← Ch.0274 | Ch.0276 → |
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chiến Văn này hẳn phải do một khoản tiền lớn tạo ra, chính là không nghĩ tới bỏ ra một số tiền lớn để tạo ra Chiến Văn mà lại chỉ chế tạo một cái Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai, thật sự là phung phí của trời mà!
Ngô Tân có chút khó chịu, lại lần nữa lên tiếng, ở hắn xem ra, lần này hẳn là Xích Ảnh Chiến Văn sẽ không tiếp tục làm cho hắn khó chịu nữa rồi.
Về phần những người khác, đúng lúc này đã nhất tề yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ đợi Xích Ảnh Chiến Văn cuối cùng báo giá. Tuy nhiên, ở trong đầu bọn họ xem ra hẳn là tuyệt đối không rẻ được, ít nhất giá ban đầu phải 5000 kim tệ.
Tuy nhiên, nhìn lại chuyên viên bán đấu giá sớm đã có chút kinh ngạc đến ngây người. Hắn đã chậm rãi mở ra giấy báo giá vật phẩm bán đấu giá số 33, kết quả lập tức lại là sửng sốt.
Tiếp theo liền cầm lấy tờ báo giá, dán sát trước mắt nhìn xem kỹ càng, thậm chí còn giơ tay sờ sờ trên con số, chỉ thấy trên tờ báo giá, báo ra cái giá như trước là 500 kim tệ, mà không phải là 5000 kim tệ như trong tưởng tượng.
Hay là cho thêm vào một con số "0"?
Gã chuyên viên bán đấu giá lại có ý nghĩ như vậy, nhưng đây là chuyện không có khả năng, bởi vì đối với thương phẩm báo giá, trước đó hội đấu giá đều đã qua nhiều lần xác minh!
- Thương phẩm số 33 có giá quy định là... 500!
Mấy chữ sau, thanh âm của người bán đấu giá có vẻ nhỏ một cách đặc biệt, thậm chí có vẻ không rõ ràng chính xác.
Lại nhìn dưới hội trường, nghe báo ra giá như thế, vẻ mặt đầu tiên là bị kiềm hãm, bên trong ánh mắt tràn ngập vô tận vẻ khó tin, sau đó là tiếng bàn tán sôi trào hoàn toàn vang lên khắp hội trường.
-Cái gì? Ta không có nghe lầm chứ?
-500 kim tệ? Chiến Văn xuất sắc như vậy, bộ nói giỡn hay sao?
- Có thể xem lộn rồi hay không, Chiến Văn ưu tú như vậy, như thế nào chỉ có 500 kim tệ?
Bên trong hội trường tiếng nghị luận như thế bắt đầu vang lên ầm ĩ không dứt bên tai, .
Lại nhìn Ngô Tân, cả người đã hoàn toàn như ngây dại, hiển nhiên phỏng đoán đầy tự tin của hắn lại sai lầm rồi. Bởi vì hắn biết rõ, bất kể người Chế văn sư nào báo ra giá thấp, đều không có khả năng thấp hơn phí tổn, bằng không nếu thật sự bán ra với giá quy định đó chẳng phải là Chế văn sư chịu lỗ vốn sao?
Đồng dạng với phân tích như vậy, cũng mang đến cho Ngô Tân chấn động mãnh liệt: phí tổn không đến 500 kim tệ mà chế tạo ra Chiến Văn như thế, thì rốt cuộc Chế văn sư dùng thủ đoạn gì mà làm ra được chứ? Hắn không biết rằng: Tiêu Hoằng chế tạo Xích Anh Chiến Văn chỉ tiêu phí 200 kim tệ.
