← Ch.0423 | Ch.0425 → |
Xung quanh bốn phía thi thể tại đây, tất cả cư dân Mặc Hoàng Thành đều nghiêm nghị đứng tại đó, trên mặt có bi thương, nhưng càng nhiều hơn chính là bất khuất và kiên nghị, trên cánh tay phải mỗi người đều buộc một dải lụa trắng, bày tỏ niềm thương tiếc với những người đã hy sinh.
Chủ tử, có thể bắt đầu rồi.
Ngả nhĩ Văn nhẹ giọng nói với Tiêu Hoằng.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, đốt cháy một cây đuốc, tiếp theo châm lửa lên các bó củi, một lát sau, khắp trung tâm sân huấn luyện đã bốc lên các làn khói trắng mịt mù.
-Yên tâm, tất cả huynh đệ đã mất đi, ta mang bọn ngươi đến đây, thì ta cũng sẽ mang bọn ngươi rời đi, sẽ không để bọn ngươi nằm lại viên tinh cầu cô đơn này đâu.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo hơi gục đầu xuống, trầm mặc.
Lẳng lặng đợi các khối thi thể bốc cháy, ngon lửa kia giống như cũng đang thiêu đối chút tình cảm mềm yếu hiếm hoi trong lòng Tiêu Hoằng.
Lễ tang ước chừng diễn ra trong hai giờ, một hộp tro cốt được đặt vào trong một hộp gỗ tinh xảo, đồng thời được mọi người mang theo.
- Tiêu đại nhân, đây là di vật cuối cùng của Đại trưởng giả.
Ngả Nhĩ Văn chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nâng tất cả vũ khí của Đại Trưởng giả, cùng với bộ chiến bào chính thống đã cũ nát kia của Tống Táng Kỵ sĩ đoàn.
- Nặc Lâm, ngươi là truyền nhân duy nhất của Đại Trưởng giả, thứ này do ngươi bảo quản.
Tiêu Hoằng không nhận lấy di vật của Đại trưởng giả, mà phân phó cho Nặc Lâm.
Sau đó Tiêu Hoằng lại xử lý thêm một số sự tình khác, cuối cùng mói xoay người rồi khỏi trung tâm quảng trường, lập tức đi về phòng, trên đường, khi đi ngang qua trưởng giả đại sảng, Tiêu Hoằng hơi dùng chân một chút, rồi bước vào trong, chậm rãi nhấc lên cây Thường Thanh Tùng mà Đại trưởng giả từng tỉ mỉ chăm sóc, đưa về phòng mình.
Cẩn thận khép cửa phòng lại, Tiêu Hoằng ngồi xuống trước bàn gỗ, dặt gốc Thường Thanh Tùng bên cạnh, lấy ra một khối Tái thạch Áo đinh, bắt đầu chế tạo Chiến Văn của Ngự Sư cấp bốn cho bản thân.
Ý tường thì Tiêu Hoằng đã có rồi, thứ này cũng phải phố hợp với Hàn băng vạn năm thì mới có thể phát huy ra, tên là Thánh Nỏ Chiến Văn, chủ yếu là dựa vào Hàn băng vạn năm ngưng kết thành thân nỏ, Thánh Nỏ Chiến Văn sẽ hình thành các mũi tên có hiệu quả khác nhau, có kịch độc, có nổ tung, cũng có mũi tên truy tung cùng các loại khác, ước chừng có hơn mười loại.
Tài liêu trung tâm tự nhiên là tủy não cùng với mật của Kim quan điêu, ngoài ra, các tài liêu phụ trợ còn có bạch tương độc tố và Hắc tinh sa đã mất đi hiệu lực, kèm theo vài thứ khác nữa.
Đối với việc chế tạo Thánh Nỏ Chiến Văn, Tiêu Hoằng có thể nói là tiến hành rất tinh tế, đồng thời bắt đầu tỉ mỉ tạo hình văn trong văn phía trên chủ văn, gần như đã sử dụng toàn bộ kỹ xảo mà bản thân nắm giữ.
Ước chừng sau hai giờ, Thánh Nỏ Chiến Văn đã được Tiêu Hoằng chế tạo ra ngoài các điểm sáng lấp lánh phía trên Để Văn, thì chủ văn thoạt nhìn giống như các sợi dây mây rậm rạp quấn quanh cùng một chỗ, chia ra làm mười nhánh, mỗi nhánh đều có một loại màu khác nhau.
Cũng không tiến hành quá nhiều thí nghiêm, tiện tay đặt Thánh Nỏ Chiến Văn vào trong túi hành trang, Tiêu Hoằng gục xuống bàn viết, bắt đầu ngủ, ước chừng đã thức trắng hai ngày một đêm, cho dù tinh lực của Tiêu Hoằng có tràn đầy đi nữa, thì cũng là một loại tiêu hao cực lớn.
Đảo mắt thì một ngày đã trôi qua, vào sáng sớm thì Mặc Hoàng Thành dường như đã lại một lần nữa khôi phục vẻ bình thản khi xưa, điều duy nhất không giống chính là đống đổ nát phía xa xa kia, hoặc là tại phía cửa tây, có một con dã thú ăn thịt, đang không ngừng gặm thi thể của binh sĩ Hỏa Hồ.
