Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0421

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0421: là ai bức ta cầm lấy đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Ngay khi bé trai hô lên, ba chiếc chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời đã vô tình mở chốt đạn, ném xuống ba viên phi đạn Ma Văn lên tường thành Mặc Hoằng yên lành!

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếp theo đó là ba tiếng nổ đinh tai nhức óc, ba căn lầu trong Mặc Hoằng thành đã bị san bằng, bốc lên khói đen cùng ngọn lửa hừng hực không tương xứng với hoàn cảnh!

- Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì?

- Không biết, nhưng mà hình như không phải chuyện gì tốt lành!

Mọi người trong Mặc Hoằng thành, cùng lúc xôn xao, sắc mặt thản nhiên hiện lên vẻ sợ hãi. >

Nhưng tiếp theo đó, nhìn về phía chân trời, hàng loạt chiến đấu cơ Ma Văn rậm rạm xuất hiện trên bầu trời Mặc Hoằng thành, tiếng gầm rú chói tai vang vọng.

Tiếp theo, 7-8 viên phi đạn Ma Văn vô tình bắn về phía Mặc Hoằng thành, đường phố sạch sẽ bị nổ nát, ruộng lúa dấy lên ngọn lửa hừng hực, linh thú bị dọa hoảng loạn rít gào.

Chỉ trong chớp mắt, Mặc Hoằng thành bình thản ngàn năm đã chìm lấp trong hoảng loạn, tiếng cười đùa của con nít giờ biết thành tiếng khóc nỉ non.

Mục Lý Kỳ đứng ở bìa rừng, nhìn hình ảnh chiến đấu cơ Ma Văn truyền về, khóe miệng toát ra tươi cười thoải mái. Điều này đã chứng minh thêm một bước, người trong thành thị này rõ ràng chỉ là thổ dân, vừa nguyên thủy lại yếu ớt.

- Được lắm, cứ thế đi, nhớ kỹ, phải phá hủy tòa thành kia bằng tốc độ nhanh nhất, còn lại là thu gặt.

Mục Lý Kỳ ra lệnh với phi công, nhìn màn hình, bọn nhỏ kêu khóc, mọi người Mặc Hoằng thành hoảng sợ, trên mặt hắn không có chút thương hại.

- Nhớ kỹ, khổ nạn này không phải là ta gây ra cho các ngươi, muốn trách thì trách Tiêu Hoằng đi, là hắn dân tới cho các ngươi.

Mục Lý Kỳ nhìn những khuôn mặt hoảng sợ trên màn hình, lẩm bẩm nói, sắc mặt hiện lên ý cười âm lãnh.

về phần binh lính Hỏa Hồ, tự nhiên cũng thấy những hình ảnh này qua màn hình, mỗi người đều nhẹ nhõm, khẽ nói:

- Không quân đại ca, giết nhẹ một chút, để cho chúng ta vài cái, toàn là tiền đó.

Ở trong thành Mặc Hoằng, tiếng gầm rú liên tục vang lên, Đại trưởng giả tự nhiên cũng nghe được. Bước ra đại sảnh trưởng giả, Đại trưởng giả thấy được các chiến đấu cơ Ma Văn!

Trên khuôn mặt già nua của Đại trưởng giả không khỏi hiện lên vẻ kinh hãi, lão tự nhiên biết những chiến đấu cơ Ma Văn đó là thứ gì, càng đoán được những chiến đấu cơ Ma Van đó đến để làm gì.

- Không ngờ được, nên tới cuối cùng phải tới.

Đại trưởng giả không khỏi phát ra lời nói tràn ngập tang thương cùng bất đắc dĩ, tiếp theo buông tay, cây gậy rơi xuống đất.

Sau đó, Đại trưởng giả mở túi Ma Văn, lấy ra 7-8 Chiến văn, khởi động lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng sắc bén.

Đúng thế, thân thể Đại trưởng giả đã mục nát không xong, không thể tùy tiện vận dụng Ngự lực nữa, bằng không sẽ có nguy hiểm. Nhưng Đại trưởng giả làm sao có thể nhìn Mặc Hoằng thành, những môi lửa cuối cùng của Lạc Đan Luân đế quốc bị lửa đạn bao phủ?

Đối mặt với mười mấy viên phi đạn Ma Văn từ trên trời giáng xuống, bắn về phía Mặc Hoằng thành, Đại trưởng giả cả người rung lên, trong mắt hiện lên tia sáng xanh! Trên thân thể, cũng bao phủ sương mù màu xanh!


Ảm ầm!

Khoảng khắc sau, xung quanh người Đại trưởng giả hình thành vô số lưỡi dao năng lượng màu xanh, tiếp đó đồng loạt bắn về phía chân trời, chặn đứng các phi đạn bay về phía Mặc Hoằng thành!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm....

Tiếp theo đó, ở bầu trời hình thành vô số đoàn ánh sáng năng lượng, sáng lạn như pháo hoa ngày lê.

Nhìn thấy cảnh này, các phi công Hỏa Hồ vốn không kiêng nể gì chợt biển sắc, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc không thôi.

Dựa theo dữ liệu họ lấy được trước đó, nơi này chỉ là thổ dân nguyên thủy mà thôi, làm sao có thể chặn đứng được phi đạn Ma Văn của bọn họ?

- Tại sao như thế? Không thể nào!

Trong đó có một phi công hô lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng hắn vừa hô lên, sắc mặt kinh ngạc biển đổi, trong nháy mắt đã biến thành hoảng sợ!

Chỉ thấy một lưỡi dao năng lượng màu xanh bắn như tia chớp thẳng tới chiến đấu cơ của hắn, vận tốc nhanh như ánh sáng!

Bùm!

Kể tiếp, khoang điều khiển chiến đấu cơ Ma Văn này bị đánh thủng, nổ tung.

Không chỉ một chiếc chiến đấu cơ này, vài phút sau, liên tiếp có chiến đấu cơ Ma Văn bị dao năng lượng màu xanh đánh trúng, lần lượt nổ tung!

Đám người Mục Lý Kỳ ở bìa rừng nhìn trong màn hình nhỏ tình cảnh này, bộ dáng nhàn nhã không khỏi biển đổi.

- Cái này... cái này là chuyện gì?

Mục Lý Kỳ không khỏi hô lên, ngữ khí đầy kinh ngạc. Dựa theo hắn nghĩ, thổ dân không có vũ khí hạng nặng gì, đối mặt với chiến đấu cơ Ma Văn oanh tạc thì lẽ ra không có sức chống trả mới phải.

Nhưng mà hắn nhìn thấy, đã có 7 chiếc chiến đấu cơ Ma Văn lần lượt bị phá hủy, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát!

