe nói như vậy, ánh mắt của Miêu Đông Thăng đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng:

- Ha ha, không thể tường được, học sinh bí ẩn của Phân viện này thật sự dám chui đầu vào lưới, chủ động bước tới tìm cái chết, xem ra cũng chỉ là một kẻ dễ xúc động mà thôi.

- Theo ta thấy, hắn cũng chỉ dám đến gây náo loạn một chút thôi!

Trưởng ty Mục An nhẹ nhàng nói.

- Mục trưởng ty, cũng không phải là như vậy, học sinh bí ẩn của Phân viện đã giết chết toàn bộ Miêu Nguyên, Miêu Thân và 7 người khác nữa, cùng cất lấy đầu của bọn họ, nói rằng muốn tiêu diệt cả Miêu gia!

Miêu Thành mang nét mặt nghiêm túc rồi nói.

-Hả... ?

Ngay khi lời này của Miêu Thành vừa được nói ra, Miêu Đông Thăng, Mục An và Tôn Thụy đồng loạt biến sắc, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, học sinh bí ẩn của Phân viện, cũng chỉ là một học sinh mà thôi, vậy mà lại vì Thôi Uyên Bác mà làm thật.

Diệt môn, điều này cũng không dễ dàng như lời tuyên bố được.

Lại nhìn về phía Miêu Đông Thăng, trong mắt có vẻ khiếp sợ, nhưng lại càng nhiều hơn là sự phẫn nộ, đúng vậy, Miêu Nguyên và Miêu Thân là hai đệ đệ của Miêu Đông Thăng, tuyệt đối là các thân nhân trực hệ.


Hắn không nghĩ tới, học sinh bí ẩn của Phân viện lại ra tay quả quyết và tàn nhẫn như thế, không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ riêng từ kết quả hiện tại này, cùng đã đủ để cho Miêu Đông Thăng vô cùng đau lòng rồi.

- Vô liêm sỉ... !

Miêu Đông Thăng không khỏi phát ra âm thanh này, toàn thân đã sắp tức tới nổ phổi, hét lớn:

- Thông báo cho Lương Tần và Hàn Hiên, mang theo toàn bộ thủ hạ của Miêu gia, bắt học sinh bí ẩn của Phân viện về cắt thành vạn mảnh cho ta!

- Vâng!

Miêu Thành đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Đúng lúc này Mục An, hơi quay đầu lại, cũng không có hành động gì, hắn vẫn cho ràng, bằng vào thực lực của Miêu gia, ngăn cản một học sinh bí ẩn của Phân viện thì quả thực là rất thoải mái, nếu vận dụng cảnh sát viên, vậy thì sẽ liên lụy đến phía chính phủ, sẽ làm cho tình thế trở nên càng thêm phức tạp, dù sao hắn và Miêu Đông Thăng cũng chỉ lén giao dịch với nhau, không thể đưa ra ánh sáng được.

Cùng lúc đó, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trên toàn bộ đường Minh Cổ, đã không còn sự bình tĩnh như khi xưa nữa, mà tràn ngập các tiếng kêu thảm thiết thê lương, không dứt bên tai.

Lại nhìn những nơi Tiêu Hoằng vừa đi qua, đã trở thành máu chảy thành sông, hễ là những người có liên quan đến Miêu gia, bất kể là ai, thì đều giết chết cả.

Mà trên thực tế, toàn bộ Miêu gia vốn cũng không có một kẻ nào tốt đẹp cả, bất kể là nam hay nữ, từ nhân phẩm của Miêu Đông Thăng và Miêu Thần thì cùng đã có thể thấy rất rõ rồi.

Rất nhanh, sau khi đánh chết ba tên nhân viên thuộc Miêu gia, Tiêu Hoằng đã đi tới trước một cửa hàng duy tu Ma Văn thông tin, đây là do Miêu Đông Thăng mở ra.

Nơi đây cũng mang xú danh vô cùng rõ ràng, một chiếc Ma Văn thông tin vẫn dùng tốt, nhưng lại bị chúng thông qua các loại thủ đoạn, cố ý phá hư, sau đó lấy giá thấp hơn để bồi thường cho khách hàng, một chiếc Ma Văn có giá trị 30 ngân tệ, cuối cùng lại chỉ bồi thường cho người ta được 5 ngân tệ.

Khách hàng cố ky, thế lực của Miêu gia, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, từ đó khiến cho những kẻ đạo chích này càng thêm kiêu ngạo.

Giờ phút này, tỷ tỷ của Miêu Đông Thăng là Miêu Diễm vẫn không kịp chạy trốn, đang rúc vào một chỗ vách tường, trên người khoác một bộ áo lòe loẹt, không che dấu được sắc mặt gian xảo của ả.