Ngoài ra, còn có một chiếc Ma Van xe tăng, đang được Phùng Triết Minh và các binh sĩ Bối La khác sử dụng, làm công cụ vận chuyển vật tư, vận chuyển các thứ đồ vật khác, đều là nhu yếu phẩm của người trong Mặc Hoàng Thành trong thời gian nửa tháng cũng hoàn toàn không thành vấn để.
-Không đươc, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đám bảo bối của ta đâu!
Ngay khi Tiêu Hoằng đang đi dọc theo đường phố để thị sát quá trình di chuyển, thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Hạ Lục Đế.
Hướng ánh mắt về phía đó, Tiêu Hoằng liền có thể rõ rành nhìn thấy, Hạ Lục Đế đang ôm Ám Đồng Long, bên cạnh còn có bảy, tám con linh thú, ánh mắt hơi có chút ửng đỏ.
Bên cạnh thì là Nặc Lâm đang đứng, có vẻ như đang khuyên bảo gì đó.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, toàn thành di chuyển khỏi đây, tất nhiên là Hạ Lục Đế cũng muốn đi, nhưng điều này lại có nghĩa là, Hạ Lục Đế sẽ phải rời khỏi đám linh thú mà nàng sớm chiều ở chung này, đây chính là chuyện mà Hạ Lục Đế không thể chấp nhận được.
- Toàn thành phải di chuyển, đi về phía khu vực có văn minh, bao gồm Hạ Lục Đế tiểu thư ngươi nữa, ta biết rất thống khổ, nhưng mà không gian trong vận binh hạm thật sự là có hạn.
Nặc Lâm khuyên bảo từng câu một.
- Không được!
Hạ Lục Đế phi thường dứt khoát nói, một bên thì Ám Đồng Long cùng bảy, tám con linh thú dường như cũng có thể cảm nhận đươc chuyện sắp sửa xảy ra, lưu luyến không rời, vây quanh Hạ Lục Đế.
- Chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng nhìn thấy cảnh này, liền đi tới, nhe giong hỏi.
- Chủ tử, Hạ Lục Đế nói rằng muốn đưa các linh thú của nàng vào trong vận binh hạm, nhưng trước đó ngài cũng đã nói qua, không gian trong vận binh hạm rất có hạn, không thể mang theo nhiều thứ này được, bởi vây...
Nặc Lâm hơi cúi người, sắc mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Tiêu Hoằng không lập tức lên tiếng, hơi nhìn hai mắt ửng đỏ của Hạ Lục Đế một cái, lại nhìn những linh thú trước mắt này, Tiều Hoằng có thể cảm nhận được tâm tình của Hạ Lục Đế.
Hơi hơi trần tư một lát, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói:
- Mang theo cũng không phải là không có khả năng, như vậy đi, nếu toàn bộ Ma Văn chiến đấu cơ của Hỏa Hồ quân đoàn chưa lấp đầy, mà ta cũng không đinh mang đi toàn bộ Ma Văn xe tang, kể từ đó, chẳng phải không gian sẽ rộng hơn phải không, chứa bọn chúng thì có lẽ không có vấn đề, điều kiện tiên quyết là Hạ Lục Đế phải cam đoan những con vật này không được vỗ cánh làm loạn.
Nghe thấy Tiêu Hoằng nói vậy, ánh mắt đẫm nước của Hạ Lục Đế đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích.
- Thật vậy chăng?
Hạ Lục Đế nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới chỗ khác, tận khả năng hóa giải toàn bộ các vấn đề nảy sinh trong lúc di chuyên.
Có thế nói, cuộc di chuyển này mang theo vô tận thương cảm, mỗi một người Mặc Hoàng Thành thì đều không kìm được nhìn về phía các phong trống không phía xa, dù sao nơi này cũng là chỗ mà bọn họ sinh ra và lớn lên, mà rời đi lại là một lựa chọn bắt buộc.
Tâm tình như vây, Tiêu Hoằng vẫn có thể lý giải, nhớ rõ khi vần là một tên thợ mỏ, lúc đó Tiêu Hoằng chẳng phải vẫn tràn ngập quyến luyến với cái nhà gỗ sập xệ kia hay sao, đây là nhân chi thường tình mà thôi.
Tuy nhiên, rời đi thì vẫn còn có thể trở về được, Tiêu Hoằng cũng không có ý bỏ rơi viên tinh cầu màu vàng đất này.
- Hãy chờ xem, một ngày nào đó, nơi này chính là một bộ phân lãnh thổ của Lac Đan Luân.
Tiêu Hoằng hơi nhìn bầu trời một cái, nhẹ giọng tự nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên nghị.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ Mặc Hoàng Thành đã không có ánh sáng nữa, ước chừng trải qua một ngày bận rộn, tất cả cư dân Mặc Hoàng Thành đều đã ra đi chuyển vào trong Hỏa Hồ hạm đội, qua đêm tại đó.
Chỉ có Tiêu Hoằng cùng 100 hơn thành viên Thích Khách Minh vẫn đang ở trong Mặc Hoàng Thành. vì nắm chặt thời gian, sáng ngày mai thì tám chiếc Ma Văn ham sẽ cất cánh, rời khỏi viên tinh cầu màu vàng đất này, chính thực bước trên con đường báo thù.