Bên kia Trương Cẩm Dương đồng dạng có chút không thể tin được. Giờ này khắc này, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ căn cứ quân sự Bối La, đã không còn là bộ dáng như hắn tưởng tượng trước kia, dường như nơi nơi đều tràn ngập chuyện quỷ dị. Đầu tiên là tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia, liên tục hai lần sáng tạo không có thương vong, tiếp theo là nhìn thấy Chiến Văn vô cùng quỷ dị trước mắt kia. Thật giống như một con thuyền âm hồn, lặng yên không một tiếng động xuất hiện, sau đó quét ngang hết thảy.
- Ta ra 2500 kim tệ!
Trong đó một ít thương nhân phản ứng mau lẹ, đã dẫn đầu đưa ra giá.
Mà câu nói này cũng hoàn toàn đánh thức mọi người bừng tỉnh, làm cho bọn họ hiểu rằng trước mắt cần phải làm gì!
-5000 kim tệ!
-7000 kim tệ!
Có thể nói, chỉ mới lần thứ hai kêu giá, đã tới gần kỷ lục của Ngô Tân vừa mới tạo ra. Mà trọng yếu hơn là Xích Ảnh Chiến Văn chỉ là một cái Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hội trường có thế nói là không ai nhường ai, giá cả tăng vùn vụt!
Thương nhân Hồ Giai trước đó còn vì đấu giá được Thiên Nhận Chiến Văn mà đắc chí, giờ phút này đã có chút không ngừng kêu khổ, sớm biết vậy đã không mua Thiên Nhận Chiến Văn của Ngô Tân, để tập trung toàn bộ hỏa lực vào cái này thì thật tốt rồi!
- Ta ra 5000 kim tệ cộng thêm Thiên Nhận ChiếnVăn! Dưới tình thế cấp bách, Hồ Giai ra giá như thế.
Kết quả dẫn tới một tràng tiếng cười ầm ĩ, xưa nay đâu có ai kêu giá như vậy.
Tuy nhiên, loại cử chỉ nhìn như vô tình này, lại khiến sắc mặt của Ngô Tân trở nên cực kỳ khó coi. Hiển nhiên Hồ Giai hành động như thế, chẳng khác nào nói cho mọi người biết, Thiên Nhận Chiến Văn cộng thêm 5000 kim tệ cũng không theo kịp một cái Xích Ảnh Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai! Điều này quả thực chính là buồn cười, nhưng cố tình lại khó mà nói cái gì, cãi lại ư, làm không xong còn có thể một lần nữa mất hết mặt mũi của mình.
Bên kia tâm tình Trương Cẩm Dương đồng dạng có chút áp lực, không hề nghi ngờ, cục diện trước mắt dường như trắng trợn nói rõ, hắn cùng với Ngô Tân tranh đến tranh lui kết quả lại bị một kẻ chưa biết tên, thậm chí ngay cả mật mũi cũng chưa lộ ra, trực tiếp đạp dưới chân không để cho mảy may đường sống.
- Ta ra 10000 kim tệ!
Bỗng nhiên vang lên một thanh âm rất nhỏ. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng giọng nói lại rất có khí phách, lập tức làm cho khắp hội trường im phăng phắc, ai nấy đều dời ánh mắt nhìn ngay chỗ phát ra thanh âm, chỉ thấy người lên tiếng chính là Tham mưu trưởng Bì Nặc trên đài bán đấu giá!
Có thể nói, giờ này không ai hiểu biết mức độ sử dụng thật là tốt của Chiến Văn này hơn so với Bì Nặc. Quả thực khiến Bì Nặc yêu thích không nỡ rời tay, mặc dù nó chỉ là một Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai, mặc dù số tiền này không sai biệt lắm đã là toàn bộ tích tụ của Bì Nặc.
Giá quy định 500 kim tệ, trong nháy mắt liền tâng lên tới 10000 kim tệ, chuyện này dường như là có một không hai ở Phòng đấu giá Bối La.
Lại nhìn dưới đài bán đấu giá, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hề nghi ngờ với cái giá này đã rất kinh người, người thường mua không nổi. Thương nhân có thể mua được thì cũng không sai biệt lắm có thể nhìn ra cho dù mua được, trên cơ bản cũng không có lợi nhuận.
