← Ch.0268 | Ch.0270 → |
Lúc này tên mập tự nhiên biết cảnh trước mắt có ý nghĩa gì, tiếp theo bước tới trước người Tiêu Hoằng, nói rõ một năm một mười, sau đó hỏi ý kiến Tiêu Hoằng xử lý Trữ Gia Nhất thế nào.
Lúc này từ đầu tới cuối sắc mặt Tiêu Hoằng không hề thay đổi chút nào, ánh mắt đảo qua người La Kiệt, tiếp theo ngừng lại trên người Trương Cẩm Dương.
-Đánh chết.
Tiêu Hoằng nhìn Trương Cẩm Dương, âm thanh nhẹ nhàng, ngữ khí bình thản như cơn gió xuân, khẽ lướt một chút không đáng kể gì.
-Rõ! Trưởng quan!
Tiếp đó là các thương binh trả lời, cùng nhịp, đinh tai nhức óc, sóng âm khổng lồ truyền khắp toàn bộ khu B.
Tiếp theo các thương binh lại xông lên, vung dây lưng, roi, không ngừng quất lên người Trữ Gia Nhất.
-Này...
La Kiệt đứng tại chỗ không khỏi lui ra nửa bước, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Tiêu Hoằng chỉ mới đến vài ngày, đã có được uy tín như thế.
Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được uy hiếp chưa từng có. Cái tên Tiêu Hoằng này trầm lặng, lạnh băng, ở trong mắt La Kiệt biến thành một đôi tay lạnh băng vô tình, từng chút một khống chế cả một đoàn quân đội Bối La trong tay hắn.
Trương Cẩm Dương ở bên kia, trong ánh mắt tràn ngập rung động bối rối, chẳng những là vì một câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Hoằng, liền trực tiếp phủ định mệnh lệnh của La Kiệt, còn là vì cách làm của Tiêu Hoằng.
Đánh chết.
Chỉ có hai chữ, nhưng trong hai chữ này lại bao hàm vô số. Tiêu Hoằng hung tàn, cùng với cảnh cáo Trương Cẩm Dương thậm chí là mọi người. Trữ Gia Nhất chỉ là một tấm gương chấn nhiếp những người làm khó hắn, nếu không thành thật, vậy thì nhìn Trữ Gia Nhất đi.
Trương Cẩm Dương không khỏi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt ác liệt. Nếu thật sự tiến vào toà án quân sự, Trữ Gia Nhất sẽ không bị phán xử tử, như vậy Trương Cẩm Dương có thể thông qua các loại thủ đoạn bảo vệ Trữ Gia Nhất đi ra. Nhưng trước mắt, thủ đoạn cấp tiến của Tiêu Hoằng đã không cho Trương Cẩm Dương bất cứ cơ hội nào.
-Trương Cẩm Dương trưởng quan, cứu ta với!
Thấy Tiêu Hoằng làm thật, phòng tuyến trong lòng Trữ Gia Nhất rốt cuộc sụp đổ hoàn toàn, nhìn thấy Trương Cẩm Dương, lớn tiếng cầu cứu.
-Đừng nhìn ta, ta và ngươi không có quan hệ gì!
Trương Cẩm Dương tự nhiên biết bây giờ mà đi ra bảo vệ Trữ Gia Nhất, sẽ dẫn tới hậu quả hủy diệt.
Thấy Trương Cẩm Dương nói thế, nháy mắt Trữ Gia Nhất hiểu được Trương Cẩm Dương muốn vứt bỏ mình. Nghĩ thế, Trữ Gia Nhất dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lớn tiếng nói:
-Là Trương Cẩm Dương, là Trương Cẩm Dương sai khiến ta làm thế, hắn nói Bì Nặc là uy hiếp lớn nhất, phải diệt trừ hắn.
-Trữ Gia Nhất, ngươi đang ngậm máu phun người, rõ ràng là nói xấu gán tội!
Trương Cẩm Dương cũng nóng nảy, hắn biết rõ La Kiệt đang ở đây, một khi chuyện này thành lập, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nhìn lại La Kiệt đứng trước xe Ma Văn quân dụng, thân hình lảo đảo, lần này rõ ràng rối loạn rồi.
Trong lòng La Kiệt rất rõ, Trương Cẩm Dương quả thực khốn nạn cực điểm. Nhưng diệt trừ Trương Cẩm Dương, vậy là xong, Tiêu Hoằng tuyệt đối là một mình độc tài, một tay nắm chặt căn cứ quân sự Bối La. Tám phần là La Kiệt biến thành con rối, hoàn toàn mất quyền.