Trước kia đối với việc rời khỏi viên tinh cầu màu vàng này, thì Tiêu Hoằng tràn ngập vô tận chờ mong, chờ mong giết về Nam Du Quận, ngắt xuống cái đầu chó của Cố Hoành Thần và Chu Bằng, nhưng khi ngày này tới, Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện ra, trong ngọn lửa báo thù này lại có thêm một ngọn đuốc bi tráng.
Đứng ở cửa sổ, lại một lần nữa nhìn ra ngoài, tất cả đã trở thành một mảnh tối đen, chỉ có các ngôi sao trên bầu trời đang le lói, chiếu xuống Mặc Hoành Thành vô cùng tĩnh mịch này.
Dừng trước cửa sổ một hồi lâu, nhẹ nhàng chạm vào dải lụa trắng trên cánh tay, Tiêu Hoằng mới hơi xoay người, tiến vào trong phong ngủ, ngồi xếp bằng trên gường, lấy ra Hàn Võ, bắt đẩu tiến hành thăng cấp Hàn Võ, lần này tất nhiên là phải thăng đến Ngự Sư cấp bốn.
Bởi vì đã có nhiều ngày luyện tập Hàn Võ, công thêm lần chém giết khi trước, năng lượng trong Hàn Võ đã bị tấn công điên cuồng, hoàn toàn hội đủ điều kiên để thăng cấp.
Không nghĩ nhiều, Tiêu Hoằng liền hờ hai mắt, bắt đầu tiến hành thăng cấp Hàn võ, điều này đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì đã hoàn toàn không thể quen thuộc hơn nữa, công thêm "chỉ dẫn" mà khi trước Cáp Thụy Sâm đã cấp cho Tiêu Hoằng, tất cả đều được tiến hành khá thuận lợi.
Không đến nửa phút thời gian, Hàn Võ rối cục cũng giống như Tiêu Hoằng, đều tấn chức tới trình độ Ngự Sư cấp bốn, như vậy, trong tay Tiêu Hoằng đã có hai Chiến Văn Ngự Sư cấp bốn!
Mặc dù Cố Hoành Thần là Ngự Sư cấp năm, Chu bằng là Ngự Sư cấp bốn, thì Tiêu Hoằng cũng không có chút e ngại gì cả.
Chậm rãi mở ra hai mắt, trong mắt Tiêu Hoằng đã tràn ngập ngọn lửa báo thù vô tận! Tuy nhiên, trước đó thì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nhiệm vụ hàng đầu chính là giải cứu Bối La quân đoàn của mình, thậm chí là các quận đội bạn ra đã!
Đảo mắt, thời gian một đêm đã vội vàng trôi qua, vừa tỉnh lại, Tiêu Hoằng liền phát hiện, Mặc Hoàng Thành đã bị một tầng sương mù thật dày bao phủ, chuyện này ở Mặc Hoàng Thành thì đúng là chuyện như cơm bữa.
Không nhiều lời, lai một lần nữa rời giường, Tiêu Hoằng bắt đầu thu thập căn phong một chút, hễ là thứ gì cảm thấy có thể lấy đi thì hắn mang theo cả, sau đó ôm lấy gốc Thường Thanh Đằng mà Đại trưởng giả lưu lại kia, xoay người, nhẹ nhành khép cửa phòng lại.
Lần từ biệt này, có lẽ không biết khi nào mới có thể trở về được, có lẽ là một, hai năm, có lẽ là mười mấy năm, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không thể biết trước được.
Đi xuống đại sảnh dưới lầu, hội hợp cùng dám người Ngả Nhĩ Văn, lại một lần nữa xác nhận không còn quên gì nữa, Tiêu Hoằng liền mang theo đám người Ngả Nhĩ Văn, khu động Lưu Văn, rất nhanh điên cuồng lao đến Hỏa Hồ hạm đội.
Chạy ra khỏi Mặc Hoàng Thành, sau đó bọn họ cũng không quay đầu lại, tiến về phía rừng rậm phía tây, đi đúng theo con đường mà khi trước Tiêu Hoằng đền đây.
Hiện giờ Ma Văn xe tăng dùng để khuân vác hàng hóa thì đã bị vứt đi toàn bộ, trên thực tế, Bối La quân đoàn, thậm chí là Tập đoàn Thiên Xà của Tiêu Hoằng, thì đều chướng mắt với 100 chiếc Ma Văn xe tăng kiêu cũ này.
Đi vào trong phòng điều khiển chính là của Ưng Trảo Hào, Tiêu Hoằng hơi nhìn bốn phía một cái, tám nhân viên công tác đang ngồi đúng vị trí, trên thực tế mỗi một chiếc Ma Văn chiến hạm có tám nhân viên công tác, chủ pháo gần như đều không có pháo thủ, chỉ có thể miễn cưỡng làm cho Ma Văn hạm cất cánh mà thôi, nhưng trên thực tế, như vậy đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì cũng đã là đủ rồi.
- Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong, theo thống kê lần cuối, không còn người nào sót lại nữa, tất cả các mặt cũng đều bình thường.