Cổ Tư Đằng ở bên cạnh, sắc mặt bình thản cũng hiện ra vẻ kinh hãi, chỉ có tham mưu trưởng Đan Gia Tín đang híp mắt.

- Ta rất hoài nghi, trong thành kia có một tên Ngự lực cao thâm.

Đan Gia Tín bình tĩnh phân tích.

Quả nhiên, Đan Gia Tín vừa phân tích như thế, một phi công đã tập trung ngay Đại trưởng giả đứng ở cửa đại sảnh trưởng giả, khoác áo bào, giang hai tay héo rũ, khiển người ta có cảm giác lung lay muốn ngã, dao ánh sáng màu xanh rậm rạp như lông chim trên đôi cánh.

- Thì ra là thể, chẳng qua nhìn lão già kia cũng sắp chết rồi, chỉ là khổ sở chống đỡ mà thôi.

Cổ Tư Đằng xem xét cẩn thận, nói.


- Chống đỡ? Ta muốn xem lão già kia chống đỡ được bao lâu.

Mục Lý Kỳ cố gắng làm ánh mắt kinh hãi bình ổn lại, sau đó ra lệnh liên đội xe tăng:

- Điều chỉnh góc độ, tập trung tòa thành nhỏ kia, bắn đồng loạt! Chiến đấu cơ Ma Văn điều chỉnh thế công, xử lý lão già ngoan cố kia cho ta!

-Rõ!

- Rõ! Đoàn trưởng!

Bên trong Ma Văn thông tin truyền ra tiếng trả lời.

Tiếp theo, cả trăm chiếc xe tăng Ma Văn mở pháo, ngắm vào Mặc Hoằng thành, đồng loạt bắn đạn pháo Ma Văn!

Chỉ chớp mắt, phi đạn, đạn pháo Ma Văn rậm rạp xuất hiện trên bầu trời Mặc Hoằng thành. Nếu đánh xuống dưới, Mặc Hoằng thành sẽ trực tiếp bị san bằng, không còn một mống.

Ngẩng đầu, Đại trưởng giả cũng thấy rõ những ánh sáng lấp lánh phía chân trời, không có chút đồng tình, không có chút thương hại, đổ xuống Mặc Hoằng thành.

Trong mắt Đại trưởng giả không khỏi hiện lên một tia thê lương. Ngài ấy tự nhiên biết uy lực đạn pháo bắn đồng loạt sẽ mang tới lực phá hoại cỡ nào, nhưng sử dụng dao ánh sáng màu xanh, đã là cực hạn mà Đại trưởng giả cam đoan không tổn thương tới bản thân.

Nếu dốc hết 100% thực lực cấp Ngự hồn, dựa vào số tuổi của Đại trưởng giả bây giờ, thân thể ngài ấy sẽ không thể nào chịu đựng được, không còn chút đường sống.

Nhưng nhìn những ánh mắt hoảng sợ ở trên đường, những khuôn mặt quen thuộc thường ngày, Đại trưởng giả đã không có lựa chọn khác. Vào lúc này, Đại trưởng giả như trở về 1000 năm trước, đối mặt với quân đoàn của cái gọi là chính nghĩa, không buông tha nam nữ già trẻ lớn bé, xung quanh không có lực lượng viện trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Tiêu Hoằng... Kỳ thật ta rất muốn theo cậu một thời gian nữa, nhìn xem cậu có thể đi tới mức nào, lúc tất yếu giúp đỡ một tay, nhưng mà.... xem ra bây giờ không được nữa.... Cáp Thụy Sâm đại nhân! Tuy rằng lão nô không hoàn toàn làm xong chuyện ngài căn dặn, nhưng lão nô đã hết sức, có lẽ một ngày nào đó, Lạc Đan Luân đế quốc chúng ta sẽ có được một chỗ nhỏ nhoi trên thế giới này mà không bị người ta xua đuổi, Tiêu Hoằng nó thật vĩ đại.

Đại trưởng giả ánh mắt dần đỏ lên, ẩn chứa mong chờ, nhìn xa xa, tiếp theo mở rộng hai tay.

Khoảng khắc, ánh mắt già nua của Đại trưởng giả phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén cùng cực, tròng mắt xanh lục nháy mắt bị ngọn lửa màu xanh căng đầy, làn da khô quắt cũng phòng lên!

Trên áo bào đen cũ kỹ, dòng điện màu xanh như bò sát không ngừng chạy quanh thân thể Đại trưởng giả.

Ngay cả sắc mặt già nua, nháy mắt cũng trở nên trẻ tuổi hơn.

Ngay lúc đạn pháo Ma Văn đã đến điểm vòng cung cao nhất, chuẩn bị rơi xuống, trên người Đại trưởng giả đột nhiên phát ra màng năng lượng màu xanh nhạt! Giống như bong bóng nhanh chóng phình to, chớp mắt bao trùm của Mặc Hoằng thành!

Thoáng cái, toàn bộ Mặc Hoằng thành như tiến vào một cái thế giới kỳ dị, tiếng kêu la, khóc lóc chợt im bặt, mọi người ở trong vòng bao bọc của màng năng lượng màu xanh giống như há miệng, nhưng không nghe được âm thanh gì.

Còn đạn Ma Văn hùng hổ kia đụng lên "màng năng lượng", cũng không bị kích nổ, mà như cắm vào chất keo dính. Đạn, phi đạn Ma Văn rơi xuống, tốc độ khi tiến vào màng năng lượng bắt đầu chậm lại rõ ràng, cuối cùng bị dừng lại giữa không trung.

Hai mươi mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn chưa kịp bay lên bị màng năng lượng bao bọc, trực tiếp bị treo giữa trời, không nhúc nhích như côn trùng bên trong hổ phách.

Tình cảnh này chỉ kéo dài 5 giây, tiếp đó màng năng lượng màu xanh vỡ tan như bong bóng, biến mất ngay lập tức. Phi đạn, đạn Ma Văn giữa bầu trời, cùng các chiến đấu cơ Ma Văn đồng loạt nổ tung ầm ầm ầm ầm!

Mặc Hoằng thành tràn đầy tiếng kêu la, khóc lóc cũng lại vang lên, trong chớp mắt vừa này giống như thời không xoay chuyển, hoặc là thời không nén gọn, có thể làm Ngự lực phát ra hiệu quả như thế, chỉ có nhân vật cấp Ngự hồn trở lên.

*****

Phụt!

Màng năng lượng vừa biến mất, Đại trưởng giả trực tiếp phun ra một ngụm máu, tiếp theo lui lại mấy bước, thẳng đến khi cánh tay trở lại khô héo bắt được khung cửa mới đứng vững được.

Đôi mắt vốn trong suốt, vào lúc này cũng như người già bình thường, bắt đầu trở nên đục ngầu.

