← Ch.0227 | Ch.0229 → |
Thấy trên mặt Sài Tang không ngừng biến đổi thần sắc, cùng với động tác tràn ngập vẻ cố kỵ kia, vẻ mặt thê lương của Tiêu Hoằng cũng mơ hồ hiện lên một nét cười, tuy nhiên nụ cười này rất lạnh, giống như Hàn băng vạn năm bên cạnh hắn vậy.
- Bằng thực lực của ta, lẻn vào tròng nhà của ngươi, hẳn không phải là việc khó, mà bảo tiêu ngươi đưa cho Sài Tiến, chẳng lẽ là đối thủ của nhiều người như vậy hay sao?
Tiêu Hoằng hơi chỉ tay về phía đám người Lý Văn.
Nghe vậy, Sài Tang, thậm chí cả những người khác, đều mở to mắt, nhất là Tang Hoành Vân, hắn coi như hoàn toàn hiểu ra, Tiêu Hoằng vốn luôn đúng giờ, tại sao khi nãy lại đến muộn, thì ra là do hắn phải đi bắt Sài Tiến.
- Gia gia, ta sợ lắm!
Sài Tiến đang bị Tiêu Hoằng nắm trong lòng bàn tay, đã không dám giãy giụa nữa, mong chờ nhìn Sài Tang, nước mắt lưng tròng.
Toàn bộ hội trường lâm vào trong cảnh tĩnh mịch, mọi người đều rất rõ ràng, một màn trước mắt này có nghĩa ràng, chỉ cần cánh tay Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực, trên cơ bản là Sài gia sẽ hoàn toàn tuyệt hậu.
Mà tất cả những điều này, đều chỉ nằm trong một ý niệm của Tiêu Hoằng.
Những người theo dõi thông qua truyền hình tại Thái Ngô Thành, đối mặt với cảnh này, trong lòng cũng rất bất ngờ, bọn họ không biết thế cục này sẽ được giải quyết bàng loại phương thức nào, tuy nhiên, chỗ tốt chính là, cảnh này rất hấp dẫn người xem.
Thực tế cũng là như vậy, đây chính là đứa cháu đích tôn của Sài Tang a, là người thừa kế duy nhất trong tương lai của Hồng Bác, hiện giờ lại bị Tiêu Hoằng nắm cổ giống như đang xách một con gà con, đây là sự châm chọc cỡ nào a.
Giờ khắc này, gần như mọi người đều đang chờ phản ứng cuối cùng của Sài Tang, bất kể là thế nào, lần này tuyệt đối có trò hay để xem, chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại có một chiêu đánh thẳng vào chỗ yếu hại nhất của đối thủ.
Sài Tang hơi nhìn về phía đứa cháu duy nhất của mình, lại nhìn về phía Tiêu Hoằng, khuôn mặt chật vật nhưng vẫn có vẻ bất khuất, hắn hơi khép lại hai mắt, khi hắn một lần nữa mở ra, nét mặt đã không còn vẻ lăng lệ như trước nữa, ngược lại có thêm một chút tang thương.
Sài Tang chậm rãi bước hai bước về phía trước, nhìn Tiêu Hoằng trên Đài Ngự Hình một cái, sau đó một tay ôm ngực, hướng về phía Tiêu Hoằng, hơi cúi người, cung kính nói:
- Sài mô khi xưa đã đắc tội nhiều, mong Tiêu Hoằng ngài hãy tha thứ, bỏ qua cho Sài Tiến một mạng, lão phu ở đây thình tội với ngài.
Oanh... !
Ngay khi Sài Tang vừa nói ra lời này, toàn bộ hội trường lập tức bùng nổ, vào giờ khắc này, mọi người đều mở lớn hai mắt, nhìn một màn trước mặt này, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Đây là chuyện gì?
Sài Tang xin lỗi?
Hắn chính là siêu cấp Chế Văn Sư đại danh đỉnh đỉnh tại Thái Ngô Thành a, là chủ nhân của cả Tập đoàn tài chính Hồng Bác a!