*****
Nghe nhân viên công tác báo cáo, Tiêu Hoằng nâng lên mí mắt, nhìn tuyến đường hàng không mà Hỏa Hồ quân đoàn lưu lại một cái, khu vực không xác định rộng lớn này nằm chính đông của Nam Du Quận, hơi nghiêng về hướng bắc một chút, trên đường đi cũng vừa vặn có thể ngang qua An ni A vương Quốc, tạo thành hình tam giác với Nam Du Tinh và chiến tuyến Tây Cương.
Bất kể đến Nam Du Quận hay là chiến tuyến Tây Cương, khoảng cách đại khái cũng bằng nhau.
- Xuất phát! Đi về phía chiến tuyến Tây Cương!
Tiêu Hoằng không có nhiều tạm dừng, lập tức tuyên bố mệnh lênh.
Đúng vậy, báo thù là trong yếu, nhưng nếu giải cứu huynh đệ của mình ra, đối Tiêu Hoằng mà nói thì càng trọng yếu hơn!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, tám chiếc Ma Văn hạm của Hỏa Hồ hạm đội cùng lúc bay lên trời, điều chỉnh góc độ, hướng về phía bên ngoài tầng khí quyển của viên tinh cầu màu vàng đất mà lao ra!
Nhìn viên tinh cầu màu vàng đất trước mắt càng lúc càng xa, lúc này Tiêu Hoằng đang nheo mắt suy nghĩ, nắm tay đã gắt gao xiết lại.
Tuy nhiên, hiện giờ Tiêu Hoằng cũng không bi cừu hận choán đầy đầu óc, mà trong nháy mắt, lao ra tầng khí quyển thông qua quyền han của chủ tọa, hắn đã ghi chép tòa độ của viên tinh cầu này vào trong một cai tồn trữ Ma Văn, sau đó cắt bỏ tất cả tử liêu về viên tinh cầu này.
Sau khi thoát khỏi lực hấp dẫn của viên tinh cầu màu vang đất này, Tiêu Hoằng cưỡi Hỏa Hồ hạm đội, dùng tốc độ cao nhất hướng về phía Nam Du Quận mà lao đi gần như tất cả động cơ đều được khai hỏa.
Giống như tam con dã thú điên cuồng, lao đi trong hư không mênh mông, không hề nghi ngờ, khu vực không xác định này chính là một cái lồng sắt, nhưng mà thợ săn cho Cố Hoành Thần phái ra đã bị dã thú cắn chết, mà con dã thú này đang giãy thoát ra khỏi nhà giam này!
Chỉ tiếc, tất cả những điều này thì Cố Hoành Thần vẫn còn không biết.
Trên Nam Du Tinh, Cố Hoành Thần và Chu Bằng căn bản không biết rằng Hỏa Hồ quân đoàn mà hắn phái ra chỉ làm được một tác dụng duy nhất, đó chính là hoàn toàn kích giận Tiêu Hoằng, đông thời cung cấp công cu cho Tiêu Hoằng chạy trốn.
Giờ phút này, Cố Hoành Thần và Chu Bằng đang rất vui vẻ, từ góc độ phân tích của bọn họ thì hỏa hồ quân đoàn 5000 người, mang theo các vũ khí hạng nặng nguyên bộ, các trang bị xa hoa, gần như không có bất kỳ lý do nào mà lại không đánh được một đoàn 300 người đang hấp hối kia
Hiên tại Cố Hoành Thần và Chu Bằng, trên cơ bản đã không còn lo lằng về Tiêu Hoằng nữa, trong lòng bọn họ, thì tám phần là lúc này Tiêu Hoằng đã chết rồi, Hỏa Hồ quân đoàn đang trên đường trở về. Trong mắt Cố Hoành Thần và Chu Bằng, vấn đề khó giải quyết nhất của toàn bộ Nam Du Quận cũng chỉ có hai cái, thứ nhất chính là áp chế tin tức, thứ hai là Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả, thậm chí còn có khoảng hơn 300 binh sĩ Bối La đang cực kỳ phẫn nộ kia.
Bọn ho tuyệt đối là cái gai trong lòng Cố Hoành Thần, chỉ là hắn đang nắm giữ quyền lực, dùng kinh nghiêm già đời của mình để mua đứt thẩm phán tòa án quân sự Nam Du Quận, đồng thời thông qua quyền hạn trong tay, chế tạo ra vô số chứng cứ ngụy tạo.
Thậm chí tất cả quá trình phán quyết cũng không được tiến hành theo quy trình bình thường, gần như chỉ là qua loa xong việc, mà phán quyết cuối cùng là hơn 300 danh binh sĩ Bối La đều mang tội danh phản bội đế quốc mà xử, y án tử hình, bảy ngày sau sẽ hành quyết.
Bởi vì Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả đều là nhân vật cấp bậc Tướng quân, dưới đặc quyền của Tướng quân thì không bi phán tử hình, nên án phạt cuối cùng chỉ có thể là chung thân, chuẩn bị ném vào trong ngục giam bên cạnh Nam Du Quận.