Nên biết, Ngự lực là một loại sản phẩm dựa trên thân thể, lúc trẻ tuổi khỏe mạnh, khôi phục Ngự lực nhanh nhất, khi lớn tuổi sẽ chậm đi. Đó là nguyên nhân trực tiếp vì cái gì mà thanh niên không tới 20 tuổi thức đêm mấy ngày, trạng thái tinh thần cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Cùng lúc đó, đám người Mục Lý Kỳ nhìn hình ảnh trên màn hình, ngây ngốc tại chỗ.

Bọn họ tự nhiên không rõ kỹ năng mà Đại trưởng giả sử dụng, nhưng chỉ dựa vào tình hình vừa rồi, cùng màng năng lượng có thể bao phủ cả tòa thành, hoàn toàn có thể kết luận được: lão già kia không phải hạng tầm thường.

Binh lính Hỏa Hồ vẫn luôn xem náo nhiệt, cũng thấy được cảnh tượng kỳ dị vừa nãy qua màn hình nhỏ, có thể làm cho đạn Ma Văn ngừng lại giữa không trung, bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng quỷ dị như thế.

Chỉ cần nhìn cảnh vừa rồi đã có thể phán đoán, thực lực lão già kia ít nhất cũng phải là Ngự hồn, bởi vì chỉ có cấp Ngự hồn mới có thể dùng Ngự lực mạnh mẽ xoay chuyển thời không.

Mục Lý Kỳ cùng những binh lính Hỏa Hồ khác, sau lưng không khỏi lạnh băng. Nếu trước mắt là lão quái cấp Ngự hồn, 5000 binh lính, căn bản không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

Chỉ là khi Mục Lý Kỳ cảm thấy tình thế không ổn, đột nhiên thấy Đại trưởng giả trên màn hình phun máu, bộ dạng rất suy yếu.

- Thì ra một chiêu vừa nãy của lão già kia đúng là ráng chống đỡ, bây giờ đã không chịu nổi nữa.

Thấy thế, sắc mặt hoảng sợ của Mục Lý Kỳ liền sáng lên, vẻ hung ác như lang sói lại xuất hiện.

- Các đơn vị không cần hoảng sợ, lão già kia đã không đỡ nổi nữa. Bây giờ các đơn vị điều chỉnh lại, liên tục bắn vào tòa thành kia!

Mục Lý Kỳ sắc mặt dữ tợn phát ra mệnh lệnh.

Ở bên kia, 500 thành viên Thích Khách Mình chưa chạy đi hang động Mặc Ngân tu luyện, theo Ngả Nhĩ Văn dẫn đầu chạy tới trước mặt Đại trưởng giả.

Nhìn thấy Đại trưởng giả như thế, Ngả Nhĩ Văn cùng các thành viên Thích Khách Mình đồng loạt biển sắc, bọn họ quá rõ bộ dạng của Đại trưởng giả hiện giờ có nghĩa gì.

- Đại trưởng giả ngài....

Nhìn Đại trưởng giả cúi đầu, khóe miệng không ngừng nhỏ máu, Ngả Nhĩ Văn chau mày quan tâm hỏi.

- Không cần lo cho ta, Tân Địch ngươi đi hang động Mặc Ngân thông báo đoàn người Tiêu Hoằng, bảo bọn họ chuẩn bị. Nhớ kỹ, không được quấy rầy Tiêu Hoằng trong lúc huấn luyện. Ngả Nhĩ Văn, ngươi dẫn 200 thành viên Thích Khách Mình... khụ khụ... lẻn ra Mặc Hoằng thành, thừa cơ hành động.... Những người khác, dẫn dắt con dân Lạc Đan Luân đi vào khu an toàn, tốt nhất là cách xa ta một chút.

Đại trưởng giả uể oải yếu ớt ra lệnh.

- Nhưng mà, Đại trưởng giả ngài bây giờ...

Nhìn bộ dạng Đại trưởng giả hiện giờ, Ngả Nhĩ Văn sắc mặt nặng nề đầy lo lắng, bọn họ thật sự không biết, nếu mất đi Đại trưởng giả, sau này sẽ phải đi về đâu.

Nhưng Ngả Nhĩ Văn vừa nói, phía chân trời, phi đạn, đạn Ma Văn rậm rạp lại bắn thẳng về phía Đại trưởng giả.


- Không cần lo cho ta, đi, làm theo lời ta đã nói!

Đại trưởng giả đột nhiên lớn tiếng nói, tiếp theo vươn cánh tay phải gầy khô, quấn quanh văn năng lượng, nháy mắt phát ra ánh sáng chói lọi.

Năm ngón tay Đại trưởng giả chỉ về phía chân trời, nháy mắt hình thành vòng xoáy u lam khổng lồ, như khi khống chế tạo ra lỗ đen, tất cả ánh sáng vặn vẹo ở trong vòng xoáy, cả tòa thành Mặc Hoằng bông trở nên tối tăm. Đạn, phi đạn Ma Văn ngập trời bị cuốn vào trong đó, còn bao gồm cả mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn không né tránh kịp.

Thấy cảnh này, Ngả Nhĩ Văn cũng không thể chống lệnh, hắn biết rõ nguy cơ trước mắt, phải áp dụng hành động ngay!

Bởi vậy đánh mắt với Tân Địch, lại quyến luyến nhìn Đại trưởng giả, mới bắt đầu chia nhau hành động. Bởi vì được Tiêu Hoằng phát cho Lưu văn, bởi vậy tốc độ hành động nhanh hơn trước nhiều.

Vòng xoáy ở chân trời chỉ trong 5 giây đã ngưng kết thành quả cầu ánh sáng màu vàng kim thật thể, tiếp theo quả cầu ánh sáng bùng nổ.

Một tiếng nổ "Ầm!", quả cầu ánh sáng bắn ra vô số lưỡi dao ánh sáng, thẳng vào những chiến đấu cơ Ma Văn gần đó!

Chỉ là lúc này, tình trạng của Đại trưởng giả càng xấu hơn, khóe mắt, lỗ mũi thậm chí cả làn da đã toàn máu, tiếp đó nửa quỳ xuống đất, suy yếu hết sức. Hai lần tấn công liên tiếp, đã làm cho thân thể ngài ấy cạn kiệt, thân thể tàn tạ như máy móc cũ vỡ vụn, đang vận chuyển quá công suất.

Nhưng lúc này, chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời, xe tăng Ma Văn ở xa xa, lại vô tình nhắm ngay Mặc Hoằng thành tiến hành bắn phá.

Đại trưởng giả nửa quỳ, nhướng mắt lên, nhìn chân trời u lam, ánh sáng chói lọi, trong ánh mắt có bi thương, lóng lánh kiên nghị.

- Cáp Thụy Sâm đại nhân Cáp Thụy Sâm đại nhân....