Tiếng nghị luận này lập tức truyền khắp toàn bộ hội trường, ngay cả Tang Hoành Vân vào giờ khắc này, cũng đều thấy bất ngờ, Sài Tang lại cúi đầu, trước toàn bộ Thái Ngô Thành, cúi đầu trước Tiêu Hoằng.
Có thể nói, Tang Hoành Vân và Sài Tang đã tranh chấp lẫn nhau trong mấy chục năm, vậy mà hắn cũng chưa từng thấy Sài Tang như vậy bao giờ.
Dụng cụ Ma Văn thu hình bốn phía chung quanh hội trường thì đều hướng ống kính về phía Tiêu Hoằng và Sài Tang, toàn bộ Thái Ngô Thành đều có thể nhìn thấy cảnh này rất dễ dàng.
Đầu tiên, mọi người có chút không dám tin vào mắt mình, một số kẻ còn như hóa đá tại chỗ, sau đó là bàn luận xôn xao, Sài Tang mà không ai dám mạo phạm, lại gặp phải cảnh này, dùng tư thế khuất phục, hướng về phía Tiêu Hoằng mà xin lỗi, cảnh này khiến người ta khó có thể tin được.
Mà xin lỗi như vậy, cũng có nghĩa là yếu thế, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là khuất phục, toàn bộ Tập đoàn tài chính Hồng Bác đã chịu khuất phục.
Điều này thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, vào lúc này, mọi người càng thêm chú ý tới phản ứng của Tiêu
Hoàng, nếu đổi thành người thường, thì có lẽ sẽ không ai lại từ chối lời xin lỗi này, nhưng đây lại là Tiêu Hoằng, thì phải cần nghĩ lại, hiện tại toàn bộ mọi người trong Thái Ngô Thành đều đã hiểu được, dùng góc độ của người thường mà đi đánh giá Tiêu Hoằng, vậy thì sẽ là một sai lầm lớn.
Một ý niệm, đã có thể quyết định tương lai của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, thử hỏi một chút, ở Thái Ngô Thành này thì ngoài Tiêu Hoằng ra, còn có ai có thể làm được điều này nữa?
Tiêu Hoằng đứng trên Đài Ngự Hình, trong mắt hơi hiện lên vẻ dịu xuống, nhưng nó cũng chỉ chợt lóe lên một cái, rồi lập tức biến mất.
Bịch... !
Tiêu Hoằng hơi buông lỏng nắm tay, trực tiếp thả Sài Tiến xuống mặt đất, nói:
- Lời xin lỗi thì ta nhận, đương nhiên, ta biết trong lòng ngươi không phục, sau này ngươi có thể hướng về phía ta mà đến, ta và phố Đại Hoàng đã không có chút liên hệ gì nữa rồi.
Sài Tiến bị ném trên mặt đất, đã vội vào trèo xuống Đài Ngự Hình, lao vào trong lòng Sài Tang, khóc lớn:
- Gia gia... !
Sài Tang nhẹ nhàng vuốt đầu Sài Tiến, hơi nhìn Tiêu Hoằng một cái, vẻ cừu hận trong mắt đã nhạt đi không ít:
- Bất kể sau này như thế nào, nhưng vào lúc này ta cũng phải cảm ơn ngươi.
Tiêu Hoằng không đáp lại Sài Tang, chỉ khép hờ hai mắt, khi mở ra một lần nữa, trong mắt đã lại phát ra vẻ lăng lệ vô cùng.
Hắn khẽ nâng cánh tay, chỉ thẳng về phía Bệ Đồ.
- Bệ Đồ, hôm nay Tiêu Hoằng ta ở trong này thề, nếu ta có thể sống sót, tất sẽ có một ngày ta xé người thành vạn mảnh, san phảng cả Duy Lâm Công Quốc phía sau ngươi, không, là toàn bộ Á Tế Á liên họp thể thành bình địa, nếu vi phạm lời này, trời tru đất diệt!
Tiêu Hoằng hướng ánh mắt vào ngay người Bệ Đồ, nói rành rọt từng câu, trong mắt có từng đợt khí lạnh đang tràn ra.
- Bệ Đồ?
-Bệ Đồ... !
