← Ch.0283 | Ch.0285 → |
Ờ doanh địa thứ 4, tỉnh huống cũng đại khái giống nhau, nhân viên công tác tại bốn năm tòa lầu, thì đều đà bị đuổi ra ngoài, rất nhiều nhân viên công tác thậm chí cả binh sĩ Bổi La cũng mang vết thương trên mặt.
Hiển nhiên, dưới tình huống không sử dụng Xích Ảnh Chiến Văn, sức chiến đấu của Bổi La quân đoàn khi so với Tô Môn quân đoàn thì không chỉ kém một hay hai cấp bậc, bất kể là tố chất từng binh sĩ, hay là trang bị thì đều như vậy.
Mục A trong văn phòng, tất nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy, nét mặt hắn cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ và không tin nổi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tô Môn Doanh thứ 5 đến được một ngày, mà đã làm ra hành động kiêu ngạo không nói lý như vậy.
Vài tên binh sĩ Bổi La bị đánh cho tới mức phim máu mũi.
-Hỗn đản a, bọn họ đang làm gì vậy?
Mục A cũng hai mắt phun lửa, mở miệng hỏi.
-Báo cáo Trưởng quan, bọn họ nói... bọn họ đang trưng dụng doanh địa, chuẩn bị làm nơi trú quân!
Trợ thủ của Mục A nơm nớp lo sợ đáp, trên mặt cũng mang theo một vết máu ứ.
-Cái này gọi là trưng dụng ư? Đây rõ ràng là xâm lược, đi truyền mệnh lệnh của ta, toàn thể binh sĩ Bối La tại Doanh thứ 4 tiến vào trạng thái chiến đấu cấp một, tất cả tập hợp lại!
Mục A hai mắt trừng lớn, hạ mệnh lệnh.
-Nhưng, Trưởng quan, chúng ta...
-Ta bảo ngươi đi, ngươi nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì!
Mục A nổi giận.
Trợ thủ thấy thế, cũng không dám nói gì nữa, lập tức xoay người, tuyên bố mệnh lệnh.
Nặc Luân trong sở chỉ huy của Doanh thứ 5, giờ phút này thì đang thông qua Ma Văn kính viễn vọng quan sát cảnh tượng hành động lần này, nét mặt hiện lên vẻ vô cùng thoải mái cùng khinh thường.
-Không sai, cứ làm như thế, làm cho bọn họ biết, chúng ta là quân đội cấp B, càng làm cho bọn họ biết, từ nay về sau nơi này ai mới là lão đại chân chính.
Nặc Luân lầm bẩm.
Hiện giở trong lòng hắn đã có tinh toán xong xuôi rồi, nếu Bổi La quân đội cứ nhịn như vậy, thì bọn họ sẽ tiến thêm một bước, nếu phản kháng, vậy thì đánh trước nói sau, sau đó dùng danh nghĩa là Bổi La có tinh bài ngoại, cáo trạng La Kiệt, càng trọng yếu hơn là, trong mắt Nặc Luân, bọn họ là quân đội cấp B, chỉ riêng nói về sức chiến đấu, thì Bổi La còn xa mới là đối thủ.
-Chuẩn bị một chút, sau đó liên lạc với La Kiệt, ta có chuyện cần nói với hắn.
Nặc Luân nói với trợ thủ.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của La Kiệt, La Kiệt đang nghe Doanh trưởng Doanh thứ 3 Tư Gia Thuần báo cáo.
-Mười giờ, binh sĩ Doanh thứ 5 lợi dụng trưng dụng để lấy cớ, tự tiện xông vào khu vực đệ tam doanh của ta, ra sức hành hung thuộc hạ của ta, sau đó đuổi đi, Phó doanh trưởng Sở Tiểu Thiên bị thương, thương thế đang được tiến kiểm tra, trong đó còn có 127 nhân viên công tác bị thương tổn ở các trình độ khác nhau.
