Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0320

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0320: Kẻ điên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


- Trâu thật?

Hoa tiêu tàu Đại Hùng khinh thường nói, hắn tự nhiên hiểu được hàm nghĩa hành động của quân đoàn Vân Đoan, càng biết rõ quân đoàn Vân Đoan bá đạo cỡ nào ở chiến tuyến Tây Cương.

Nếu là trước kia, quân đoàn Bối La chắc chắn ngoan như bé, cúi đầu xám xịt theo sau. Nhưng chiến thắng quân đoàn Liệp ưng không ai bì nổi cùng quân đoàn Kim Ti Tước, lòng dạ binh lính Bối La tự nhiên cao hơn nhiều.

Quân đoàn Vân Đoan của ngươi lợi hại, quân đoàn Bối La của ta cũng không phải đất bùn, chắn trước quân đoàn Bối La, huống chi là hạm đội Bối La tới trước, binh lính trong chiến hạm vận chuyển đều rất khó coi.

Lúc này Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới quân đoàn Vân Đoan chắn ngang phía trước, định giành quyền tiến vào Hải Lam Tinh trước quân đoàn Bối La. Dựa theo lý, ai trước ai sau thật là không có khác biệt gì lớn, chờ vài phút thì có sao chứ?

Nhưng chuyện này đề cập đến vấn đề thể diện, hoặc là vấn đề địa vị, hôm nay nhường một chút, đối phương sẽ càng tiến thêm một bước, vậy còn nhường hay không?

- Ra lệnh các chiến hạm vận chuyển. Đụng.

Tiêu Hoằng nhìn 5 chiếc chiến hạm vận chuyển Vân Đoan phía trước, trầm giọng nói.

- A?

Điều phối viên nghe thế, liền ngây ngốc. Đụng? Cái này rõ ràng là muốn liều mạng với quân đoàn Vân Đoan mà, nên biết chiến hạm vận chuyển đụng nhau không phải là chuyện chơi.

La Kiệt cùng Bì Nặc ở trong phòng điều khiển nhìn nhau, trên trán toát mồ hôi lạnh, đang làm cái gì? Vì mặt mũi muốn liều mạng hay sao? Điên cuồng quá đi chứ.

Nhưng mà nghĩ lại, quân đoàn Vân Đoan cao ngạo ở trên cao, ỷ thế hiếp người như vậy, cũng thật là quá đáng.

- Đây là mệnh lệnh, không làm là chống lệnh.

Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào điều phối viên, sắc mặt dần nghiêm khắc.

Thấy sắc mặt Tiêu Hoằng như thế, trong lòng điều phối viên co thắt, lập tức truyền lệnh xuống.

Theo điều phối viên truyền lệnh xuống, 10 chiếc chiến hạm vận chuyển quân đoàn Bối La đồng loạt tăng tốc, nháy mắt như đàn trâu rừng xông thẳng về phía 5 chiếc chiến thuyền hạm đội Vân Đoan.

Cùng lúc đó, phòng điều khiển tàu Tượng Sư quân đoàn Vân Đoàn, Mã Hiết Nhĩ đoàn trưởng quân đoàn Vân Đoan đang ngồi ở trên ghế chính, sắc mặt bình thường, hắn không cảm thấy có gì khác thường với hành động vừa rồi.

Ở chiến tuyến Tây Cương, phải nhường đường cho quân đoàn Vân Đoan, theo Mã Hiết Nhĩ thấy là chuyện đương nhiên.

Bản thân Mã Hiết Nhĩ chỉ mới 28 tuổi, có thể nói còn chưa qua hoàn toàn giai đoạn trẻ tuổi xốc nổi, là một trong những sĩ quan trẻ tuổi được đế quốc bồi dưỡng trọng điểm. Nào không biết, Tiêu Hoằng mới vừa 20 tuổi, đừng nói là trẻ tuổi nông nổi, có những lúc vì tranh giành một chút, sẽ rất xúc động.

- Đoàn trưởng, vừa rồi chúng ta chặn ngang hình như là quân đoàn Bối La, có nên nói với họ một tiếng không? Dù sao...

Tham mưu trưởng Vương Uy thuộc quân đoàn Vân Đoan hơi cố kỵ nói.

- Dù sao? Dù sao bọn họ đâu bằng nay, vinh quang tột đỉnh phải không? Nói cho ngươi biết, trước đó ta đã biết hạm đội 10 chiếc chiến hạm vận chuyển kia là quân đoàn Bối La, mà ta không đè đầu hắn không được. Hơn nữa là đè đầu không biến sắc, không lí do, là muốn nói cho họ, đừng có thấy bây giờ đang nổi tiếng, nhưng cũng phải coi mặt quân đoàn Vân Đoan. Mặc kệ bọn họ ở chiến tuyến Tây Cương làm ra cái gì, tóm lại quân đoàn Vân Đoan vẫn là lão đại, gặp mặt phải nhường đường.