Mọi người nghe vậy, đều có chút ngẩn ra, bọn họ không hiểu nổi, vì sao ngón tay Tiêu Hoằng lại chỉ về phía Mai Long, trong khi miệng thì hô tên Bệ Đồ, tuy nhiên, bọn họ có thể cảm nhận từ trong ánh mắt của Tiêu Hoằng một mối hận ngập trời đối với "Mai Long" này. Cừu hận này còn vượt qua cả đối với Sài Tang, vượt qua cả với Miêu gia, đạt tới một độ cao chưa từng có.
Đương nhiên, từ biểu hiện của Mộ Khê Nhi và phản ứng của Tiêu Hoằng, thì mọi người đã tám phần có thể đoán ra được một bộ phận nguyên nhân trong đó.
Tiêu Hoằng có thể lập lời thề độc như vậy, có thể thấy được mối hận nay sâu tới mức nào, tuyệt đối là loại thù hận ăn sâu vào tận xương tủy.
Tuy nhiên, câu nói muốn tiêu diệt Á Tế Á liên họp thể lọt vào trong tai mọi người, thì vẫn khiến họ cảm thấy có chút không thực tế, đúng vật, Á Tế Á liên họp thể này có thể nói là một quái vật lớn, thực lực của nó không phải người ta có thể tưởng tượng được.
Bệ Đồ đang ngồi ngay ngắn ở phía xa, thấy Tiêu Hoằng bày ra bộ dáng kích động như vậy, nét mặt đang bình thản rốt cuộc cũng toát ra một vẻ trêu tức, trong mắt hắn, hành động này của Tiêu Hoằng, quả thực chính là một vở hài kịch, cũng giống như một con kiến nho nhỏ chỉ vào cái mũi của con voi mà nói, ta sẽ đánh ngã ngươi, thật sự là rất buồn cười, chỉ la lời nói vô căn cứ mà thôi.
Bệ Đồ không kìm được toát ra một nụ cười khinh miệt, hơi liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, khinh thường nói:
- Bầm thây vạn đoạn ta ư? Tiêu diệt Á Tế Á liên họp thể? Ta vẫn không hiểu nổi, là ai cho ngươi dũng khí như vậy, chỉ bằng ngươi hay sao? Chỉ là một kẻ yếu như con kiến mà thôi.
- Ta có lẽ là không thể, nhưng nếu đổi thành người này thì sao?
Tiêu Hoằng cúi đầu, từ trong khôi giáp lấy ra một cái kính mắt hình ngôi sao năm cánh, chậm rãi đeo lên hai mắt, sau đó tiếp tục chậm rãi ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía Bệ Đồ:
- Quyền Tàng này, có lẽ Bệ Đồ ngươi cũng không xa lạ lắm đâu phải không?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, âm thanh không lớn, nhưng vào giờ khắc này, lại giống như một cơn lốc, quét qua tâm trí của tất cả mọi người.
Hội trường vốn còn có một vài tiếng xì xào to nhỏ, nhưng lúc này đã hoàn toàn im lặng, biến thành một mảnh tĩnh mịch, không khí dường như cũng đọng lại vào giờ khắc này, làm cho người ta có cảm giác như hít thở không thông, mọi người đang ngơ ngác nhìn lên Đài Ngự Hình này, không ai là không như vậy.
Kính mắt hình ngôi sao năm cánh, dưới ánh sáng của ngọn đèn, đã trở thành một mảnh sáng bạc, hình dáng quái dị kia đang che lại con mắt Tiêu Hoằng, trong nháy mắt khiến cho Tiêu Hoằng trở nên thần bí khó lường, hắn đứng tại chỗ rất tự nhiên, không có chút động tác dư thừa nào, hai tay rủ xuống tự nhiên, nét mặt cũng không có vẻ dữ tợn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã sinh ra một loại uy áp cường đại, khiến người ta không thở nổi.
Không khí như ngưng kết lại, vào giờ khắc này dường như biến thành một tảng đá hoa cương cứng rắn, khiến cho mọi người không dám nhúc nhích chút nào.
