Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0394

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0394: thích phóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Khi Tiếu Hoằng trở thành Ngự sư, đã cảm nhận đầy đủ hiểu quả của mỡ Vũ thú, bởi vậy cũng không xa lạ.

Tiêu Hoằng bôi mỡ Vũ thú toàn thân, khoảng 5 phút sau, đợi dược tính phát huy tác dụng, Tiêu Hoằng nhìn làn da, thân thể đã mất đi ngăn cản Ngự lực, bắt đầu phát ra khỏi toàn thân thể, từng sợi quấn quanh Tiêu Hoằng.

Ô?

Bỗng Tiêu Hoằng nhướng mày, bên trong Ngự lực màu tím quanh quẩn xung quạnh, Tiêu Hoằng phát hiện có một đoàn Ngự lực màu vàng lẫn trong Ngự lực màu tím, rất là nổi bật.

Đó... đó là Ngự lực gì?

Tiêu Hoằng ngây ra, Tiêu Hoằng có thể khẳng định 100% là đoàn Ngự lực đó không phải do mình tu luyện ra, hơn nữa lúc này Tiêu Hoằng còn cảm nhận được cỗ Ngự lực kia đang tửng chút hòa tan ra với tốc độ rất chậm, dung nhập vào Ngự lực của mình.

Nhưng trước mắt Tiêu Hoẳng không có nhiều phán đoán Ngự lực này, bởi vì hiểu quả của mỡ Vũ thú có hạn, ở trong hoàn cảnh này chỉ duy trì được nửa giờ, không lãng phí nổi.

Vì thế, liếc cỗ Ngự lực lơ lửng giữa không trung, Tiêu Hoẳng nhắm mắt lại, dựa theo Thích phóng huấn luyện pháp đã ghi, tiến hành giai đoạn huấn luyện đầu tiên "Tế Lũ", là thử điều động Ngự lực to bằng nắm tay ở xung quanh trở nên nhỏ hơn, là giai đoạn cơ sở nhất trong ba giai đoạn.

"Ngự lực là một phần của cơ thể, cố gắng phải khống chế được nó, linh hoạt như một phần thân thể mình."

Trong lòng Tiêu Hoằng nhớ lại lời trong Thích phóng huấn luyện pháp, bắt đầu thử điều khiển Ngự lực phát ra bên ngoài cơ thể.

Nháy mắt xung quanh cơ thể Tiêu Hoằng hình thành một cái vòng xoáy Ngự lực, hơn nữa thấy rõ ràng trong quá trình điều động, Ngự lực màu tím bắt đầu nhỏ đi.

15 phút trôi qua, những đoán Ngự lực to bẳng cổ tay đã biến thành nhỏ cỡ ngón tay, tiến bộ rõ rệt.

Nhưng đối với Tiêu Hoằng, nó không phải quá trình thoải mái, mỗi một lần điều động Ngự lực, giống như đang khống chế tay chân chết lặng vận động từng chút.

Cảm nhận lớn nhất là lúc nào cũng có cảm giác bất lực, mỗi lần làm Ngự lực trở nên nhỏ hơn, đều là một lần khiêu chiến bản thân.

Giống nhau dùng phương thức đau khổ, khiến Ngự lực phủ bụi trong người có được tri giác, tỏa sáng sức sống.

Làm cho nó xúc tua trong người, mà không phải như đâm nước trước kia.

Đồng thời Tiêu Hoằng cũng biết, quá trình huấn luyện này không dễ dàng trong tương lai, cần phải nắm thật chắc.

2 tiếng sau, mặt trời chìm xuống phía tây, Tiêu Hoẳng mới tạm thời xong huấn luyên. Trải qua 2 tiếng huấn luyện "đốt tiền", Tiêu Hoẳng khống chế Ngự lực đến mức nhỏ cỡ sợi mì, nhưng Tiêu Hoằng biết rõ, cái này còn kém lắm. Dựa theo Tích phóng huấn luyện pháp có ghi, chỉ đạt đến cỡ sợi tóc, mới cơ bản đủ tư cách.

Thu hồi toàn bộ Ngự lực, mặc quần áo, Tiêu Hoẳng rời phòng.

Lúc này bầu trời tối dần, mặt trời chìm xuống. Khi tới chạng vạng, toàn bộ thành trì như phủ tấm lụa đen, chỉ có bên trong rừng rậm phát ra tiếng tru mới cắt ngang yên tĩnh.

