← Ch.0244 | Ch.0246 → |
- Yên tâm, các thứ đoạt được trong lần hành động này, mấy người chúng ta chia đều, mọi người đều có chỗ tốt!
Tiêu Hoằng nhìn mấy người trước mắt, nói tiếp.
- Không dám! Thành chủ đã dặn dò anh em chúng ta phối hợp tốt với Tiêu tiên sinh, không dám lấy phần ưu đãi!
Trong đó một gã cấp Ngự Sư, nhẹ giọng nói, giọng điệu trầm ổn, trung khí đầy đủ.
- Nếu các vị đại ca không cần, vậy chỗ tốt chia cho bọn họ đều dành cho ta đi, ta muốn!
Tên mập trắng nhếch miệng cười, đầy vẻ tham lam nói.
- Ngươi câm miệng đi!
Tiêu Hoằng lườm tên mập trắng một cái, điểm điểm hắn, nhẹ giọng nói.
Đảo mắt qua một ngày, ở bên trong căn cứ quân sự Bối La, Bối La quân đoàn đã bắt đầu bận rộn hẳn lên. Bối La Ma Văn quân đoàn cộng có bốn doanh, trong đó hai doanh là Khí Văn doanh, trong đó bao gồm hai liên đội thiết giáp, chủ yểu phụ trách lái chiến đấu cơ bọc thép, cùng với Ma Văn trọng pháo; mặt khác hai doanh còn lại là Chiến Văn doanh, quân chủ lực tổng cộng 1600 người.
Lúc này, La Kiệt đã mặc vào một thân áo giáp màu trắng, đồng thời không ngừng hoạt động vai phải. Đây là bệnh cũ của hắn, trong một lần chiến đấu bị thương làm cho thần kinh bả vai bị thương tổn, cả khu vực vai phải thường xuyên mất đi tri giác.
Giờ phút này, hắn đang chỉ huy quân đội, khuân vác vật tư chiến đấu. Tham mưu trưởng Bì Nặc thì điểm danh quân số, sau đó bước vào vận binh hạm Đại Hùng Hào. Lần này, Bối La quân đoàn xuất binh hơn 1400 người, nhiệm vụ chủ yểu là trợ giúp khu vực thứ 5 của chiến tuyến Tây Cương, chờ đợi đội đột kích khoái đao của Phục Thản Để Quốc tới.
Dự tính thời gian là một tuần.
Khi tới chạng vạng, Bối La quân đoàn đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, các khoang đã đóng lại, hướng dẫn viên trên mặt đất, cũng bắt đầu quơ Ma Văn tín hiệu trong tay, ý bảo cho phép cất cánh.
La Kiệt chậm rãi đi vào phòng điều khiển chính, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, rồi mệnh lệnh cho vận binh hạm xuất phát. Có thể nói, từ khi thành lập chiến tuyến Tây Cương tới nay ước chừng đã 100 năm, mà chiến tuyến Tây Cương giống như một tác phẩm nghệ thuật đặt bên trong đoàn Nguyên Sâm Tinh, chưa bao giờ trải qua chiến đấu.
Hiện giờ chiến tuyến Tây Cương bị "sủng ái quá" phá hư, đã chống đỡ không được, nhu cầu cấp bách phải tiếp viện, nhân số càng nhiều càng tốt.
Còn lại đóng ở tổng bộ là liên đội 15 của doanh 3 và liên đội 22 của doanh 4. Đây còn là La Kiệt dùng hết mồm mép mới được lưu lại, nếu không dựa theo ý của Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, Bối La phải tiếp viện toàn bộ.
La Kiệt nhìn tổng bộ quân sự Bối La ở trước mắt chậm rãi thu nhỏ lại, cho đến lúc bị che lấp hoàn toàn sau đám mây trắng, La Kiệt mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt đã biển thành một mảng tinh không mênh mông.
Đối với căn cứ quân sự Bối La, thật đúng là La Kiệt có chút không yên lòng, nhưng cũng không có cách nào. Duy Lâm công kích mãnh liệt, chiến tuyến Tây Cương báo nguy. Nếu chiến tuyến Tây Cương bị hủy, cả Vũ Nhuận Tinh thậm chí các khu vực chung quanh, phỏng chừng đều sẽ bị Duy Lâm chiếm lấy.