Mã Hiết Nhĩ nhấn từng chữ một, lời nói tràn ngập cao ngạo, bộ dáng không coi ai ra gì.

Tít tít tít tít tít...

Nhưng mà ngay khi Mã Hiết Nhĩ mới nói xong, trong phòng điều khiển vang lên tiếng cảnh báo, đèn cảnh báo màu đỏ chớp lên.

- Báo cáo trưởng quan, hạm đội Bối La đang đụng thẳng về phía chúng ta, đã tiến vào khu vực nguy hiểm!

Lái tàu tàu Tượng Sư nhanh chóng báo cáo với Mã Hiết Nhĩ, ngữ khí tràn ngập kinh ngạc cùng vội vàng.


Nên biết, nếu 2 chiếc chiến hạm vận chuyển va chạm, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, nhất là loại như tàu Đại Hùng, va chạm thẳng vào, một khi đụng trúng thì mọi người trên 2 chiếc chiến hạm vận chuyển đừng mong sống một ai, trình độ nguy hiểm chỉ có hơn chứ không kém tai nạn không gian.

- Cái gì?

Mã Hiết Nhĩ không khỏi hô lên, ngữ khí tràn ngập khó tin. Ánh mắt nhìn vào màn hình, chỉ thấy tàu Đại Hùng khổng lồ đang đụng thẳng vào đuôi tàu Tượng Sư, không hề có ý định đổi hướng.

Hành động này không khác gì liều mạng, không chỉ có tàu Đại Hùng, tàu Hồ Điệp, tàu Phi Dực... toàn bộ chiến hạm vận chuyển Bối La đều đồng loạt nhắm thẳng vào những chiến hạm vận chuyển Vân Đoan khác.

- Muốn làm cái gì? Ôm nhau cùng chết? Điên rồi hả?

Mã Hiết Nhĩ vừa rồi còn thản nhiên hô lên, sắc mặt địa biến.

- Đừng nhiều lời nữa, quân đoàn Bối La không muốn sống, đường đường quân đoàn Vân Đoan chúng ta cũng không cần điên theo chúng. Tránh, mau, tránh ra!

Tham mưu trưởng Vương Uy ra lệnh.

Lúc này tàu Tượng Sư mở ra toàn bộ tên lửa đẩy Ma Văn ở bụng, đi vuông góc lên trước.

Ngay sau đó, tàu Đại Hùng liền quét ngang tốc độ cao ở dưới bụng tàu Tượng Sư, khoảng cách gần nhất không đủ 100m, đối với chiến hạm vận chuyển mà nói, cái này không khác gì lướt sát qua bên cạnh.

Không chỉ tảu Tượng Sư, những chiến hạm vận chuyển quân đoàn Vân Đoan khác đều né tránh, bởi vì coi như đúng lúc, đều hoảng hốt và may mắn không có chuyện gì.

Đồng thời quân đoàn Bối La đã vượt qua hạm đội Vân Đoan, ném hạm đội Vân Đoan ở phía sau.

- Đáng chết.

Nhìn thấy chiến hạm đội Bối La lại vượt qua hạm đội Vân Đoan, sắc mặt Mã Hiết Nhi rất khó coi.

Rõ ràng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hạm đội Vân Đoan đối mặt với sỉ nhục như thế.

- Chuyển liên lạc phòng điều khiển tàu Đại Hùng.

Mã Hiết Nhĩ mặt lạnh ra lệnh.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển tàu Đại Hùng vẫn bình thản như cũ, chẳng qua trong bình thường có mơ hồ hiện ra chút âm lãnh. Như thường nói, Tiêu Hoằng không thích tranh cái gì, chỉ thích tranh giành một hơi.

- Điều phối viên, kết nối căn cứ vệ tinh Hải Lam, tiến hành đăng ký.

Tiêu Hoằng ra lệnh.

- Trưởng quan, đoàn trưởng quân đoàn Vân Đoan yêu cầu liên lạc.

Nhân viên thông tin bỗng báo cáo với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không nói, chỉ nhấc tay, ra hiệu tiếp nhận.

Tiếp đó, khuôn mặt Mã Hiết Nhi xuất hiện trên màn hình lớn, dung mạo coi như thanh tú, để râu.

- Ngươi là Tiêu Hoằng phải không, vừa rồi ngươi có ý gì?

Mã Hiết Nhi sắc mặt dữ tợn chất vấn.


- Đời này ta ghét nhất là kẻ chen ngang.

Tiêu Hoằng bình thản, mặt lạnh trả lời.

- Chen ngang? Chẳng lẽ người không thấy đây là hạm đội quân đoàn Vân Đoan, phải chủ động nhường đường hay sao?

Mã Hiết Nhĩ dữ tợn, truyền ra một cỗ khí cao ngạo.

- Gặp ngươi phải nhường đường? Ai chiều ngươi thành tật xấu này? Quân đoàn Bối La tới trước, còn ngươi, quân đoàn Vân Đoan thành thật chờ ở phía sau đi.