Đại trưởng giả không ngừng lặp lại lời này, tiếp theo vươn cánh tay suy yếu nắm chặt cây gậy rơi dưới đất, kéo thân thể suy yếu cố gắng đứng lên:

- Lạc Đan Luân để quốc... Sứ mệnh của Cáp Thụy Sâm.... mãi không mất đi... Ta là một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, chúng ta luôn luôn chiến thắng!

Bỗng nhiên Đại trưởng giả thét lên, giọng điệu thê lương thảm thiết, tiếp đó trong mắt Đại trưởng giả phát ra ngọn lửa vô tận, chỉ về phía chân trời.

Bum! Bùm! Bùm!....

Nháy mắt, phía chân trời hình thành vô số màn ánh sáng xanh lục, đạn, phi đạn Ma Văn đụng lên đó, nổ tung thành những cục ánh sáng.

Tân Địch đã dùng Lưu văn lao ra khỏi Mặc Hoằng thành, quay đầu lại nhìn ngọn lửa bùng nổ ở trên không trung Mặc Hoằng thành, ánh mắt đã ẩm ướt, hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì?

Đại trưởng giả đang dốc hết sinh mệnh...

Nhưng lúc này Tân Địch cũng không thể ngăn cản được những chuyện này xảy ra nữa, chỉ có thể dùng Lưu văn liều mạng chạy thẳng đi hang động Mặc Ngân.

Tiêu Hoằng ở bên trong hang động Mặc Ngân, đã tu luyện 2 tiếng rưỡi, vẫn khép hờ mắt, dốc hết sức tiến hành tu luyện. Ngự lực dưới sự kích thích của máu Kim quan điêu vẫn như cơn lốc xoáy, số cổ Ngự lực đã đạt tới 10992, đã chạm tới Ngự sư cấp bốn.

Đối với Mặc Hoằng thành gặp phải kiếp nạn, tạm thời Tiêu Hoằng không biết, trên thực tế máu Kim quan điêu là thế, một khi sử dụng, trong vòng 3 tiếng sẽ không thể ngừng lại.

Lúc Ngự lực điên cuồng sinh trưởng, không thể khống chế Ma Văn nào, bằng không sẽ dễ tổn thương tới Ngự lực, một khi bị như thế, hậu quả khỏi phải nói.

Đối với chuyện này, Đại trưởng giả biết, Tân Địch tự nhiên cũng biết, bởi vậy khi Tân Địch chạy tới hang động Mặc Ngân, nhìn Tiêu Hoằng cùng 700 người khác đang ngồi trên Hắc tinh sa, tuy ràng trong lòng cực kỳ gấp gáp, nhưng cũng không đi lên quấy rầy, chỉ có thể hai mắt đỏ ửng đứng chờ một bên.

Ngự lực của Tiêu Hoằng đã đạt tới mức vô cùng sâu sắc, lúc này tự nhiên cảm nhận được có một người kích động chạy tới gần mọi người, liền đứng ở đó.


Là ai vậy?

Cuối cùng có chuyện gì?

Tiêu Hoằng khép hờ mắt, trong lòng không khỏi khó hiểu, dường như có dự cảm, nhưng lại không dám khẳng định, chỉ còn cách vứt hết tạp niệm khiển mình tập trung hơn.

10 phút sau, Ngự lực của Tiêu Hoằng cuối cùng đột phá 11000 cổ, lên tới 11002 cổ, khoảng cách kết thúc tu luyện con 10 phút.

Nhưng lúc này, Tiêu Hoằng vẫn cảm nhận rõ ràng người ở phía trước vẫn chưa đi, bởi vậy làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy không đúng.

Đáng tiếc, tu luyện không thể dừng lại được.

Đồng thời, chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời Mặc Hoằng thành, cùng với xe tăng Ma Văn ở bìa rừng vẫn đang không ngừng bắn phá, đạn pháo dữ tợn trút xuống Mặc Hoằng thành, như móng vuốt thú dữ muốn xé tan những gì tốt đẹp!

Đại trưởng giả hai tay ôm lấy cây trượng, đôi mắt khô tàn nhìn phi đạn Ma Văn ở chân trời, cùng những ánh mắt vui vẻ ngày xưa ở xa xa, lúc này trở nên kích động. Thân thể khẽ run lên, trong cơ thể lại tràn ra làn sương mù xanh, chống cự...

Mỗi một lần chống cự, sẽ có mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn hóa thành mảnh vụn!

Hang động Mặc Ngân!

Thời gian 20 phút, khủng khiếp trôi qua như một năm.

Đợi dược tính máu Kim quan điêu kết thúc, Ngự lực của Tiêu Hoằng cũng lên tới 11044 cổ, trở thành Ngự sư cấp bốn!

Khi Tiêu Hoằng mở mắt ra, trong lòng bỗng "bộp" một cái, Tiêu Hoằng lập tức thấy được Tân Địch đứng ở trước mặt Tiêu Hoằng, yên lặng chảy nước mắt, hai mắt đã đỏ rực.

Cùng lúc đó, mọi người đồng thời dùng máu Kim quan điêu trước sau mở mắt, nhìn bộ dạng của Tân Địch như thế, lập tức biển sắc, trong lòng run lên.

Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng thấy Tân Địch như thế.

- Tân Địch, đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Tiêu Hoằng liền nghiêm nghị, đứng lên vội hỏi.

Bùm!

Tiêu Hoằng vừa nói, Tân Địch chân nhũn ra, quỳ xuống:

- Tiêu đại nhân, Mặc Hoằng thành của chúng ta gặp thể lực không rõ tấn công, trên bầu trời có chiến cơ sắt thép, có đạn pháo Ma Văn bắn phá, Đại trưởng giả đang khổ sở chống đỡ, sợ là không được nữa.

Nói xong, trên mặt Tân Địch tuôn trào nước mắt, nửa giờ qua đối với Tân Địch đúng là dài như một năm.

- Tại sao ngươi không nói sớm?

Tiêu Hoằng nghe thế, trong đầu "oong" một cái, hắn biết, nên tới, cuối cùng phải tới.

*****

- Đại trưởng giả không cho nói, sợ làm Ngự lực của ngài bị tổn thương.

Tân Địch nói rõ ràng.

- Rốt cuộc là thể lực nào?

Nặc Lâm hỏi Tiêu Hoằng, sắc mặt đầy kinh ngạc lo lắng.

- Kẻ địch.

Tiêu Hoằng chỉ bỏ lại hai chữ, liền khởi động Lưu văn điên cuồng chạy ra cửa hang.

Những người khác thấy Tiêu Hoằng như thế, cũng đuổi theo sau lưng Tiêu Hoằng, điên cuồng chạy đi.