Tư Gia Thuần từng câu một báo cáo lại, có thể nói, so với Mục A, thì hắn rõ ràng đã bình tĩnh hơn một ít.
về phần La Kiệt, lúc này sắc mặt đã trở nên xanh tím, thần sắc tràn ngập vẻ phẫn nộ, tuy nhiên, loại phẫn nộ này lại có vẻ vô cùng nội liễm, không nổi trận lôi đình.
-Vô liêm sỉ a, chúng rõ ràng không cói binh sĩ Bổi La là người hay sao, muốn cưỡi đạp lên cổ chúng ta đây mà!
Bì Nặc đứng một bên bỗng nhiên nói, không sai, từ sớm Bì Nặc đã biết, Tô Môn Doanh thứ 5 tuyệt đối sẽ không an phận, chỉ là không nghĩ tới, chỉ mới được hai ngày, chúng đã công khai trắng trợn như thế, nếu ở lâu nữa, thì Bổi La quân đoàn còn có thể có ngày lành nào nữa hay sao?
Không đợi La Kiệt hạ lệnh, từ Ma Vãn thông tin đã truyền đến một tiếng rung, người gọi là Nặc Luân.
Thượng tá La Kiệt, ngài cũng có chút quá phận rồi chứ? Chúng ta vừa mới tiến hành kể hoạch trưng dụng địa bàn, không thể tưởng được người của các ngươi lại chẳng những không phối hợp, lại còn có ý đồ phản kháng, đả thương vài tên thủ hạ của ta, xin hỏi ngài đang có ý gì?
Ngay khi Ma Văn thông tin được nhấc lên, không đợi La Kiệt lên tiếng, Nặc Luân đà trực tiếp cắn ngược một cái bằng câu nói này.
Bì Nặc nghe vậy, suýt nữa tức tới ngất đi, đây là gì vậy? Tô Môn vô duyên vô cớ xâm chiếm địa bàn của người khác, đánh đập nhân viên công tác của Bối La, sau đó còn quay đầu lại, trách cứ nhân viên công tác Bổi La dám phản kháng? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy? Kẻ này phải da mặt quá dày, nhân phẩm cực kỳ vô sỉ, thì mới có thể nói ra câu này a!
-Trung tá Nặc Luân, từ khi ngươi tới đây, La Kiệt ta cho tới bây giờ đều dùng lễ để đối đãi, ngươi lại hùng hổ dọa người gì vậy? Hơn nữa trưng dụng phương tiện quân dụng, là cần phải có sự phê chuẩn của ta, có một điều ngươi nên biết, nơi này là Bổi La quân đoàn, không phải là phân bộ của Tô Môn quân đoàn.
La Kiệt nghiêm mặt nói, trong lòng tất nhiên có tức giận, nhưng hắn là một Thượng tá, là một vị đoàn trưởng, nếu hắn cùng mất đi lý trí, thì La Kiệt rất rõ ràng, cục diện sẽ hoàn toàn không khống chế được nữa, như thế thì cùng sẽ rơi vào trong bẫy của Nặc Luân.
-Phê chuẩn, ta đang định đưa cho ngươi phê chuẩn đây, đây này, đây là phương tiện quân sự mà Doanh thứ 5 chúng ta dự tính trưng dụng lần đầu tiên, phê chuẩn đi.
Nặc Luân nói, giọng nói tràn ngập vẻ nghiêm túc, đồng thời từ trên màn hình Ma Văn thông tin cùng xuất hiện một sơ đồ của căn cứ quân sự Bổi La, ở gần khu vực của Doanh thứ 5 đà được đánh dấu bảy, tám vòng tròn đỏ nho nhỏ, đây chính là chỗ mà Nặc Luân muốn trưng dụng.
Trong phút chốc, thần sắc La Kiệt bỗng nhiên hơi đổi, chỉ thấy trong các vòng đỏ được đánh dấu, thì Bối La thư viện nổi lên rất rõ ràng.
Hiện giờ ai đang ở trong Bối La thư viện, thì La Kiệt tất nhiên rất hiểu, nơi đó hiện giờ có thể nói là trọng địa quân sự, chủ nhân của Bổi La thư viện là Tiêu Hoằng, đó người người thể nào a, người này có ý nghĩa với Bổi La quân đoàn, tất nhiên La Kiệt vô cùng rõ ràng.