Tiêu Hoằng đáp lại, lời nói không có dữ tợn, cũng không có nổi giận, nhưng trong bình thường lại tràn ngập lệ khí. Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẽ không thỏa hiệp.

Còn Mã Hiết Nhĩ nghe như thế, sắc mặt cứng lại. Tật xấu? Hắn tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng làm càn như thế, ngay cả Ách Tề Nhĩ hay Mạn Đạt cũng sẽ không vô lễ, trào phúng như thế.

- Ngươi có tin hay không, hôm nay quân đoàn Vân Đoan không đăng ký trước, quân đoàn Bối La các người đừng mơ tiến vào Hải Lam Tinh?

Mã Hiết Nhĩ mặt lạnh nói, rõ ràng trước nay luôn được quân đoàn khác cung kính, Mã Hiết Nhĩ đã quen thành bản năng, quân đoàn nào gặp quân đoàn Vân Đoan thì tránh né là chuyện đương nhiên.

- Không tin.

Tiêu Hoằng đáp lại.

- Truyền lệnh chiến hạm Ma Văn Xích Anh không ngừng phát tín hiệu quấy nhiễu hạm đội Bối La, ta muốn xem hạm đội Bối La còn đăng ký cái gì.

Mã Hiết Nhĩ ra lệnh với trợ thủ ở ngay trước mặt Tiêu Hoằng.

- Truyền lệnh máy số 1 tàu Đại Hùng chờ lệnh, khởi động trình tự súng trường cự liên. Căn cứ quy định quân sự vũ trụ Thái Cách, chiến hạm Ma Văn phát ra tín hiệu quấy nhiễu, đó là tiến hành phá hoại thông tin của đối phương, ngang cấp với tuyên chiến. Như vậy, chúng ta có quyền tiền hành phản kích hợp lý với kẻ tấn công.

Tiêu Hoằng không đổi sắc, ra lệnh với trợ thủ.

Phòng điều khiển tàu Đại Hùng hay tàu Tượng Sư đều nghe rõ mệnh lệnh này, các nhân viên liền biến sắc. Rõ ràng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, lúc này dường như lớn chuyện rồi.

Phe mình đánh phe ta? Cái này hình như trước nay chưa từng có.

Lúc này, dường như Mã Hiết Nhĩ đã hoàn toàn đối đầu với Tiêu Hoằng.

Đồng thời trong hạm đội Bối La, Tiêu Hoằng ra lệnh, 10 chiếc chiến hạm vận chuyển hạm đội Bối La chuyển sang đèn đỏ đây là màu sắc đại biểu đối địch.

Họng súng tàu Đại Hùng từ từ mở ra, tiếp đó máy số 1 cố định trên tháp đã nhắm súng trường liên vào chiến hạm Ma Văn Xích Anh.

Hơn nữa không ngừng phát ra cùng một tin tức, dám chặn lại tin tức của hạm đội Bối La, ngang hàng với tuyên chiến.

Trong phòng làm việc ở vệ tinh Hải Lam, nữ nhân viên phụ trách đăng ký tự nhiên thấy rõ tình hình vừa rồi cùng hiện tại, che đôi môi nhỏ, ánh mắt tràn ngập rung động hoảng sợ.

Hai đoàn quân đội chỉ vì tranh nhau vị trí đã náo loạn tới mức này, đúng là trước này chưa từng có. Đồng thời, trong lòng cũng cảm nhận được lần này chiến tuyến Tây Cương sẽ náo nhiệt. Trước kia chỉ có quân đoàn Vân Đoan một nhà độc đại, Mã Hiết Nhi muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ lại nhảy ra một Tiêu Hoằng, cũng không phải loại ăn chay, căn bản không nể mặt Mã Hiết Nhĩ.

Rơi vào đường cùng, nữ nhân viên chỉ phải truyền tin đi Ách Tề Nhĩ ở Bộ tổng chỉ huy, chỉ có một câu: Xem lại lính của ngài đi.

Ở phòng điều khiển tàu Xích Anh, hạm trưởng Cách La Tắc sắc mặt khó coi, ở vào hoàn cảnh tiến lùi không xong. Nhiệm vụ của hắn là hộ tống quân đoàn Vân Đoan vào Hải Lam Tinh nghỉ ngơi, trên đường nghe theo lệnh của Mã Hiết Nhĩ.

Nhưng trước mắt, Mã Hiết Nhĩ lại ra lệnh hắn phát sóng năng lượng quấy nhiễu hạm đội Bối La, lại nhìn tàu Đại Hùng, cả một loạt súng trường cự liên đã nhắm ngay tàu Xích Anh.

Hắn biết rõ uy lực của súng trường cự liên, đồng thời hắn có thể xác định tên điên Tiêu Hoằng kia chuyện gì cũng làm được, chống đối thủ trưởng, nhốt quân đoàn trưởng phe ta.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)