Nhâm Tường đã có một số hiểu biết về Miêu Diễm, hắn đã bị chúng lấy đi một cái Ma Văn thông tin giá trị 1 kim, lúc ấy hắn còn nhớ rõ bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Miêu Diễm kia, cuối cùng ả chi bồi thường cho hắn có 10 ngân tệ.

- Không được, không nên làm vậy, đệ đệ của ta là Miêu Đông Thăng, ngươi không thể trêu vào được đâu!

Miêu Diễm thấy Tiêu Hoằng mang nét mặt âm lãnh, từng bước một đi tới gần ả, vội vàng nói.

Tiêu Hoằng không đáp lại, đẩy cửa đi vào, tới trước mặt Miêu Diễm, vung tay lên, trực tiếp cắt xuống đầu của Miêu Diễm, giống như nhặt lấy một đồ vật bình thường nào đó.

Tuy nhiên, ngay khi hắn cầm theo đầu của Miêu Diễm đi ra ngoài, phía trước cách nhà của Miêu Đông Thăng không xa, đã rầm rập xuất hiện bảy, tám mươi người, đang giăng co với người của Tiêu Hoằng, kẻ cầm đầu của chúng chính là Lương Tần và Hàn Hiên.

Đối với học sinh bí ẩn của Phân viện, Lương Tần và Hàn Hiên tất nhiên đều biết đến, nhớ lại ngày đó, học sinh bí ẩn của Phân viện này chẳng phải đã xử lý Phác Dật ngay trước mặt bọn họ hay sao?

Đối với học sinh bí ẩn của Phân viện, bọn họ cùng có mổi hận vò cùng vô tận.

Nhưng khi nhìn Tiêu Hoằng cầm theo đầu của Miêu Diễm từ trong cửa hàng đi ra, nét mặt của bọn họ lại hơi giật giật, hình ảnh như vậy, tuyệt đối có thế nói là có chút tàn nhẫn.

Vốn bọn họ cùng được biết rằng học sinh bí ẩn của Phân viện muốn tiêu diệt cả Miêu gia, còn cho ràng đây chỉ là học sinh bí ẩn của Phân viện thổi phồng lên mà thôi, nhưng hiện tại thì thoạt nhìn, dường như điều đó chính là sự thật.

Những kẻ phụ thuộc khác của Miêu gia thì khi nhìn thấy một màn này, nét mặt cũng hơi biến sắc, tuy nhiên, bọn họ cũng không có chút sợ hãi nào, Bởi vì những kẻ mà Tiêu Hoằng đánh chết, thỉ đại bộ phận đều là những người nhỏ yếu mà thôi.

Trước đó, bọn họ đã từ miệng của Lương Tần biết được, học sinh bí ẩn của Phân viện chỉ có thực lực Ngự Giả cấp ba, hoàn toàn không phải là đổi thủ của Miêu Thần, thực lực đại khái không khác mấy so với Lương Tần, Hàn Hiên.


Ngự Giả cấp ba thì bọn họ có hai người, trái lại bên phía Tiêu Hoằng, thì bọn họ thấy chỉ có mỗi Tiêu Hoằng là Ngự Giả cấp ba, những người còn lại thì phần lớn đều là một đám ô hợp, không có gì phải sợ cả.

- Học sinh bí ẩn của Phân viện, không thể tưởng được, ngươi lại tàn nhẫn như thế, tuy nhiên, hôm nay ngươi dám động vào vảy ngược của Miêu gia, ai cùng không thể cứu được ngươi nữa đâu, hôm nay ngươi đừng có mơ tưởng sống sót mà rời đi khỏi đường Minh cổ này.

Lương Tần nhìn Tiêu Hoằng, giọng nói tràn ngập vẻ tàn nhẫn.

Tiêu Hoằng không trả lời, tiện tay quẳng cái đầu người này cho thuộc hạ, hướng ánh mắt về phía Lương Tần và Hàn Hiên, từ trong người hắn phát ra từng trận hàn khí, tản ra xung quanh, Tiêu Hoằng đã mở ra Băng Chi Cuồng Bạo vừa mới nắm giữ này.

- Học sinh bí ẩn của Phân viện, tất cả đã đến lúc phải chấm dứt, chịu chết đi!

Hàn Hiên cùng lúc đó hét lên, sau đó liền khu động Chiến Văn của mình, lao thẳng tới Tiêu Hoằng.

Hàn Hiên am hiểu cận chiến, khi trước đã ước định tốt với Lương Tần, hắn phụ trách cận chiến, bám lấy Tiêu Hoằng, còn Lương Tần thì tìm kiếm thời cơ, đánh chết học sinh bí ẩn của Phân viện, Chỉ cần học sinh bí ẩn của Phân viện vừa chết, thì những kẻ khác sẽ rất dễ giải quyết.

Nhanh như một tia chớp, Hàn Hiên đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, kích phát năng lượng bên trong Chiến Văn, phía trên hai nắm đấm đã lập tức bốc lên hai luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm, trong phạm vi mấy thước cùng có thể cảm nhận được từng trận nóng rát, sau đó hắn bước lên một bước, đánh một quyền về phía mặt của Tiêu Hoằng.