Nếu động vào nơi đó, không hề nghi ngờ là là đã khiến cho lần xung đột này, trực tiếp lan tới rồi chỗ của Tiêu Hoằng.
-Những chỗ khác thì chúng ta có thể thương lượng sau, nhưng Bối La thư viện thì nghiêm cấm ngươi động vào.
Biểu tình của La Kiệt đột nhiên trở nên nghiêm khắc, lớn tiếng nói.
-Đã chậm rồi, Ma Văn Xa công trình của chúng ta đã được khởi động rồi!
Nặc Luân nói xong, trực tiếp cắt đứt liên lạc.
-Báo cáo Trưởng quan, đại sự bất ổn a, Mục A và binh sĩ Tô Môn đang giằng co gần Bối La thư viện!
A Lực bỗng nhiên đi tới, đầu đầy mồ hôi, báo cáo với La Kiệt.
-Tiêu Hoằng đâu?
La Kiệt nhanh chóng hỏi.
-Cũng không ở trong Bổi La thư viện, chẳng biết đã đi đâu.
A Lực đáp.
La Kiệt nghe vậy, nét mặt trở nên lạnh lẽo, kịch liệt đứng lên, sau đó xông ra cửa, đi về phía Bối La thư viện, hắn không dám tưởng tượng, nếu nơi ở của Tiêu Hoằng bị dỡ xuống, thì sẽ trở thành một một cục diện thể nào.
Cùng lúc đó, bên trong Bổi La thư viện, hơn 300 người của Doanh thứ 4 đã đứng trước Bối La thư viện, toàn bộ Chiến Văn trong tay đã được khởi động, tại chỗ ngăn hơn 100 tên binh sĩ Tô Môn ở bên ngoài, mà bên cạnh binh sĩ Tô Môn, là một cỗ đại hình Ma Văn Xa tháo dỡ, cánh tay cơ giới được treo cao trên không trung.
-Thức thời thì nhanh tránh ra, quân nhân chỉ ưu tiên chiến đấu, phá cái thư viện này thì có lợi hơn, nơi này vừa lúc có thể để cho Doanh thứ 5 của chúng ta thành lập ra một Tháp phóng tín hiệu độc lập, sau này chúng ta còn muốn liên lạc cùng tổng bộ một cách độc lập.
Từ Thành đứng trước đội ngũ, khinh thường nhìn Mục A, nói.
-Hôm nay, ai dám động tới nơi này, trừ khi bước qua thi thể của Doanh thứ 4 chúng ta!
Mục A lạnh lùng nói.
Hơi nhìn binh sĩ Doanh thứ 4 một cái, Từ Thành dường như có một loại cảm giác, nơi này đối với Doanh thứ 4, thậm chí với cả Bổi La quân đoàn, thì có ý nghĩa không bình thường, điều này ít nhiều cũng làm cho Từ Thành có chút cố kỵ. Đúng lúc này, một chiếc Ma Văn Xa quân dụng tiên tiến bỗng nhiên dừng ở bên cạnh Từ Thành, sau đó Nặc Luân với khuôn mặt không chút biến đổi, từ trong Ma Văn Xa đi xuống, hơi nhìn Mục A một cái, sau đó hướng ánh mắt về phía Từ Thành, lạnh lùng nói:
-Từ Thành Thiểu tá, ngươi rốt cuộc muốn dây dưa ở đây bao lâu nữa? Mau dỡ xuống đi, để cho chúng ta thành lập Tháp mã hóa tín hiệu quân dụng.
-Hôm nay ta muốn nhìn một cái, rốt cuộc là ai dám động tới nơi này!
Mục A cao giọng nói, sau đó lại nhìn về phái binh sĩ Bổi La, bọn họ đều đã ngăn phía trước Bổi La thư viện, hình thành một bức tường người.