- Tiêu... Tiêu... Tiêu Hoằng là... Quyền... Quyền Tàng... !
Trong hội trường, không biết là ai ấp úng phát ra câu này, nó giống như một mồi lửa, trong nháy mắt đã làm cho cả toàn bộ hội trường bùng nổ.
- Rống... !
Đột nhiên một tiếng gầm vang lên, giống như Toái Âm Chiến Văn cường đại, quét khắp toàn bộ hội trường, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được vách tường đang phát ra chấn động rất nhỏ, mọi người trợn trừng hai mắt, dưới ánh đèn thì hiện lên vẻ kinh hãi.
- Hắn là Quyền Tàng... !
- Hắn là Quyền Tàng?
- Hắn là Quyền Tàng... !
Đồ đệ của "Thiên Nhãn" A Di La đại danh đỉnh đỉnh, sư ca của Lạc Tuyết Ninh, có thể diệu thủ hồi xuân, cũng có thể dùng một tay chụp chết ba trăm Duy Lâm binh sĩ, thiên sứ và ma quỷ kết họp cùng một chỗ, tạo thành Quyền Tàng này.
Trời ạ, điều này sao có thể xảy ra được?
Mọi người dưới đài đều thấy khó thở, đứng nhìn nhau, không biết nói thế nào để thể hiện sự rung động trong nội tâm, ngay cả Tang Hoành Vân luôn luôn thâm trầm cực độ, thì lúc này thân thể cũng không kìm được run lên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ràng, Quyền Tàng đã sớm có thanh danh bên ngoài như thế, lại là kẻ thường xuyên xuất hiện trước mắt hắn.
Mai Kiệt, Tiêu Tề Sơn và đám người Lý Nhạc cùng xuất hiện với Tiêu Hoằng, vào giờ phút này cũng đứng yên tại chỗ, há hốc miệng, nhìn Tiêu Hoằng đang đứng sừng sững trên Đài Ngự Hình.
Bọn họ không thể tưởng tượng được, người sống quanh họ từ rất lâu, thái độ cực kỳ khiêm nhường này, vậy mà lại chính là Quyền Tàng.
Ngay cả Mặc Huyền khi trước còn mang vẻ mặt bình thản, khi nhìn thấy một màn này, cũng suýt nữa hít thở không thông, hắn cũng biết, Lạc Tuyết Ninh và Tiêu Hoằng có quan hệ gì đó, giữa hai người này đã tồn tại hàng vạn luồng liên hệ nào đó, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến, người kia lại chính là Quyền Tàng, khiến cho Lạc Tuyết Ninh cũng phải cung kính ba phần, điều này rất khiến cho người ta phải rung động.
Đúng vậy, vết chưởng ấn tại Thái Ngô Thành kia, hiện tại vẫn còn ở yên đó, vẫn chưa phai mờ.
Các phóng viên truyền thông thì cũng không kìm được run rẩy, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, dụng cụ Ma Văn thu hình trong tay thì tham lam tập trung trên người Tiêu Hoằng, đây tuyệt đối là tin tức bùng nổ nhất tại Thái Ngô Thành từ trước tới nay.
Toàn bộ Thái Ngô Thành thì đã hoàn toàn "bùng nổ", nếu như đang ở trong Thái Ngô Thành, thì thậm chí còn có thể rõ ràng nghe thấy các tiếng ngạc nhiên thán phục, đang từ bốn phương tám hướng truyền đến, thậm chí khiến cho cả đám chim chóc xung quanh Thái Ngô Thành kinh hãi bay lên.
Ngay cả cơn gió thổi qua đây, dường như vào lúc này cũng bị sóng âm tại đây làm cho chệch hướng vài phần.
Mọi người thật sự bị dọa cho hoảng sợ, Tiêu Hoằng có thân phận là học sinh bí ẩn của Phân viện cũng đã làm cho bọn họ kính sợ không ngừng rồi, nhưng điều làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, sau một tầng thân phận này lại chính là Quyền Tàng vô cùng bí hiểm, làm cho bọn họ không kìm được phải rùng mình
← Ch. 0227 | Ch. 0229 → |