- Thật không sao hiểu được, Duy Lâm Công Quốc rốt cuộc có phải đầu có vấn đề hay không, không biết đến công kích nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì? Ôi... cuộc sống an bình đã kết thúc rồi!
Tham mưu trưởng Bì Nặc cảm thán nói.
- Từ khi Lạc Tuyết Ninh đến đây, có lẽ Vũ Nhuận Tinh đã không còn là Vũ Nhuận Tinh trước đây!
La Kiệt thì thào tự nói.
Mà liên đội 15 và liên đội 22 đóng ở căn cứ quân sự Bối La, nhân số vừa vặn 200 người, Trưởng quan phòng vệ lâm thời tên là Thượng úy Đặc Lý. Lúc này thần sắc hắn cũng không có phức tạp như La Kiệt, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không tưởng tượng ra được, địch nhân còn lại sẽ có ai? Quân đội của Bệ Đồ đã hoàn toàn rút lui, tin tức này cũng chính xác là từ quan trên cho biết.
Tuy nhiên, bọn họ không bao giờ nghĩ tới là, ở phụ cận căn cứ quân đội Bối La, trên một ngọn núi cao bao phủ tuyết trắng có hai gã binh sĩ trinh sát Duy Lâm thân phủ áo choàng trắng, đang thông qua Ma Văn kính viễn vọng, quan sát nhất cử nhất động của tổng bộ quân sự Bối La.
Đồng thời thông qua Ma Văn thông tin gửi về sở chỉ huy tin tức đầu tiên.
Quan tổng chỉ huy Bác Dương trả lời ngay nhiệm vụ là: "Ở yên tại chỗ chờ một chút chớ vọng động!"
Đi theo Bệ Đồ nhiều năm, Bác Dương cũng trở nên lão luyện một ít, hắn biết rõ hiện tại phát động tiến công, La Kiệt suất lĩnh quân chủ lực vẫn chưa đi xa, còn có thể quay đầu lại tiếp viện.
Dựa theo kế hoạch, Bác Dương dự tính phát động tiến công là nửa đêm. Từ trên sinh lý mà nói, thời điểm này trong một ngày cũng là lúc người ta lơi lỏng nhất.
Mà đúng lúc này, Bác Dương cũng đã mệnh lệnh cho quân đội, phân bố theo hình quạt tiến tới phụ cận căn cứ quân sự Bối La, nhiệm vụ: phá hủy, tiêu diệt!
Theo 200 tên binh sĩ Duy Lâm lặng yên không một tiếng động tới vị trí ấn định, đồng thời cũng ở chỗ tầm nhìn thật tốt, thiết trí Ma Văn truyền tống hình ảnh, truyền về Bác Dương nơi đó hình ảnh trận chiến sấp diễn ra, để tiện cho Bác Dương, và cả Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng tiến hành chỉ huy.
Hết thảy đều tiến hành trong yên lặng không một tiếng động.
Rất nhanh, thời gian tới nửa đêm, bầu trời ánh sao lấp lánh, phản chiếu trên mặt tuyết trắng, làm cho khấp núi rừng lờ mờ sáng.
Quả nhiên, lúc này binh sĩ phụ trách phòng thủ của liên đội 15 và liên đội 22, đã bắt đầu thay phiên nghỉ ngơi, độ cảnh giác cũng không tính cao lắm. Toàn bộ căn cứ quân sự Bối La, bởi vì vị trí địa lý ở vào khu vực tương đối an toàn, bởi vậy công sự phòng ngự cũng sơ sài không phải hoàn thiện lắm, đối diện mặt núi rừng phía tây, chỉ có hai Ma Văn tháp súng máy hạng nặng.
Ma Văn pháo viễn trình hạng nặng, căn bản không có, điều này cũng không tính là sơ suất, mà vỉ hướng đông nam, tây bắc trên cơ bản đều là thành thị của Phục Thản Đế Quốc, Ma Văn viễn trình trọng pháo đâu có dùng làm gì? Chẳng lẽ lại đánh người của mình?