-Bọn họ nguyện ý ngăn lại, thì cứ để cho chúng ngăn đi, xe tháo dỡ đâu, lao lên nghiền nát nơi này cho ta!
Nặc Luân đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hạ lệnh.
Xe tháo dỡ gần như không có chút do dự nào, lập tức khởi động, lao thẳng tới bức tường người này mà nghiền, không có chút thương hại hoặc là kiêng kị nào.
Nhìn xe tháo dỡ nghiền áp lao tới, cũng không có ý định giảm tốc độ, trong mắt binh sĩ Bổi La đã hiện lên vẻ hoảng sợ, cuối cùng thì vẫn thỏa hiệp, nhanh chóng tránh ra, cánh tay cơ giới cường hãn của xe dỡ bỏ nhấc lên, trong nháy mắt đã đâm vào vách tường của Bổi La thư viện, hình thành một lỗ thủng thật lớn.
Mục A thấy vậy, ánh mắt gần như sắp phun ra lửa, không chút ngập ngừng nào, cánh tay vung lên, một đạo quang nhận màu vàng thật dài lao thẳng đến bánh xích của xe tháo dỡ, trực tiếp cắt đứt bánh xích này, khiển cho xe tháo dỡ không thể tiến thêm chút nào nữa.
-Dám phá hư khí giới quân dụng của Doanh thứ 5, Mục A phải không, ngươi đang khiêu khích hay sao?
Nặc Luân hơi nhìn xe tháo dỡ bị hỏng một cái, hướng ngay ánh mắt về phía Mục A, lạnh lùng nói, lập tức hơi phất tay, hơn 100 tên binh sĩ Tô Môn, Chiến Văn trong tay đồng loạt sáng lên, lúc nào cũng có thể phát động tiến công đối với Doanh thứ 4.
-Tất cả dừng tay cho ta.
Thanh âm của La Kiệt vang lên, La Kiệt đã đi xuống Ma Văn Xa, bước nhanh nơi xảy ra xung đột này, nói:
-Ta là đoàn trưởng của nơi này, ta lệnh cho các ngươi, tất cả thu hồi Chiến Văn lại, còn nữa, Nặc Luân ngươi không nên khinh người quá đáng, nơi này không phải là chỗ các ngươi có thể động vào được!
-Ta đã nói rồi, nơi này là chỗ chúng ta muốn xây dựng Tháp phóng tín hiệu, cái thư viện rách nát này, cũng nhất định phải dỡ bỏ, hơn nữa Thượng tá La Kiệt, ta đã báo qua cho ngươi rồi, ngươi dám phản đổi hay sao?
Nặc Luân tiện tay búng tàn thuốc sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.
-Nơi này là yếu địa của căn cứ quân sự Bổi La, không thể động vào!
La Kiệt trả lời vô cùng kiên định.
-Ta nói có thể là có thể!
Nặc Luân đáp, sau đó hướng ánh mắt về phía Từ Thành, nói:
-Cái xe tháo dỡ này cứ ngừng lại đã, để cho bọn họ lại phái một chiếc xe tháo dỡ nữa đến đây, thuận tiện mang cả xe xây dựng tới luôn, chỉ cần dỡ xong là lập tức khởi công.
Tân Du đứng một bên, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi, hắn nhìn thấy cái lỗ thủng to đùng trên tường thư viện kia, thật sự không biết phải trả lời thể nào cho Tiêu Hoằng, càng trọng yếu hơn là, tên Nặc Luân kia dường như không có chút thoái nhượng nào, từng bước ép sát, hùng hổ dọa người.
-Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong đám người, thanh âm rất lạnh, cũng rất bình thản.
Nhưng mà nghe được thanh âm này, thần sắc của binh sĩ Bối La đồng loạt biến đổi, sau đó lại cùng lúc hướng ánh mắt về phía đó, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang mặc bộ khôi giáp rách nát, mang theo túi hành trang, đã xuất hiện tại phía sau đám người, thần sắc vẫn là bộ dáng bình thản như cũ, không nhìn ra chút dao động nào.
← Ch. 0283 | Ch. 0285 → |