Cố Hoành Thần thấy thẩm phán đưa ra án phạt này, trên mặt không kìm được hiện lên một chút ý cười, trong lòng lại thở ra một hơi, cái gai trong long này đã được nhổ ra một nửa, hiện tại điều phải lo lắng chính là nuốt sống chủ lực của Bối La quân đoàn. đối với điều này, Cố Hoành Thần lại một lần thúc giục Man Đạt.
Sau đó chính là vấn đề Duy Lâm Công Quốc, tuy nhiên Hỏa Hồ quân đoàn đang quay về, sau đó sẽ phải ra tiền tuyến, thì đây vẫn không có vấn đề lớn. Hắn vẫn không biết rằng, hiện tại Hỏa Hồ quân đoàn có thể nói là chân chính toàn quân bị diệt, không một người sống sót.
Thứ duy nhất may mắn còn tồn tại chính là Hỏa Hồ hạm đội đang bay nhanh tới Nam Du Quân mà giết chóc.
Đảo mắt, thời gian ba ngày đã vội vàng trôi qua.
Tiêu Hoằng suất lĩnh Hỏa Hồ hạm đội, rốt cục dùng một loại tốc độ điên cuồng, lao đến An Ni Á Tinh, loại tốc độ điên cuồng này, có thương tổn rất lớn cho Ma Văn bên trong ham thể, nhưng chuyện đã tới nước này, Tiêu Hoằng còn có thể để ý nhiều như vậy hay sao?
Trong lòng Tiêu Hoằng, thư duy nhất cần quan tâm chính là binh lính của hắn cùng với cái đầu của Cố Hoành Thần!
- Báo cáo Trưởng quan, chúng ta đã tiến vào An Ni Á hệ hằng tinh, hai mươi phút sau, chúng ta sẽ đi ngang qua An Ni Á Tinh, chúng ta đã bí mật thông báo cho An Ni Á Quốc vương Ngả Kim sâm rồi.
- Ra lênh cho năm chiếc vận binh hạm phía sau, cùng với Tuyết Hạt Hào, chuẩn bị tách đội.
Tiêu Hoằng mang sắc mặt lạnh như băng, ra lênh.
Rất nhanh, ngay khi mênh lệnh của Tiêu Hoằng được tuyên bố, thông qua cửa sổ quan sát, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, một chiếc tàu vận chuyển đang cấp tốc bay tới phái Hỏa Hồ hạm đội.
Đồng thời không ngừng đưa ra yêu cầu nối liên lạc với Tiêu Hoằng.
Đại khái chỉ sau năm phút đồng hồ, chiếc tàu vận chuyển loại nhỏ này đã tiếp nối với Ưng Trảo Hào.
Sau một lát, An Ni Á Quốc vương Ngả Kim Sâm với dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi tới phòng điều khiển chính của Ưng Trảo Hào.
Không chút khoa trương nào mà nói, thu được tin tức mà Ngả Ôn gửi cho hắn, Ngả Kim Sâm có thể nói cảm xúc trăm mối ngổn ngang, kích động tới mức suýt nữa té xỉu.
Lúc trước biết chuyện Cu Phong Hào gặp phải không may, đứa con trai Ngả Ôn mà mình yêu thương nhất cũng ở bên trong, thân là phụ thân, tầm tình của Ngả Kim Sâm không cần nói cũng biết, cả người rõ ràng trở nên vô cùng tiều tụy.
Đi vào phòng điều khiển chính, nhìn thấy Ngả Ôn, trên nét mặt già nua của Ngả Kim Sâm không kìm được hiện lên vẻ đỏ bừng vi kích động, không thể phủ nhân, so với vẻ thanh tú giống như đại cô nương lúc trước của Ngả Ôn, thì lúc này làn da Ngả Ôn đã đen hơn rất nhiều, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.
Khi rời khỏi An Ni Á Tinh, Ngả Ôn chỉ là Ngự giả cấp năm, hiền giờ đã Ngự Sư cấp hai, biến hóa lớn tới mức nào, đã không cần nói cũng biết.
Nhìn thấy phụ thân tiều tụy, khuôn mặt kiên nghị của Ngả Ôn cũng hiện lên một chút vẻ động dung, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Ngả Kim Sâm, nửa quỳ xuống, hô:
- Phụ Vương.
- Tốt, tốt, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Ngả Kim Sâm nhẹ giọng đáp, không hề nghi ngờ, Ngả Ôn đã lột xác, tuy rằng kinh tâm động phách, nhưng không thề nghi ngờ, Ngả Ôn như vậy mới mang khí khái của một Vương tử.
Đúng như khi trước Tiêu Hoằng mang Ngả Ôn đi, đã nói rằng nếu Ngả Ôn dụng tâm, thành tựu sẽ viễn siêu phụ thân hắn, hiên tại không thể nghi ngờ, lời của Tiêu Hoằng đã ứng nghiêm.
Hai cha con nói chuyên với nhau một chút, Ngả Kim Sâm liền cung kính đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, trong mắt tràn ngập vẻ cực độ cung kính.
- Tiêu Tướng quân.
Ngả Kim Sâm cung kính nói.