Mà loại trừ Tiêu Hoằng? Đó là chuyện không thể nào, bây giờ Bì Nặc hoàn toàn quỳ dưới chân Tiêu Hoằng, mà thương vong bằng 0 tuyệt đối là bảo đảm lớn nhất với binh lính. Nếu khai trừ Tiêu Hoằng, trừ khi hắn cảm thấy Thượng tá này làm quá an nhàn.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, La Kiệt liền thấy Tiêu Hoằng vẫn bình thường như cũ, đi tới trước xe vận chuyển Ma Văn bắt đầu kiểm tra tay chân giả, chỉ huy người dọn vào trong lầu điều trị.
Mà hành động lặng lẽ của Tiêu Hoằng lại hình thành thế đối lập quá lớn với một câu mang tới hậu quả dữ dội vừa nãy.
La Kiệt không khỏi run lên, tiếp theo quay đầu lên xe Ma Văn, ra hiệu lái xe đi, sắc mặt vô cùng rối rắm. Có phẫn nộ, có khiếp sợ, có gay gắt, cũng có không cam lòng.
-Trưởng quan không cần quá rối rắm, quân đội Bối La luôn luôn có truyền thống như vậy. Đi vào khu trị liệu, mặc kệ quân hàm cao tới đâu, chủ quản trị liệu luôn là lão đại. Hôm nay phản ứng như thế dù có chút khác thường, nhưng nghĩ mở là được rồi.
Tân Du ngồi cạnh La Kiệt an ủi.
-Dù có truyền thống này, nhưng hôm nay Tiêu Hoằng quá kỳ cục đi chứ? Dám công khai trái lệnh của ta, còn có Bì Nặc, còn có đám thương binh kia!
Sắc mặt La Kiệt rất khó coi, cái này cũng có nguyên nhân, thân là Thượng tá, là một Đoàn trưởng, bất cứ ai đối mặt với chuyện này cũng sẽ rất tức giận.
-Tiêu Hoằng chống lệnh, quả là không giả, nhưng so sánh với Trương Cẩm Dương thì sao?
Tân Du bình thản nói tiếp.
Nghe ba chữ "Trương Cẩm Dương", La Kiệt không khỏi híp mắt, rõ ràng từ trong những lời khi nãy, hắn đã nhìn ra chuyện này chính là chủ ý của Trương Cẩm Dương.
Nhưng La Kiệt cũng không thể động tới Trương Cẩm Dương, bởi vì không có chứng cớ chính xác, quan trọng hơn là một khi trừ bỏ Trương Cẩm Dương, như vậy cũng là gỡ bỏ vách ngăn trước mặt Tiêu Hoằng. Đôi tay lạnh lẽo của Tiêu Hoằng sẽ triệt để khống chế căn cứ quân sự Bối La.
-Theo ý kiến của ngươi thì phải làm sao?
La Kiệt hỏi.
-Yên lặng xem diễn biến, chỉ cần quân đoàn Bối La có thể lớn mạnh, vậy thì trưởng quan còn lo lắng cái gì? Dù sao Thượng tá của trưởng quan chỉ là một cái chức quan, giả thiết thật sự có một ngày Bối La lớn mạnh, trưởng quan dù không ở lại được Bối La thì cũng có thể tìm đường thăng chức khác. Thăng nhiệm tướng quân cũng không phải không được, mấu chốt là hiểu được ủy quyền.
Tân Du nhìn ra ngoài cửa, nhấn từng chữ một.
Nghe thế, thần sắc La Kiệt hơi động, sắc mặt cũng dịu đi. Nhưng mà Tiêu Hoằng ở trong lòng La Kiệt vẫn giống như một cái gai, làm La Kiệt canh cánh trong lòng.
Lúc chạng vạng, khu B đã khôi phục bình thường, trên cái giá treo trong sân vẫn treo Trữ Gia Nhất, đã bị đánh đến nát bươm như vật chết, treo ở trên giá không có người để ý. Đúng như Tiêu Hoằng ra lệnh, đánh cho đến chết.
Về phần Tiêu Hoằng vẫn ở trong phòng bệnh, gắn Ma Văn chi giả cho những thương binh gãy chi, thần sắc tập trung không có chút khác lạ.
Đối với những binh lính phục hồi rời khu B trở về đơn vị, cảm kích Tiêu Hoằng vô tận. Rõ ràng kỹ thuật cao siêu của Tiêu Hoằng đã cho bọn họ cuộc sống mới.
Đồng thời ở trong lòng họ, Tiêu Hoằng chính là bảo hiểm, có thể yên tâm lớn mật đi chiến đấu, chỉ cần không chết, Tiêu Hoằng sẽ làm họ khôi phục, tuyệt đối là một loại ỷ lại tâm lý.
Còn trong những bệnh nhân được Tiêu Hoằng chữa trị, ngoại trừ Bì Nặc, còn có Lôi Tát doanh trưởng doanh 1, cùng Mục A doanh trưởng doanh 4. Nhất là Mục A, là Tiêu Hoằng đưa hắn trở về từ cửa quỷ.