Một bên chuyên viên bán đấu giá trong lòng đau khổ cười cười, cừ thật, Thí văn sư trực tiếp mua Ma Văn, coi như là chuyện giai thoại thiên cổ đây! Hắn vừa định xác nhận đồng ý giao dịch, bên trong góc bỗng nhiên lại vang lên một thanh âm trầm thấp.
- Ta ra 12000 kim tệ!
Theo tiếng nói vang lên, chỉ thấy La Kiệt đang chậm rãi đứng lên.
- Lão La! Ngươi...
Nhìn thấy La Kiệt ra giá, sắc mặt Bì Nặc lập tức liền lạnh xuống. Hắn cùng với La Kiệt là hảo huynh đệ, đương nhiên bởi vì lần trước Tiêu Hoằng đánh chết Trữ Gia Nhất gây náo loạn một chút, nhưng Bì Nặc tuyệt đối không nghĩ tới, La Kiệt đúng lúc này hiện ra phá bĩnh mình.
La Kiệt không nói gì, chỉ là có vẻ phi thường tùy ý phất tay. La Kiệt muốn Chiến Văn này một là ưa thích, hai là chỉ cần Chiến Văn tới tay liền có thể biết được ai là người bán ra, từ đó sẽ biết được đến tột cùng Chế văn sư là ai.
Một khi biết Chế văn sư là ai, La Kiệt chắc chắn không tiếc hết thảy cái giá phải trả, để Chế văn sư chế tác thêm nhiều cái Chiến Văn như thế. Cho dù là khẩn cầu hắn, cầu xin hắn, bởi vì thân là Đoàn trưởng La Kiệt rất rõ ràng, một cái Chiến Văn như vậy lấy đến trên chiến trường sẽ có hiệu quả như thế nào.
Những người khác, nhìn thấy cục diện như vậy ít nhiều có chút phát mộng, một người là Tham mưu trưởng, một người là Đoàn trưởng không phải là hảo huynh đệ sao? Như thế nào ở trước công chúng lại đi tranh giành?
Mà 12000 kim tệ có thể nói đã là cực hạn, không có khả năng cao hơn nữa, dù Bì Nặc có muốn cũng có chút hữu tâm vô lực.
- Xích Ảnh Chiến Văn số 33, 12000 kim tệ đồng ý giao dịch!
Thấy không còn có người ra giá, viên bán đấu giá lên tiếng nói, đồng thời tiện tay vỗ vỗ vai Bì Nặc, tỏ vẻ an ủi.
Lại nhìn La Kiệt lúc này mặt mày hớn hở ung dung bước lên đài bán đấu giá, thật cẩn thận đi tới trước cái bàn chứa Xích Ảnh Chiến Văn.
- La Kiệt! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, ngay cả huynh đệ ngươi cũng phá bĩnh!
Bì Nặc đứng ở bên cạnh La Kiệt, hạ giọng mắng.
- Hừ! Ta tiểu nhân? Vậy cũng mạnh hơn so với ngươi, tỏ ra thấp kém ở trước mặt một tên trung úy nho nhỏ như chó vẩy đuôi mừng chủ, còn công nhiên phản kháng mệnh lệnh của huynh đệ ta!
La Kiệt ngoài cười nhưng trong không cười, hạ giọng nói, đồng thời thật cẩn thận mở ra hộp gỗ chứa Xích Ảnh Chiến Văn, theo lệ thường ở mặt dưới hộp chuẩn xác tìm được tờ giấy có ghi tin tức người bán ra vật phẩm.
Mà lúc này nhìn qua hai người thật giống như một đôi oan gia ăn phải dấm chua, không một chút mảy may liên quan với nhau.
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi không biết Tiêu Hoằng lợi hại thế nào đâu? Nếu ngươi thực nhận ra Tiêu Hoằng lợi hại, ta dám nói chắc ngươi cũng sẽ đi cầu cạnh Tiêu Hoằng, ngươi cũng sẽ thấp kém ở trước mặt Tiêu Hoằng, thậm chí còn còn giống chó hơn so với ta!