- Không cần gọi ta là Tiêu Tướng quân, gọi là Tiêu Hoằng đi, từ lúc này, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó chính là giúp ta chăm sóc, cho những người vận binh hạm, thành lập một tòa thành thị trên An Ni Á Tinh của ngươi, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Tiêu Hoằng không chút đổi sắc, nhẹ giọng hỏi.
- Không thành vấn đề, chỉ là việc nhỏ mà thôi!
Ngả Kim Sâm cực kỳ cung kinh đáp, không thể phủ nhân, hiên tai lão đại nhan chính của An Ni Á Vương Quốc chính là Tiêu Hoằng, chỉ là chuyện khi trước được tiến hành phi thường bí ẩn, không người biết đến mà thôi.
Đây cũng là một đường lui mà Tiêu Hoằng bố trí sẵn cho bản thân.
Sau đó, Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, dặn dò đại khái công việc cho Ngả Kim Sâm, đưa cho Ngả Kim Sâm một tờ giấy, sau đó để cho hắn rời đi.
Thời điểm này, Hỏa Hồ Hạm đội đã hiện ra bên ngoài tầng khí quyển của An Ni Á Tinh, sau khi tàu vận chuyển tách khỏi Ưng Trảo Hào, lại trong Hỏa Hồ hạm đội, đã có 6 chiếc Ma Văn hạm đội điều chỉnh góc độ, tiến vào trong An Ni Á Tinh, chỉ có hai chiếc Ma Văn chiến hạm chở 1200 thành viên Thích Khách Minh là tiếp tục giữ tốc độ siêu cao, lập tức vọt vào trong Nam Du Quận.
Bởi vì khi trước Cố Hoành Thần muốn giữ bí mật tuyệt đối, nên các chiến hạm này vẫn có khẩu lệnh đặc quyền miễn đi kiểm tra giữa các cửa ai trong tinh không, bởi vậy khi hai chiếc Ma Văn chiến hạm của Hỏa Hồ hạm đội xuyên qua biên giới Nam Du Quận, gần như không có chút ngăn trở nào!
Vẫn là một đường bão táp, mang theo khí thế điên cuồng, hướng về phía mục tiêu đầu tiên là chiến tuyến Tây Cương mà xông tới.
Không có vũ khí hạng nặng, không có quân đội đông như biển người, nhưng trong tay Tiêu Hoằng lại có một đội quân cường hãn xưa nay chưa từng có, hơn nữa nhánh quân đội cường hãn này sẽ chắc chắn giống như một quả cầu tuyết, càng lăn thì càng lớn hơn.
Không thể nghi ngờ, giờ khắc này, hai chiếc Ma Văn chiến hạm đã hoàn toàn bị ngọn lửa phẫn nộ bao phủ, sau khi bố trí xong xuôi cho người của Mặc Hoàng Thành, hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm chính là báo thù.
Ở trong phòng điều khiển chính, Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Hà Long, nét mặt lạnh như băng.
Hà Long đã có hiểu biết khá đầy đủ về Tiêu Hoằng, nên tư nhiên hiểu được ánh mắt này của Tiêu Hoằng rốt cuộc ý nghĩa gì, hắn không kìm được khẽ cúi người, ngay cả bản thân Ha Long cũng cảm thấy kinh ngạc, đông tác này dường như là một loại bản năng.
- Tình huống thực tế thì ngươi vẫn đang là tù binh, mà ta cũng biết, lòng của ngươi vẫn hướng về Duy Lâm Quốc, có phải hay không?
Tiêu Hoằng nghiêm túc nói.
Hà Long cũng không phủ nhận, chỉ cung kính gật đầu.
- Ta và ngươi làm một cuộc giao dich, thế nào? Tới một chỗ, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, đó chính là khi Nam Du Quận bi công phá, phải bông tha cho hệ hằng tinh An Ni Á và Vũ Nhuận
Tiêu Hoằng gằng từng chữ
- Giả thiết hiện tại ta đồng ý, ngươi không sợ tương lai ta bội ước hay sao?
Hà Long hơi dừng một chút rồi đáp, giờ khắc này, hắn khiếp sợ phát hiện, hắn lại không thể nhận ra trong lòng Tiêu Hoằng đang suy nghĩ gì.
- Bội ước ư! Ngươi cũng có thể thử một lần!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó hơi xoay người, đi về phía chủ tọa.
- Này, nếu ta quay về Duy Lâm Công Quốc, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?
- Nếu không là địch, thì sẽ là bằng hữu.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp.
Chiến tuyến Tây Cương!
Nơi này vẫn ở trong trạng thái bảo mật cao độ về tin tức, trên cơ bản tất cả chiến báo, thì đều bi đưa thành cơ mật cao cấp, tự tiện truyền ra thì sẽ bị xử ngang với tội phản quốc.
Đài tin tức tại Nam Du Quận, thân là đài tin tức của chính quyền Nam Du Quận cũng đã nằm trong tay Cố Hoành Thần, các tin tức bất lợi cho quân đội Nam Du Quận thì hoàn toàn bị chặn lại, tình hình chiến đấu tại chiến tuyến Tây cương thì không chút đề cập đến, thông tin từ đài tin tức Nam Du Quận phát ra đều là một mảnh tường hòa.