Giờ phút này, phụ trách cảnh giới, chỉ có hai mươi mấy binh sĩ của liên đội 22, ở tháp canh gác hai người, tuần tra hai mươi người, môi người đều lơ đãng không tập trung.
Binh sĩ Bối La tuần tra, đã tụ tập hai ba người một chỗ, tận khả năng tìm kiếm đề tài nói chuyện với nhau, tỷ như: nữ hộ sĩ xinh đẹp chỗ y tế; hoặc là gương mặt khô quất như trái mướp đắng của Trương Cẩm Dương thủ tịch Y tế trưởng.
Bỗng chốc, thần sắc nhàn nhã của tên cảnh vệ binh ở trên tháp canh gác bỗng nhiên vừa động, trở nên cảnh giác. Hắn vội lấy ra dụng cụ nhìn ban đêm, chăm chú nhìn ra xa. Xa xa trên lớp tuyết đọng thật dày xuất hiện dị động, hắn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy bóng người đông nghìn nghịt khoác áo choàng màu trắng, đều từ trong tuyết đọng đứng lên, đồng thời rất nhanh hướng tới gần căn cứ Bối La quân đội.
- Ai?
Nhìn thấy một màn như thế, tên binh sĩ cảnh giới bật thốt lên tiếng hỏi.
Vừa định dời đèn pha chiếu sáng, nhưng bất ngờ một hắc y nhân đã xuất hiện ở phía sau tên binh sĩ cảnh giới, một bàn tay đã bưng kín miệng hắn, ngay sau đó, một thanh đoản đao lướt qua cổ hắn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, tên binh cảnh giới vẫn kịp vươn tay ấn một cái vào dụng cụ cảnh báo ở bên cạnh, tiếp theo không tiếng động ngã xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn cứ quân sự Bối La vang lên tiếng còi báo động, tất cả đèn pha tự động sáng lên, chiếu sáng khu vực phụ cận như ban ngày.
Binh sĩ phụ trách thủ vệ Bối La nghe tiếng còi báo động bất thình lình vang lên, đầu tiên là sửng sốt, bọn họ gần như chưa từng gặp phải tập kích, nhất thời có phần không kịp phản ứng.
Nhưng mà, ngay giờ khắc này, bọn họ liền nhìn thấy binh sĩ Duy Lâm có tố chất huấn luyện đã xuất hiện ở cách bọn họ không tới 200 thước, từng mảng từng mảng năng lượng văn lấp lánh giống như ánh sao đêm, tiếp theo nghênh đón Bối La quân đội là đợt tấn công điên cuồng mãnh liệt.
Trong nháy mắt lưới thép hợp kim dùng cho phòng ngự, liền bị đánh sụp đổ tơi tả.
Mà đây còn chỉ là tiểu đội thủ hạ đầu tiên của Bác Dương, theo sát sau đó là tiểu đội thứ hai từ mặt nam căn cứ quân sự Bối La, nối tiếp phát động thế công mãnh liệt.
Quân đội Bối La bị đánh cho trở tay không kịp, trong nháy mắt liền bắt đầu kế tiếp bại lui, chết thảm trọng.
Thượng úy Đặc Lý ở trong sở chỉ huy, cũng vừa mới đi vào giấc ngủ, tuy nhiên giờ khắc này đã bị tiếng còi báo động chói tai làm bừng tỉnh, ngẩng đầu lên vừa thấy, ngoài cửa sổ đã bị ánh đèn báo động chiếu sáng một mảnh đỏ rực.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Đặc Lý phản ứng cũng rất bình tĩnh, rất nhanh thông qua Ma Văn thông tin quân dụng, dò hỏi.
- Trưởng quan, chúng ta bị tấn công, a...
Theo một tiếng hét thảm, thông tin bị cắt đứt.
Nghe thanh âm như thế, trên mặt Đặc Lý trong nháy mắt hiện lên một chút ác liệt, tiếp theo liền mệnh lệnh cho quân đội chủ chiến tiến vào trạng thái chiến đấu, sau đó làm đầu tàu gương mẫu đi ra ngoài sở chỉ huy.