Bì Nặc đồng dạng cũng không chịu buông tha, hạ giọng nói sát bên tai La Kiệt.
- Ngươi nói cái gì? Ta? Đường đường một Đoàn trưởng đi cầu cạnh Tiêu Hoằng? Buồn cười...
Nhưng mà La Kiệt chỉ nói tới đây rồi ngừng bặt, cả thân mình hắn lại bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt có chút đăm đăm, biểu tình tràn ngập một loại vặn vẹo quỷ dị.
Trong tin tức ghi nhà bán ra, ghi rõ rành rành: Người ủy thác bán đấu giá: Vương Phàm. Chế văn sư: Tiêu Hoằng!
Thấy bộ dáng La Kiệt như thế, Bì Nặc cũng hiếu kỳ liếc mắt nhìn lướt qua... Trong lúc nhất thời, sắc mặt đang tức giận biến mất không còn, đột ngột thay đổi là: một trận vui sướng khi người gặp họa.
-A? Ha ha! Ha ha ha...
Tiếp theo Bì Nặc liền phát ra một tràng tiếng cười dài sảng khoái, rồi từ từ nói;
-Ngươi nói không đi cầu cạnh Tiêu Hoằng, nhớ đấy không được nuốt lời nha. Một Đoàn trưởng nói ra rồi nuốt lời sẽ bị người ta chê cười đấy!
Nói xong, Bì Nặc liền chắp tay sau lưng, lắc lư nghêng ngang rời hội trường.
Lại nhìn La Kiệt lúc này toàn thân hoàn toàn cứng ngắc tại chỗ, trong lúc nhất thời có thể nói hắn tiến thối lưỡng nan. Đúng vậy, hắn ghi hận trong lòng với Tiêu Hoằng, canh cánh trong lòng, nhưng trước mắt... Không hề nghi ngờ, hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn: hoặc một là khuất phục Tiêu Hoàng, để được Tiêu Hoằng đồng ý, tiếp tục chế tạo Chiến Văn tính năng tốt đẹp như thế; hoặc hai là cứ cứng rắn chống đối đi.
Tân Du còn đứng trong hội trường nhìn thấy La Kiệt đứng sững tại chỗ giống như một pho tượng ở trước công chúng, còn Bì Nặc quả thật vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Trong lúc nhất thời hắn không sao hiểu được vì sao tình huống đảo ngược, đồng dạng cũng bước nhanh đi lên trên đài bán đấu giá, nhìn xem tờ giấy trong tay La Kiệt, tiếp theo cũng như hóa đá ở đương trường.
Trong lòng Tân Du biết rõ rằng, lần này La Kiệt nói ra lời hết tám phần là phải nuốt trở lại, đường đường là một Đoàn trưởng nha, điều này thật thảm rồi.
Bì Nặc bên kia lúc này đã nghênh ngang đi ra ngoài phòng đấu giá, chắp tay sau lưng đi vào Hãng giao dịch Ma Văn, vẻ mặt rộng mở đón gió xuân.
- Lão Bì, lão Bì...
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, nhẹ quay đầu lại nhìn, đúng là La Kiệt với thần sắc thân mật, bộ dáng oán hận vừa rồi kia đã biến mất không còn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực độ thân mật. La Kiệt cũng không ngốc, hấn biết rằng muốn đến gần Tiêu Hoằng, tự nhiên Bì Nặc là cầu nối tốt nhất, cho dù là đi lấy lòng cũng cần có người dẫn mối đây.
Hơn nữa hấn cũng biết, quan hệ giữa Bì Nặc cùng Tiêu Hoằng không tệ, nếu cùng với Bì Nặc lên tiếng nhờ vả, phần thắng mới có thể cao thêm một ít.
← Ch. 0274 | Ch. 0276 → |