*****
Giờ phút này Mạn Đạt đang ngồi trong bô chỉ huy ở chiến tuyến Tây Cương, nhìn tin tức Cố Hoành Thần liên tiếp đốc thúc, yêu cầu hắn mau chóng giải quyết Bối La quân đoàn.
Đố mặt với tin tức như vậy, sắc mặt Man Đạt trở nên nghiêm trọng, không thể làm quá mức lộ liễu, còn ngấm ngầm quấy rối thì Bối La quân đoàn vẫn kiên quyết không ngã.
Liếc nhìn bên trong màn hình, 5000 binh sĩ Bối La đang nghỉ ngơi ở một chỗ cũng không phải là Nghi Cư Tinh, tàn tạ không chịu nổi. Vốn trước kia dưới quyền chỉ huy của Tiêu Hoằng, từng chiếc Ma Văn khung máy móc, Ma Văn xe tăng... rạng rỡ sáng loáng đã trở nên cũ nát, vết thương lớp lớp.
Áo giáp Lược Đoạt Giả trên mỗi binh sĩ cũng là vết tích lớp lớp. Trên mặt mỗi binh sĩ Bối La đều vô cùng tiều tụy. Không có thời gian nghĩ ngơi hồi phục, ngược lại luôn đối mặt với đả kích hết lần này tới lần khác, đối với Bối La quân đoàn mà nói, thân thể phải chịu đựng không phải dùng chữ lớn bình thường để nói.
Có thể nói, hiện tại Bối La quân đoàn còn chống đỡ được chính là nhờ ý chí kiên cường của họ.
- Đám chết tiệt này, xem ra phải sử dụng thủ đoạn phi thường mới được!
Mạn Đạt buông Ma Văn thông tin trong tay, nhìn bên trong màn hình, bộ dáng Bối La quân đoàn đang nghĩ ngơi hồi phục trong môi trường ác liệt, hắn thì thào tự nói.
Nhưng mà, ngay thời điểm Mạn Đạt làm ra quyết định, tính toán sử dụng thủ đoạn cực đoan, bỗng nhiên sĩ quan phụ tá Tần Khoa của Mạn Đạt đi vào trong văn phòng, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, báo cáo với Mạn Đạt:
- Tướng quân! Việc lớn không xong rồi! Dụng cụ thăm dò vừa mới phát ra tin tức: ở hướng Duy Lâm Công Quốc, hai chiếc vận binh hạm của quân đoàn Thiên Dực thứ 5, đang tiến về phía chúng ta bên này!
Nghe nói như thế, Mạn Đạt không kềm được trên mặt hiện lên một chút vẻ kinh sợ. Trước đây phóng thích Trát Gia Lac, Nam Du Quận chính là hy vọng có thể lấy lòng quân đoàn Thiên Dực thứ 5, hy vong ghi nhớ mối tình cảm này, không cần tiếp tục đến quấy rối Nam Du quận, nhưng hiển nhiên hai nước đang chiến tranh, yếu thế cũng chỉ khiến cho địch nhân càng thêm kiêu ngạo.
Chỉ sau một lát, sắc mặt Man Đạt chợt rơi vào vừa động, vẻ nghiêm trọng trên mặt, bỗng nhiên nổi lên một tia sáng lạnh.
- Hai chiếc hạm của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đi về hướng nào, rốt cuộc đi tới đâu?
Man Đạt hỏi tiếp.
- Cũng giống như lộ tuyến trước kia, mục tiêu là Hải Lam Tinh, nếu không có gì ngăn cản, ba giờ sau sẽ tới nơi!
Sĩ quan phụ tá Tần Khoa đáp lại.
- Một khi đã như vậy, đơn giản cứ để cho Bối La quân đoàn đụng độ với quân đoàn Thiên Dực thứ 5 rồi cùng nhau đồng quy vu tận đi!
Man Đạt nhẹ giọng nói.
- Nhưng mà Tướng quân! Hiên tại chiến truyến Tây Cương đã lung lay sắp đổ, nếu để mặc cho quân đoàn Thiên Dực thứ 5 tiến vào một lần nữa, như vậy chiến tuyến Tây Cương không thể nghi ngờ sẽ gặp phải nguy hiểm bị tê liệt!
Tần Khoa đưa ra băn khoăn của mình.
- Quản nó làm gì chứ! Hiện tại dùng một loại phương thức hợp lý, tiêu diệt quân chủ lực của Bối La quân đoàn, để chia sẻ ưa phiền với Cố Hoành Thần Tướng quân mới là nhiệm vụ hàng đầu, chiến tuyến Tây Cương có mất đi, bằng vào sức chiến đấu cường hãn của Nam Du Quận ta, cùng với dưới chỉ huy kiên cường của Tướng quân Cố Hoành Thần đại nhân, còn có thể đoạt lại!
Mạn Đạt đáp lại từng chữ một, tiếp theo không hề do dự, lênh cho sĩ quan phụ tá Tần Khoa cứ nghe theo là được.
Bởi vì chiến tuyến Tây Cương đã rất nguy ngập, cả chiến tuyến Tây Cương, dưới công kích mãnh liệt của Duy Lâm Công Quốc, đã vứt bỏ ba hành tinh chiến lược. Bởi vậy, Hải Lam Tinh đã không còn an toàn, đại bộ phận nhân viên công tác sớm đã được sơ tán khẩn cấp, gần như bị Man Đạt vứt bỏ đã biến thành một cầu tinh hoang vắng.