Khi Đặc Lý đi tới mặt phía tây căn cứ Bối La, cũng hoàn toàn bị một màn trước mắt hoảng sợ đến ngây người, chỉ thấy binh sĩ Duy Lâm đã trút bỏ ngụy trang, đang triển khai giết chóc không một chút cố ky.
Lính cần vụ, nhân viên công tác... giờ khắc này đã biển thành sơn dương đợi làm thịt.
- Hỗn đản mà!
Trên mặt Đặc Lý hiện lên vẻ ác liệt, nhưng phần nhiều là phẫn nộ, lập tức khu động Chiến Văn, mang theo thuộc hạ phóng vọt đi.
Trong nháy mắt, mặt phía tây căn cứ quân sự Bối La đã là chiến hỏa nổi lên bốn phía.
- Tốt lắm chính là như vậy! Vĩnh viễn không cần xem địch nhân làm như đồng loại đối đãi!
Bác Dương nhìn vào hình ảnh ở tiền tuyến, thì thào tự nói, trên mặt hiện lên vẻ cười lạnh nhàn nhạt. Toàn bộ kế hoạch có thể nói là rất thuận lợi, trong Ma Văn hình ảnh quân đội Bối La đã ốc còn không mang nổi mình ốc.
Giờ phút này Bác Dương đang ở phía trên lưng núi, trong một căn nhà gỗ nhỏ lâm thời dựng nên, vừa an toàn vừa bí ẩn, phía sau hắn là hai gã hộ vệ, đều là cảnh giới Ngự Giả cấp năm.
-Hả?
Bỗng nhiên, Bác Dương tính cảnh giác rất mạnh, thần sắc hơi biển đổi. Dư quang khóe mắt hắn thoáng thấy ngoài cửa sổ đột nhiên hiện lên một chút màu đen, tuy rằng chỉ làm cho ánh sáng trong phòng hơi có chút biến hóa, nhưng vẫn không thoát khỏi hai mắt sắc bén của Bác Dương.
- Ai?
Bác Dương bật thốt ra như thế.
"Xoạt!"
Gần như ngay khoảnh khắc Bác Dương phát ra tiếng hỏi như thế, cùng với tiếng chấn động không khí kịch liệt, chỉ thấy ngoài cửa sổ một điểm màu đỏ bắt đầu ở trong mắt Bác Dương rất nhanh hóa thành lớn, ánh sáng chói mắt, tốc độ cực kỳ mau
Đối mặt với cảnh này, vốn vẻ tươi cười nhàn nhạt trên mặt Bác Dương biển mất tăm, hai tay chụp lấy năm cái Chiến Văn rất nhanh khởi động, một tay duỗi ra, một mặt quang thuẫn màu lam sáu cạnh đột nhiên hình thành.
"Ầm!"
Ngay sau đó, năng lượng thể màu đỏ có dạng hình xoắn ốc va chạm mạnh phía trên quang thuẫn, cùng với cường quang chói mắt truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Sóng dao động mãnh liệt trong nháy mắt cuốn vật phẩm bên trong phòng ngã đổ ngổn ngang, nhà gỗ cũng theo đó lắc lư dữ dội.
Nhìn lại trên mặt Bác Dương đồng dạng hiện lên một chút kinh ngạc, uy lực của năng lượng thể màu đỏ này ít nhiều làm cho hắn có chút bất ngờ, dưới chân không kiềm được lui về phía sau một bước.
Đợi ánh sáng tiêu tán đi, Bác Dương rất nhanh dời ánh mắt nhìn về hướng năng lượng thể đột kích, lạnh giọng nói:
- Người nào? Bước ra đi!
Trong cảnh mờ tối không có tiếng đáp lại, chỉ là một bóng đen khoác áo choàng chậm rãi hiện lên, hộ giáp ở ngoài dưới ánh sao sáng không có mảy may phản quang. Hắn đang từng chút một tới gần Bác Dương. Hình dáng không một tiếng động tiến lên trong tuyết đó, nếu trên tay cầm một lưỡi hái thì cực kỳ giống tử thần, lưu lại cho Bác Dương một cái bóng âm trầm đáng sợ.
← Ch. 0244 | Ch. 0246 → |