Chỉ là khi đoàn người Tiêu Hoằng lao ra hang động Mặc Ngân, liền nhìn thấy bầu trời Mặc Hoằng thành đã bị khói đen bao trùm, trên không trung còn có mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn không ngừng lượn quanh, dường như đã phá hết cản trở.

- Là bọn chúng, đến rồi.

Tiêu Hoằng lầm bẩm nói, trong ánh mắt như băng cùng lửa giao Hỏa, đau thương phẫn nộ cùng tồn tại, chỉ là không ngờ đám người cố Hoành Thần vì dồn mình vào chỗ chết đã phí hết tâm sức như thế!

Ở bìa rừng, Mục Lý Kỳ sắc mặt thản nhiên, không có dữ tợn hung ác, cứ đứng đó nhìn một hàng xe tăng Ma Văn bắn từng đợt.

Tuy ràng Mặc Hoằng thành vẫn còn giữ lại được, nhưng Hỏa binh đã bị khói thuốc súng vô tình cắn nuốt.

Nhìn vào màn ảnh nhỏ, Mục Lý Kỳ đang nhìn chằm chằm Đại trưởng giả. Đại trưởng giả dựa vào một thân Ngự lực mạnh mẽ chống cự từng đợt xe tăng Ma Văn bắn phá, Mục Lý Kỳ cùng các binh lính Hỏa Hồ đều thấy rồ cánh tay nắm chặt gậy xương của Đại trưởng giả đã dần buông lỏng, máu tươi tràn ra khóe miệng đã ướt vạt áo, từng chút cuối cùng, mang theo bất khuất, mang theo lòng tin trung thành, từ từ ngã xuống!

- Không ngờ lão già này chống đỡ được như thế, có bản lĩnh, đứng lên nữa cho ta xem?

Mục Lý Kỳ hừ hừ nói, ngữ khí đầy khinh thường.

- Báo cáo đoàn trưởng, đạn pháo của xe tăng Ma Văn đã hao hết, cần phải tiếp tế.

Đúng lúc này, quan chỉ huy bộ đội bọc thép báo cáo với Mục Lý Kỳ.

Mục Lý Kỳ lại nhìn màn hình, liếc Đại trưởng giả té xuống đất không nhúc nhích, không khỏi cười đáp:

- Không cần đạn pháo nữa.

Nói xong, Mục Lý Kỳ lại quay sang 5000 binh lính Hỏa Hồ, lớn tiếng ra lệnh:

- Tất cả dũng sĩ Hỏa Hồ nghe lệnh, xông vào Mặc Hoằng thành, đánh chết Tiêu Hoằng, nhổ cỏ tận gốc!

Mục Lý Kỳ ra lệnh một tiếng, 5000 binh lính Hỏa Hồ như dã thú hăng tiết, đồng loạt xông về phía Mặc Hoằng thành.

Ở trong mắt họ, nơi này chỉ là thổ dân nhỏ bé, đã không có lão quái ẩn nấp ở nơi đây, dù là tòa thành đó có quân hộ vệ, còn có năng lực gì? Tám phần là cả Chiến văn cũng khống chế được.

Quả thật, các binh lính Hỏa Hồ này đã đoán đúng phân nửa, trước đó Thích Khách Mình đúng là không có Chiến văn, nhưng sau này họ lại có được Tiêu Hoằng, cái máy chế tạo Chiến văn hình người này!

Theo cùng các binh lính Hỏa Hồ xông tới còn có Mục Lý Kỳ, cổ Tư Đằng cùng với Đan Gia Tín. Trên thực tế thực lực Tiêu Hoằng cũng không yếu, dựa vào thực lực một Ngự sư cấp bốn, hai Ngự sư cấp ba, mới có thể càng nắm chắc xử lý Tiêu Hoằng.

Lúc này, ở trong mắt quân đoàn Hỏa Hồ, Tiêu Hoằng phải chết!

Khoảng khắc khi binh lính Hoa Hồ nhảy ra khỏi rừng rậm, tiếng la hét thề phải giết Tiêu Hoằng cũng bắt đầu.


Binh lính Hỏa Hồ không có đạo đức trói buộc, pháp luật trói buộc, lúc này như biến thành những con dã thú hung ác, ánh mắt tràn ngập tham lam dã tính như những con chó điên.

Chỉ một lúc sau, 5000 binh lính quân đoàn Hỏa Hồ nhảy xuống vách đá, đi tới bên dưới tường thành cao ngất, xung quanh là vùng đất rộng bằng phẳng, chỉ có mấy cái cây to ít ỏi.

Mục Lý Kỳ nhìn vào trên tường thành, không có một bóng người!

- Hừ! Quả nhiên đều vội bỏ chạy trối chết, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được hay sao?

Mục Lý Kỳ đứng trước đội ngũ, khẽ lầm bẩm. Dựa theo hắn nghĩ, mảnh rừng rậm này chỉ lớn như thế, chạy đi đâu được. Cùng lắm thì bắn mấy đợt đạn lửa xuống, trực tiếp san phẳng khu rừng, xem Tiêu Hoằng còn trốn đi đâu nữa?

- Truyền lệnh, đánh vỡ cửa thành! Sau đó lôi Tiêu Hoằng ra đây, giết ngay!

Cổ Tư Đãng nói với thuộc hạ.

Tiếp đó, mấy binh lính Hỏa Hồ cầm pháo nhỏ Ma Văn đi tới, ngắm ngay cửa thành!

Ẩm ầm ầm ầm!

Nhưng khi các binh lính Hỏa Hồ vừa nhắm họng pháo vào cửa thành, cánh cửa kim loại kéo theo tiếng dây xích ma sát từ từ mở ra.

Ở khe hở cánh cửa kim loại nặng nề mở ra, một cái đầu bạc từ từ hiện rồ, dưới ánh sáng mặt trời, tản ra những đợt lấp lánh.

Tóc trước trán đã che phủ hai mắt, hình thành cái bóng đen, chỉ chừa lại phần mũi và cằm nhiều râu, bàn tay hơi thô ráp, đang từ từ đẩy cánh cửa nặng nề mở ra.

Mái tóc bạc kia, áo giáp rách nát như từng trải sương gió, rõ ràng là đặc thù lớn nhất của Tiêu Hoằng.

-Tiêu Hoằng?

Nhìn mái tóc bạc cùng bộ dáng trầm lặng kia, Mục Lý Kỳ không khỏi cười khẽ khinh thường:

- Không ngờ ngươi còn dám ló đầu ra đây, ta còn tưởng ngươi sẽ làm rùa rút đầu cả đời chứ. Nhưng nếu làm tới mức này, nói thẳng cũng không sao, ngươi uy hiếp tới những người nào đó, bởi vậy ai đó phải bóp chết ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Sau lưng Mục Lý Kỳ, cổ Tư Đằng cùng 5000 binh lính Hỏa Hồ ánh mắt sáng rực lên, bọn họ còn lo không tìm được thi thể của Tiêu Hoằng, bây giờ không cần phải lo nữa.