Rõ ràng những người này đều mang ơn cảm đức của Tiêu Hoằng.
Điều này cũng chứng minh một vấn đề, đó là một nửa quân đội Bối La đã rơi vào tay Tiêu Hoằng. Không nói đến có nghe theo lệnh Tiêu Hoằng hay không, nếu có người muốn đụng tới Tiêu Hoằng, phải hỏi bọn họ đồng ý chưa đã.
Ngoài ra, còn có những Thiếu tá Thượng úy... càng không cần nói, gần như trải rộng toàn bộ quân đoàn Bối La.
Cái này cũng là nguyên nhân dẫn tới La Kiệt tràn ngập kiêng kỵ Tiêu Hoằng.
Trái lại bên phía Trương Cẩm Dương thì thảm hại khó coi, chẳng những phải vội vàng vạch rõ quan hệ với Trữ Gia Nhất, còn bị những thương binh tàn phế chất vấn khiển trách.
Cứ thế nửa tháng trôi qua, tất cả thương binh nặng ở khu B đều phục hồi khỏe mạnh trở về đơn vị, chết tàn phế bằng 0.
Số liệu này gây ra cơn sóng thần giữa quân đội Bối La, cái tên chủ quản lâm thời Tiêu Hoằng cũng triệt để truyền khắp quân đoàn Bối La.
Theo số liệu thả ra, cái tên Tiêu Hoằng đã trở thành đề tài nói nhiều nhất trong quân đội Bối La.
Về phần Trương Cẩm Dương, tuy rằng không bị Trữ Gia Nhất liên lụy quá mức, nhưng cũng tổn hại thanh danh, so sánh với số liệu khu B, 5 chết 21 tàn phế, làm sao so sánh với thương vong bằng 0 của người ta?
Quan trọng hơn là mọi người biết, khu B nhận toàn là trọng thương, khu A toàn là bị thương nhẹ, quân nhân đều tràn đầy không tín nhiệm Trương Cẩm Dương, thậm chí là khinh bỉ sâu sắc.
Đây gọi là mọi chuyện đều sợ so sánh.
Ngược lại Tiêu Hoằng ở trong văn phòng lâm thời vẫn bình thản không khác gì thường lệ, không thấy có gì thay đổi, một mình thu dọn văn phòng, một mình một bao đồ, cô đơn chiếc bóng, không có gì khác.
Nhưng khi Tiêu Hoằng thu dọn xong chuẩn bị đi, lại thấy A Lực đứng ngoài cửa.
-Tiêu đại nhân, ta đến truyền lệnh của Thượng tá La Kiệt.
A Lực hơi cúi người với Tiêu Hoằng, cung kính nói.
-Nói đi.
Tiêu Hoằng ngừng bước, nói.
-Bộ chỉ huy truyền lệnh, xét thấy Tiêu Hoằng trị liệu binh lính có công, thăng cấp Tiêu Hoằng thành Trung úy, nhậm chức phó trưởng y tế doanh 4, còn thưởng 5000 điểm vinh dự.
A Lực đọc tờ giấy viết tay, sau đó nói tiếp với Tiêu Hoằng:
-Tiêu đại nhân, Bì Nặc trưởng quan bảo ta chuyển lời nói với ngài, đừng nghĩ rằng thưởng cho quá ít, ngài kháng lệnh, làm La Kiệt tức chết khiếp. La Kiệt đã không định truy cứu, xem như bù lại, hơn nữa bây giờ tuy rằng ngài chỉ là Trung úy nhỏ, nhưng có lẽ ngay cả Trung tá cũng phải khách khí với ngài. Đừng nói doanh 4, toàn bộ quân đội Bối La còn không cho ngài đi ngang?
Tiêu Hoằng không trả lời, nhận thư bổ nhiệm của A Lực, tiện tay ném vào túi đồ, liền tự mình rời đi, chỉ để lại cho A Lực bóng lưng cô đơn.
Bước lên xe Ma Văn quân dụng do cảnh vệ Vương Phàm lái, Tiêu Hoằng không yêu cầu trở lại khu điều trị 22, mà ra lệnh trực tiếp chạy đi thư viện khu 9.
Lục Viễn trông coi khu 9 tự nhiên biết danh tiếng Tiêu Hoằng, trong lòng không ngừng kêu khổ, sớm biết tên tân binh nhỏ này lợi hại như thế, lúc trước không nên đắc tội quá đáng.
Nhìn thấy xe Ma Văn chuyên dụng của Tiêu Hoằng chạy tới gần, Lục Viễn nào dám sơ xuất, nhanh chóng ra lệnh thuộc hạ đứng hai hàng chào quân lễ.
Thật khó tưởng tượng được, trường hợp như thế này mà người trong xe Ma Văn chỉ là trung úy mới tiền nhiệm không quá 1 giờ.
← Ch. 0268 | Ch. 0270 → |