Đứng trước cửa sổ, Tiêu Hoằng nhìn thật lâu, nơi này từng là cuộc sống mà Tiêu Hoằng hướng tới, không tranh với đời, không có gì phải lo nghĩ. Nhưng bây giờ Tiêu Hoằng biết rõ, cuộc sống như thế đã không thuộc về hắn nữa.


2 tiếng huấn luyện, đúng là có hiệu quả rõ rệt. Đương nhiên, hiệu quả rõ rệt cũng hình thành trên điều kiện quyết định là đốt tiền khủng khiếp, 2 tiếng sử dụng một lọ mỡ Vũ thú, chỉ vì tăng cường độ chính xác Ngự lực, nếu là ở ngoài hành tinh này, tuyệt đối là điều không thể tưởng tượng.

Đi vào đại sảnh lầu một, Tiêu Hoằng thấy bên trong đã đầy người, trên bàn ăn để đầy thịt cùng trái cây, đã đến giờ dùng bữa tối.

Khác ở chỗ ngoài binh lính Bối La, còn có mười mấy thành viên Thích Khách Minh ngồi trên bàn ăn. Ngay cả người Thích Khách Minh cũng làm theo, bởi vì trước đó họ được Đại trưởng giả dặn dò, phải tôn trọng Tiêu Hoằng tuyệt đối.

- Lúc bính thường, không cần khách khí như vậy.

Tiêu Hoẳng khoát tay với mọi người, sau đó tùy tiện ngồi một chỗ, cầm trái cây cắn, đồng thời nhìn vào vũ khí của Thích Khách Minh đặt trên bàn – một thanh chủy thủ to cỡ bàn tay, bên trong có Ma Văn cổ xưa.

- Chủy thủ này cũng phải có ít nhất 200 năm lịch sử rồi.

Tiêu Hoẳng quan sát một lúc, mới nói với người áo trắng bên cạnh.

- Cũng gẫn như thế, từ khi vị Khí văn sư duy nhất Mặc Hoàng thành chúng ta qua đời, chúng ta vẫn tiếp tục dùng vũ khí do ngài ấy để lại, điều này cũng khoảng 220 năm rồi.

Người áo trắng khoảng 20 tuổi ở bên cạnh Tiêu Hoẳng thành thật nói.

- Tay nghề không tệ, nhưng hơi nguyên thủy, chất liệu cũng thông thưởng. Tiêu Hoằng búng cây chủy thủ mấy cái, nói tiếp.

- Vị đại nhân này, thật không dám giấu, đối với chúng ta hiện giờ, vũ khí này có thể sử dụng đã không tệ rồi. Bây giờ Thích Khách Minh chúng ta có 220 người, cũng coi nhưng tinh binh tướng mạnh, nhưng đàn ông trưởng thành đạt tới cấp bậc Ngự sư, chỗ chúng ta có tới hơn 1000 người. Nguyên nhân không gia nhập Thích Khách Minh chính là không có vũ khí, có thể chọn vào Thích Khách Minh phần lớn đều là lựa chọn kỹ càng.

Người áo trắng trẻ tuổi nói tiếp, đầy vẻ bất đắc dĩ.

- Vậy các ngươi sử dụng Chiến văn gì?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Chiến văn? Đã rất nhiều năm không sử dụng, ngoại trừ Chiến văn vĩnh cửu của Đại trưởng giả ra, phần lớn Chiến văn đều đã hao hết. Hiện giờ kỹ thuật chế văn duy nhất mà Thích Khách Minh nẵm giữ đó là chế tạo Ma Văn cạm bẫy, cùng với Ma Văn có công năng tăng cường Ngự lực. Lúc trước khi Đại trưởng giả chạy nạn, bên trong đội ngũ căn bản không có Chế văn sư.

Người áo trắng trẻ tuổi vẫn bất đắc dĩ nói.

Chiến văn cũng là do bọn họ nghe Đại trưởng giả nói qua, là thứ rất hoa lệ, đáng tiếc không có ai biết chế tạo.

Về phần Tiêu Hoẳng, lần này đã hiểu được toàn Mặc Hoàng thành này rõ ràng có ưu thế tuyệt đối, nhưng cũng có khuyết điểm chí mạng, đó là vũ khí cùng Chiến văn.