Tiêu Hoằng không trả lời, lúc này trở nên rất trầm lặng, ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc bạc, chiếu rọi đôi mắt bi phẫn của Tiêu Hoằng, toàn thân vân duy trì bình thản lạnh băng, tiếp đó đôi tay bỗng nhiên dùng sức mạnh!

Ảm ầm!

Hai cánh cửa khổng lồ bị Tiêu Hoằng trực tiếp đẩy ra, đập thật mạnh vào tường thành, phát ra tiếng vang rền nặng nề, tường thành cũng rơi xuống bụi bặm.

Nhìn cửa thành mở rộng, sau lưng Tiêu Hoằng là vô số thành viên Thích Khách Mình, binh lính Bối La còn sống sót, xuất hiện ra ngoài.

Bì Nặc, mập mạp, Nặc Lâm ở hai bên người Tiêu Hoằng, lúc này họ trở thành cánh tay sắc bén của Tiêu Hoằng.

- Muốn tìm ta, ta đến đây...

Tiêu Hoằng phát ra tiếng nói trầm thấp, tiếp đó đôi mắt sâu xa nhìn thẳng vào Mục Lý Kỳ.

Mục Lý Kỳ nhìn về phía con mắt Tiêu Hoằng, trong lòng đột nhiên run lên, giống như thấy được một con dã thú bị chọc giận, sau lưng trở nên lạnh lẽo.

Cùng với đó là khí thế bi phẫn ngập trời ngưng đọng, khiến người ta có cảm giác bị đè nén!


Không, nhất định là ảo giác, Tiểu Hoằng chỉ là Ngự sư cấp hai, không thể nào có khí thế như vậy được, tất cả chỉ là ảo giác. Trong lòng Mục Lý Kỳ tự nói với mình về phần binh lính Hỏa Hồ sau lưng Mục Lý Kỳ, đang lớn tiếng reo hò, sắc mặt tàn bạo, lại không kiềm được thu liễm lại, không biết vì sao, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.

Mà sợ hãi này đến từ đâu, bọn họ không biết, giống như đó là hơi thở của thần chết.

Bộp, bộp...

Lúc này Tiêu Hoằng không tỏ vẻ gì, từng bước một đi về phía Mục Lý Kỳ cách đó trăm mét, tiếng bước chân vang vọng, chỉ một mình bước đi không nhanh không chậm.

Thấy cảnh này, Mục Lý Kỳ lại chợt lui ra nửa bước, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Dựa theo lẽ thường, thực lực của Tiêu Hoằng không thể so sánh với hắn, trong tay nắm giữ binh lực vượt xa Tiêu Hoằng.

Liếc Tiêu Hoằng đi tới một mình, khóe miệng Mục Lý Kỳ khẽ co giật, ra lệnh cho thuộc hạ:

- Các ngươi, đi, xử lý hắn!

Mục Lý Kỳ ra lệnh, 7-8 binh lính Hỏa Hồ cấp bậc hơi cao lại hiện ra vẻ mặt dữ tợn, lao thẳng tới Tiêu Hoằng, bổ nhào tới anh hùng đế quốc này, đồng loạt mở ra Chiến văn trên tay.

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!...

Nhưng khi 7-8 binh lính Hỏa Hồ kia tới gần Tiêu Hoằng, trong rừng cây, trên vách đá, trên tường thành, mấy cây tên nỏ đồng loạt bay ngang qua người Tiêu Hoằng.

Phập! Phập! Phập! Phập!....

Những mũi tên nỏ đồng loạt bắn thủng cổ họng các binh lính Hỏa Hồ kia, một đòn lấy mạng, tiếp theo các binh lính Hỏa Hồ trợn to mắt không thể tin nổi, bình bịch té xuống đất, ngã dưới chân Tiêu Hoằng.

Còn Tiêu Hoằng từ đầu tới cuối cùng không né tránh hay đánh trả gì, vẫn giữ nhịp bước, đi tới từng bước một, thẳng về phía Mục Lý Kỳ.

Sắc mặt bình thản như thế, thậm chí khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn cả dữ tợn.

Thấy vậy, ánh mắt Mục Lý Kỳ co rút, liếc xung quanh, không nhìn thấy gì cả, thậm chí không biết tên nỏ bắn ra từ chỗ nào.

Chỉ là một mình Tiêu Hoằng đi về phía hắn, từng tiếng bước chân phát ra tiếng tiếng kim đồng hồ đếm ngược.

- Ngươi! Ngươi! Ngươi nữa! Toàn bộ 3 liên doanh số 2, lên cho ta, xử lý Tiêu Hoằng!

Mục Lý Kỳ nhìn binh lính Hỏa Hồ bên cạnh, nhanh chóng ra lệnh.

Mệnh lệnh của Mục Lý Kỳ phát ra, chừng 100 binh lính Hỏa Hồ đồng loạt lao ra khỏi hàng ngũ nhanh như chớp, cầm Chiến văn hay Khí văn nhắm thẳng về phía Tiêu Hoằng. Có cầm chùy nặng, có khởi động vuốt năng lượng, gần như cũng lúc ra đòn chí mạng về phía Tiêu Hoằng.

Chỉ là lúc này Tiêu Hoằng không nhìn một cái, không né tránh, thân hình đi thẳng tắp về phía Mục Lý Kỳ!

Vụt! Vụt! Vụt....

Ngay lúc những người này tới gần Tiêu Hoằng, từng mũi tên nỏ lại bắn ra từ các góc, dán qua người Tiêu Hoằng như các tia chớp, đâm thẳng vào cổ các binh lính Hỏa Hồ.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch...

Khoảng khắc, cả trăm binh lính Hỏa Hồ soàn soạt ngã xuống trước người Tiêu Hoằng, máu tươi chảy tràn lan dưới chân.

Chi chớp mắt, tiểu tổ tấn công cả trăm người như bị lưỡi dao sắc bén quét ngang, đồng loạt ngã xuống trước chần Tiêu Hoằng. Mỗi một binh lính Hỏa Hồ muốn tới gần, muốn làm hại tới Tiêu Hoằng, sẽ lập tức bị bắn chết.

Chỉ riêng một mình Tiêu Hoằng đứng trước mảnh đất trông, im lặng, không nói một lời đi thẳng về phía Mục Lý Kỳ.

*****

- Sao... sao lại thế này?

Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Mục Lý Kỳ cuối cùng xuất hiện kinh ngạc, hắn không hề nghĩ tới nơi này lại có kẻ bắn chính xác như vậy.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, vẫn từng bước một đi về phía Mục Lý Kỳ, thoáng cái chỉ cách Mục Lý Kỳ không đến 50 m, vân từng bước muốn đi tới chỗ Mục Lý Kỳ.