Lần này mà bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ tạo thành vết bỏng nghiêm trọng, đây cùng là ưu thế Chiến Vãn này của Hàn Hiên, không có người nào dám va chạm với nắm tay của hắn cả.

Lại những kẻ phụ thuộc khác của Miêu gia, sau khi nhìn thấy Hàn Hiên ra chiêu, còn Lương Tần đang ở phía sau đã chờ xuất kích, thì một số kẻ đã hiện lên một chút thoải mái trên mặt, trong mắt bọn họ, hai Ngự Giả cấp ba đánh một Ngự Giả cấp ba, Tiêu Hoằng không có chút đường thoát nào cả, trọng yếu hơn là, Lương Tần và Hàn Hiên tuyệt đối có thể nói là cao thủ đinh cao của Miêu gia, gần với Miêu Thần.

Trái lại Tiêu Hoằng vào đúng lúc này, đối mặt với hỏa diễm quyền của Hàn Hiên, lại không có chút ý định trốn tránh nào, hắn hơi liếc mắt sắc mặt hung ác và khinh miệt của Hàn Hiên một cái, trực tiếp vươn tay ra, sử dụng Hấp Bàn Chiến Vãn trực tiếp bắt lấy nắm đấm đang đánh tới của Hàn Hiên.

Xèo... !

Một âm thanh giống như lửa bị dìm trong nước đột nhiên phát ra, đồng thời giữa hai người đã hình thành một luồng sương mù nồng đậm, bao bọc hai người ở trong đó.

- hắn dám dùng tay trực tiếp bắt lấy ư?

- Điên rồi sao?

Những người ở đây nhìn thấy một màn như thế, trên mặt cùng lúc biến đổi, nhất là những kẻ phụ thuộc vào Miêu gia, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người dám trực tiếp dùng bàn tay trần đi bắt lấy nắm tay của Hàn Hiên, trừ khi là không cần cánh tay đó nữa.

Cách đó không xa, nét mặt của Lương Tần cũng hơi giật giật, chẳng lẽ học sinh bí ẩn của Phân viện này không sợ nhiệt độ hỏa diễm của Hàn Hiên hay sao? Tuy nhiên như vậy cùng tốt, dường như không cần hắn phải ra tay nữa, một khi Tiêu Hoàng bị phế bỏ một cánh tay, ở trước mặt bọn họ, trên cơ bản sẽ không chịu nổi một kích.

Tuy nhiên, ngay khi trong lòng Lương Tần nghĩ như vậy, một trận gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt đã thổi đi luồng sương mù bao phủ giữa Tiêu Hoằng và Hàn Hiên.

Tiếp theo một màn làm người ta khiếp sợ đã xuất hiện, chỉ thấy cánh tay của Tiêu Hoằng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên tay vẫn tản ra từng trận hàn khí như trước, Về phần cánh tay Hàn Hiên bị Tiêu Hoằng cầm lấy, toàn bộ cánh tay đã bị một tầng Hàn băng vạn năm thật dày bao phủ bên trong, đóng băng lại, Về phần hỏa diễm mà người ta vẫn coi là có uy lực cường đại đó, thì đã sớm bị dập tắt, đối mặt với Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, ngọn lửa này có vẻ không chịu nổi một kích.

Hàn Hiên đứng đối diện Tiêu Hoằng, nét mặt đã hoàn toàn đọng lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Hoằng, sắc mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, vào giờ này khắc này, dưới nhiệt độ siêu thấp, hắn đã không thể cảm nhận được cánh tay trái của mình còn tồn tại nữa, còn có hai mắt lạnh như băng kia của Tiêu Hoằng đã khiến cho hắn cảm nhận được một loại sợ hãi trước nay chưa từng có.

Nhưng mà, điều này đối với Hàn Hiên mà nói, chính là bắt đầu của sự sợ hãi, ngay sau đó, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy, tầng băng trên cánh tay trái đã chậm rãi xuất hiện vết rách.

Răng... rắc... !

Sau một tiếng kêu giòn tan vang lên, Hàn băng vạn năm bao phủ trên cánh tay Hàn Hiên đã cùng với toàn bộ cánh tay trái của hắn trực tiếp bị vỡ tan.

Sau đó ngón tay Tiêu Hoằng đã rất nhanh vẽ ra một đường trên cổ Hàn Hiên, một miếng Hàn băng vạn năm mỏng như cánh ve đã trực tiếp xẹt qua cổ Hàn Hiên.

Mà Hàn Hiên chỉ cảm thấy phần cổ trở nên mát lạnh, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, mà lúc này, đầu của Hàn Hiên đã nằm trong tay Tiêu Hoằng, thân thể của hắn thì đổ xuống dưới chân Tiêu Hoằng, không chút nhúc nhích.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)