Nếu có thể giải quyết được vấn đề này, Thích Khách Minh tuyệt đối có được chiến lực đáng sợ.

Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không nói gì, chỉ là trong lòng hiều được, cũng không nóng lòng bày tỏ.

Chỉ là không ngờ lúc này tên mập lại đứng dậy, trực tiếp tới bên cạnh người trẻ tuổi áo trắng:


- Tiểu huynh đệ này, tên Tân Địch phải không, vừa rồi nhìn là biết người không nhận biết hàng, Chế văn đại sư? Chính là người nói chuyện cùng ngươi đây. Tiêu ca nhà ta chế tạo ra một cái Chiến văn, sẽ có rất nhiều người tranh giành vỡ đầu đấy.

Tên mập tùy tiện nói, bàn tay béo tốt vỗ vai người áo trắng trẻ tuổi, tay còn lại chỉ vào Tiêu Hoằng.

Nhìn tên mập không biết giữ miệng, Tiêu Hoằng cũng chỉ bất đắc dĩ. Vốn Tiêu Hoằng còn định xem xét một chút, giờ hay rồi, trực tiếp bị tên mập lột sạch toàn thân.

Lúc này mưới mấy người Thích Khách Minh đồng loạt nhìn vào Tiêu Hoằng, ánh mắt tràn đầy chở mong.

- Vị đại nhân này, béo ca nói thật sao?

Người áo trắng trẻ tuổi lại hỏi.

Chỉ cần nghe xưng hô liền nhìn ra, tên mập này không hổ là trời sinh dễ làm quen, căn bản đi đâu cũng hòa mình được. Huống chi ngay từ đầu tên này đã tự xưng hậu duệ Ma tộc, chạy khắp xung quanh.

Đồng thời người Thích Khách Minh cũng rất có hảo cảm với tên mập này.

Nếu đã nói tới lúc này, Tiêu Hoằng đã không thể nói cho có hay từ chối, chỉ phải khẽ gật đầu.

Những người áo trẳng trẻ tuổi cùng nhìn nhau, sau đó tập trung nhìn lại Tiêu Hoằng, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng giống nhưng thấy một cái máy chế tạo Chiến Văn biết đi.

- Không biết đại nhân ngài chế tạo Chiến Văn, chúng ta cần trả giá gì? Ngài xem có thể giúp chúng ta...

Người áo trắng dè dặt hỏi.

- Chúng ta gặp nạn như thế, hơn nữa Đại trưởng giả đối đãi không tệ, không cần trả giá gì, ai có cần, cứ nói với ta là được.

Tiêu Hoằng nói, giống như người rất dễ nói chuyện.

- Thật sao?

Tân Tịch mắt tỏa sáng nói, lệ khí ở trên tường thành đã biến mất, ngược lại trong ánh mắt như có một loại sùng bái Tiêu Hoằng.

Nên biết, ở trong Mặc Hoàng thành, Chế văn sư tuyệt đối là loại người chí bảo, hơn nữa chỉ cần có Ma Văn và vũ khí tiện tay, đối với những người có Ngự lự mạnh mẽ này, tuyệt đối là như hổ thêm cánh!

Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, bắt đầu bảo những người áo trắng viết ra tính năng của Ma Văn mà mình muốn có.

Thừa dịp những người áo trắng đang viết, Tiêu Hoằng cũng cầm lấy vũ khí của một người áo trắng. Nếu là trước kia, vũ khí của Thích Khách Minh tuyệt đối không thể nào rời khỏi người.

Nhưng trong mơ hồ, những người áo trắng kia đều có một loại tín nhiệm kỳ lạ vào Tiêu Hoằng, cộng thêm có chuyện cần nhờ Tiêu Hoằng, liền không do dự đưa toàn bộ vũ khí cho Tiêu Hoằng xem xét.

Bởi vì nhưng người áo trắng này toàn được Đại trưởng giả dạy dỗ, bởi vậy phân phối vũ khí của mọi người đều giống nhau. Trên dây lưng, ngoại trừ hoa văn đại biểu quân hàm, còn có tám cây chủy thủ to bằng bàn tay, bên hông là 4 cây thứ đao dài bằng cánh tay, trên lưng là một cây nỏ Ma Văn, 6 mũi tên, ở hai cổ tay còn che dấu lưỡi dao có thể rút nhỏ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)