- Tấn công tầm xa, đồng loạt bắn Tiêu Hoằng cho ta, giết hắn!

Mục Lý Kỳ ra lệnh tiếp.

Bịch! Bịch! Bịch...

Mục Lý Kỳ mới ra lệnh, cả trăm tên lấy ra Khí văn đánh từ xa đã té xuống giữa đội ngũ, trên đầu đã bị nỏ tên bằng hợp kim Vi Mễ đâm thủng!

- Ai động, là chết...

Tiêu Hoằng ngẩng đầu, lại nhìn thẳng vào Mục Lý Kỳ, khẽ nói. Giọng nói rất nhỏ, nhưng truyền vào tai mỗi người lại như làn hơi lạnh băng từ lỗ tai xuyên tới nội tâm.

- Các đơn vị không cần hoảng loạn, chỉ là kỹ xảo mà thôi, bảo vệ đoàn trưởng!

Cổ Tư Đằng ở trong đội ngũ bên kia bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Xoạt xoạt!

Cổ Tư Đằng ra lệnh, giữa Tiêu Hoằng cùng Mục Lý Kỳ đã xuất hiện mấy trăm binh lính Hỏa Hồ, đồng loạt mở ra Chiến văn, nhưng lại không có một ai dám tiến lên, hơn nữa không ngừng nhìn xung quanh, vẫn không thể tìm được nỏ tên kia bắn ra từ đâu.

Khiển người ta có cảm giác như ở trong bóng tối có cánh tay của tử thần, đụng ai người đó chết.

Các binh lính Hỏa Hồ nhìn Tiêu Hoằng đứng phía trước, không biết vì sao, nhìn vào ánh mắt Tiêu Hoằng, lại trở nên khiếp sợ. Dù sao Tiêu Hoằng là Thiếu tướng quân ở Phục Thản Đê Quốc, là nhân vật cao tầng.

Quan trọng hơn là có tật giật mình, cùng với những người áo trắng đang bước ra khỏi cửa thành sau lưng Tiêu Hoằng, cùng những sát thủ ở trong góc nào đó không biết được!

Vài giây trôi qua, Tiêu Hoằng đã đứng trước mấy trăm binh lính, hơn nữa không ngừng bước, vẫn tiến thẳng tới trước!

Nơi đi qua, binh lính Hỏa Hồ cản đường Tiêu Hoằng đều bị nỏ tên Ma Vãn đâm trúng, ngã xuống như vật chết, không hề tránh né được, cực giống những quân bài domino.

Bị nỏ tên áp chế, không một ai chạm được tới thân thể Tiêu Hoằng, thậm chí còn không đụng tới áo giáp của Tiêu Hoằng là đã bị bắn chết tại trận, không hề có đường né tránh.

Sau lưng Tiêu Hoằng, Thích Khách Mình cùng 200 binh lính Bối La đồng loạt lấy ra vũ khí sở trường, những lưỡi dao ánh sáng vươn ra từ ống tay áo!

Phập!

Binh lính Hỏa Hồ cản đường cuối cùng bị đâm thủng tim, Tiêu Hoằng từ từ trỏ một ngón tay, chỉ vào người binh lính Hỏa Hồ đang nghiêng ngã, trực tiếp đẩy hắn ra, đứng mặt đối mặt với Mục Lý Kỳ, khoảng cách không tới 5 m!

Nhìn thuộc hạ bị đẩy ra như vật chết, khuôn mặt âm trầm dần hiện rõ của Tiêu Hoằng, khóe miệng Mục Lý Kỳ không khỏi co giật.

Chỉ là một thân một mình, có thể dùng cách nấy đi tới trước mặt mình, lần đầu tiên Mục Lý Kỳ mới gặp được. Còn trên người Tiêu Hoằng, khí thế phát ra không giống với Ngự sư cấp hai phải có.


Quan trọng hơn, là hắn nhìn thấy được sự lột xác/ở trong ánh mắt Tiêu Hoằng, không khỏi làm Mục Lý Kỳ bản. năng nuốt nước miếng.

- Chỉ... chỉ dựa vào thực lực của ngươi, đến trước mặt ta, vậy thì sao chứ? Còn không phải bị ta...

- Aaaaaa...

Không cho Mục Lý Kỳ nói câu kế tiếp, Tiêu Hoằng đột nhiên xiết chặt nắm đấm, văn năng lượng quấn quanh cánh tay, nháy mắt sáng ngời, tiếp đó Tiêu Hoằng há miệng phát ra tiếng rít gào!

Ngay sau đó, sóng âm tụ tập thành đầu rồng ở trước mặt Tiêu Hoằng, đánh thẳng về phía Mục Lý Kỳ.

Thấy thể, Mục Lý Kỳ tự nhiên có chuẩn bị sẵn, cánh tay duỗi ra, nháy mắt trước mặt hình thành lá chắn năng lượng màu đỏ đậm.

- Ngươi cho là chỉ dựa vào thực lực Ngự sư cấp hai của ngươi có thể đụng được tới ta...

Mục Lý Kỳ còn muốn khiêu khích coi thường, kết quả hắn nhìn cảnh tượng trước mặt, nửa câu sau kẹt lại ở cổ họng.

Chi không tới 1 giây ngắn ngủi, khiên năng lượng do hắn dùng thực lực Ngự sư cấp bốn ngưng tụ thành đã xuất hiện vô số vết nứt, tiếp đó tan vỡ tại trận như mảnh thủy tinh, cả người cũng không khỏi lui ra sau mấy bước.

- Sao... sao có thể thế được? Cái này không phải là thực lực Ngự sư cấp hai, mà là...

Trong lòng Mục Lý Kỳ gào lên, liền dâng trào rung động khủng bố!

Nó giống như cội nguồn của sợ hãi, tiếp theo Mục Lý Kỳ kinh ngạc phát hiện Tiêu Hoằng đã biến mất trước mặt hắn, Mục Lý Kỳ không thể thấy rổ động tác như thế nào nữa.

Thậm chí Mục Lý Kỳ không thể cảm nhận được dao động do Tiêu Hoằng hành động gây ra, giống như một cái bóng mờ nhạt, tựa như bóng ma.

Các binh lính quân đoàn Hỏa Hồ, kể cả cổ Tư Đằng cùng Đan Gia Tín càng trợn to mắt không thể tin nổi.

Dựa theo kế hoạch đặt ra trước đó, Tiêu Hoằng chỉ có trình độ Ngự sư cấp hai, bắt sống Tiêu Hoằng chỉ là chuyện dễ như bỡn. Nhưng chuyện thật lại hoàn toàn không như họ tưởng tượng, có thể dễ dàng đâm thủng lá chán bảo vệ của Mục Lý Kỳ, đương nhiên không phải là thực lực Ngự sư cấp hai có được.

Quá rõ ràng, chỉ có một nguyên nhân để giải thích: Tiêu Hoằng không còn là Thiếu tướng chỉ huy xuất sắc, sức chiến đấu thông thường, lúc này chính là một sát thủ máu lanh!

Nhưng đây chỉ là bắt đầu của khủng bố, trong lúc Mục Lý Kỳ tìm kiếm bóng dáng Tiêu Hoằng khắp nơi, đột nhiên cảm giác sau lưng rét lạnh thấu xương!

Dựa vào thực lực Ngự sư cấp bốn, ngay khi cảm nhận được làn hơi lạnh này, Mục Lý Kỳ liền có phản ứng, đột ngột xoay người.

Nhưng hắn vừa mới xoay người, liền thấy Tiêu Hoằng nhắc gai băng đâm vào cổ họng hắn, cùng với đó là đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Hoằng!

Phập!

Không cho Mục Lý Kỳ có một chút đường chống cự, gai băng trong tay Tiêu Hoằng đã đâm xuyên qua cổ họng Mục Lý Kỳ!

Lúc này, Mục Lý Kỳ chỉ có thể cảm nhận được có gì đó lạnh lẽo chọc vào cổ họng, ý thức đầu óc nhanh chóng lẫn lộn, không khi nào Mục Lý Kỳ cảm nhận được mùi vị của cái chét giống như lúc này. Hắn còn có tiền đồ tươi đẹp, hắn không muốn chết, nhưng lúc này đã không còn xoay chuyển được nữa.

A.


- Ngươi...

Mục Lý Kỳ phát ra một lời mỏng manh, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ cũng không thể tin được, chỉ vào Tiêu Hoằng, liền như vật chết quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng, không nhúc nhích nữa.

- Bắt đầu từ lúc này, Tiêu Hoằng ta không còn là Tướng quân để quốc, không còn là anh hùng đế quốc, chỉ là một kẻ báo thù.

Tiêu Hoằng nhìn hai mắt vô thần của Mục Lý Kỳ, khẽ thở dài, từ từ rút ra gai băng đẫm máu, sau đó quay đầu nhìn binh lính Hỏa Hồ có dấu hiệu Phục Thản Đế Quốc.

- Giết.

Tiêu Hoằng không ngừng lại, phát ra tiếng quát trầm thấp vang dội, giống như ngọn lửa báo thù thiêu đốt nội tâm phun trào ra tiếng nổ.

Tiêu Hoằng truyền lệnh, các thành viên Thích Khách Mình ờ dưới tường thành, binh lính Bối La cùng với thành viên Thích Khách Mình ẩn nấp, cùng lúc khởi động Lưu văn, nhanh chóng bổ nhào vào quân đoàn Hỏa Hồ, có chừng 1000 người!

Quan tổng chỉ huy bị miễu sát, đối với quân đoàn Hỏa Hồ, đúng là đả kích vô tình?

Nhưng tham mưu trưởng Đan Gia Tín trước giờ vẫn im lặng ít nói, sắc mặt không biến đổi, khiến người ta thấy rất bình tĩnh, tiếp theo nói vào Ma Văn thông tin ra lệnh cho tất cả binh lính:

- Vừa rồi chỉ là bất ngờ, bây giờ do ta tiếp nhận quyền chỉ huy, đối diện chỉ có 1000 người, còn chúng ta có 5000 người, để cho chúng ta sử dụng chiến thuật bầy sói mà Tiêu Hoằng kia am hiểu nhất, giết sạch bọn chúng!

Nghe Đan Gia Tín nói, các binh lính Hỏa Hồ đang kinh hoảng liền ổn định trận tuyến trong nháy mắt. Đúng rồi, tính riêng nhân số thì bọn họ gấp 5 lần những người áo trắng kia, nói trang bị, bọn họ cũng có vẻ tiên tiến hơn đám người nơi này, hình như không có gì phải sợ cả. Nhớ ngày đó, quân đoàn Bối La có thể dốc sức đánh với quân đoàn Thiên Dực số 5, như vậy vì sao bây giờ bọn họ phải sợ đám thổ dân nay?

Nghĩ như thế, trong mắt các binh lính Hỏa Hồ lại bùng phát hung tàn.

- Các huynh đệ, lên! Giết tên ác đồ Tiêu Hoằng kia! San bằng nơi này, vì chính nghĩa quận Nam Du!

Binh lính Hỏa Hồ thét lên, chỉ là cái gọi là chính nghĩa nói ra từ miệng của bọn họ, càng trở nên chói tai hơn.

Tiếp theo, 5000 binh lính Hỏa Hồ đồng loạt tràn về phía 1000 người áo trắng đang đánh tới!

Có mấy trăm người lại bao vây Tiêu Hoằng, phát động tấn công dữ dội!

Trong chớp nhoáng, quân đoàn Hỏa Hồ đánh giáp lá cà cũng thích Khách Mình và binh lính Bối La!

Phập! Phập! Phập...

Trong nháy mắt Thích Khách Mình chạm mặt với binh lính Hỏa Hồ, tiếng dao năng lượng cắm vào thân thể liên tiếp vang lên.

Không có tiếng la hét, không có tiếng vật thể gãy rời, chỉ chớp mắt binh lính Hỏa Hồ đã im lặng ngã xuống một mảng lớn.

Tất cả thành viên Thích Khách Mình, sắc mặt âm lãnh, trong ánh mắt bùng lên bi phẫn, nhưng động tác rất nhẹ nhàng. Đối mặt với những binh lính Hỏa Hồ cùng hung cực ác nhào tới, bọn họ chỉ khẽ lắc mình, chọc một phát nhẹ nhàng trên cổ họng các binh lính Hỏa Hồ, từng tên binh lính Hỏa Hồ câm lặng ngã xuống như thứ chết.

Tiếp theo xoay người một cái, chuyển sang binh lính Hỏa Hồ bên cạnh, lại chọc một phát, cánh tay như rắn độc tấn công, đâm ra, thu về, gần như không thể nhìn băng mắt thường. Tiếp theo đó, lại có một binh lính Hỏa Hô ngã xuống đất.

Toàn bộ động tác nhẹ nhàng bay bổng, thậm chí quần áo cũng không dính một giọt máu nào.

Trước kia nói quân đoàn Thiên Dực số 5 là cao thủ về mặt này, nhưng giờ nhìn lại kỹ thuật một đòn lấy mạng của những Thích Khách Mình, quân đoàn Thiên Dực số 5 căn bản không tính là gì hết. Mặc kệ là động tác chính xác hay tốc độ ám sát, thậm chí cấp bậc Ngự lực, Thích Khác Minh đều vững vàng đứng ở trên cao!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)