Chiến tuyến Tây Cương bị tàn phá, cùng với nói là hỗn chiến, còn không bằng nói là cố sức chống đỡ. Nếu không nhờ có Ma Văn khung máy móc cùng với Bối La quân đoàn, nói vậy chiến tuyến Tây Cương sớm đã sụp đổ từ lâu rồi.
Quân chủ lực Bối La quân đoàn, giờ phút này đang ở trên Thành Xuyên Tinh, nói là nghĩ ngơi hồi phục, nhưng nhiệt độ không khí ở đây 100 độ dưới 0, thì nói gì đến nghĩ ngơi hồi phục? Về phần vận binh hạm của Bối La quân đoàn, đã bị điều đi cấp cho Hải Long quân đoàn sử dụng. Còn Bối La quân đoàn chỉ có thể sử dụng 4 chiếc vận binh hạm đội Long Thần do Ách Tề Nhĩ lưu lại.
Bên trong hạm vật tư tiếp tế tiếp viện đã tiêu hao hầu như không còn.
Giờ phút này Lôi Tát đang nằm trong phong điều trị vận binh hạm, sắc mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng suy yếu.
Ngoài ra, còn có ước chừng 300 binh sĩ Bối La bi thương thế nghiêm trọng, nhưng Ma Văn trị bệnh bên trong vận binh hạm, thậm chí tất cả dược phẩm đã tiêu hao sạch sẽ.
La kiệt đang đứng trong phòng điều khiển chính, cả người có vẻ vô cùng gầy yếu, đang tiến hành thương lượng với Ban cung ứng vật tư của chiến tuyến Tây Cương, nhu cầu cấp bách tiếp tế dược phẩm và thực phẩm.
Nhưng chủ quản Ban cung ứng vật tư lại làm ra một bộ dáng khó xử, chỉ có thể qua loa tắc trách nói:
- Huân tướng La Kiệt này! Thực không dám giấu giếm, vừa mớ đây vận tải hạm của Ban cung ứng vật tư bị phá hủy ba chiếc, hiện tại vật tư dự trữ cũng đã khô kiệt!
Kỳ thật chủ quản Ban cung ứng vật tư cũng rất khó xử, hắn rất muốn giúp Bối La quân đoàn một tay, thế nhưng Man Đạt đã hạ mệnh lệnh nghiêm khắc, chính là không được tự tiện cung cấp bất kỳ vật tư tiếp tế tiếp viện gì cho Bối La quân đoàn, vật tư tiếp tế tiếp viên phải được qua hắn đồng ý.
Hiện tại Manh Đạt đang sử dụng phương pháp âm độc, chính là hoàn toàn cắt đứt tuyến tiếp tế cho Bối La quân đoàn. Đồng thời vận tải hạm của Tập đoàn Thiên Xà không được tự tiện tiến vào chiến tuyến Tây Cương!
Đối mặt với bộ dáng giả mù sa mưa khó xử của chủ quản Ban cung ứng vật tư, trong lòng La Kiệt tràn ngập phẫn hận, nhưng cũng vô kế khả thi. Dĩ nhiên hắn có nghe nói qua về kết cục quá kích động của Ách Tề Nhĩ cùng với hơn 300 binh sĩ Bối La.
Đồng dạng, thời điểm này phòng tuyến nội tâm của La Kiệt cũng đang dần dần hỏng mất. Nếu Tiêu Hoằng không thể trở về, hắn thật sự có chút chống đỡ không nổi, nhất là Lôi Tát cũng thân bị trọng thương.
Nhưng mà, ngay lúc La Kiệt can thiệp không thành vừa gián đoạn liên lạc, một Ma Văn thông tin khác trong phòng điều khiển chính liền vang lên, thỉnh cầu gọi đúng là Mạn Đạt. Hiện giờ tuy rằng chiến tuyến Tây Cương bị hắn chỉ huy đến rối loạn lung tung, nhưng bản thân Mạn Đạt không thể nghi ngờ đang là quan lớn đắc ý, cả chiến tuyến Tây Cương chỉ có một mình hắn định đoạt, đồng thời nhân được trọng dụng tuyệt đối của Cố Hoành Thần.
- Huân tướng La Kiệt! Có một tin tức tốt đây! Hiện tại các ngươi rốt cục không cần đồn trú trên tinh cầu môi trường ác liệt đó nữa, hiện tại ta lệnh cho các ngươi tiến vào đóng quân chiếm giữ Hải Lam Tinh, cố thủ thời gian một tháng!
Mạn Đạt bày ra một bộ dáng vô cùng uy nghiêm, nói ra mệnh lệnh.
- Hiện tại chúng ta cần vật tư tiếp tế tiếp viện!
La Kiệt cố nén lửa giận trong lòng, báo cáo.
- Vật tư tiếp tế tiếp viện sẽ có! Nhưng hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của các ngươi chính là nhanh chóng đổi địa điểm đóng quân, nhớ kỹ đây là mệnh lênh: trong vòng hai giờ nếu không thể tiến vào chiếm giữ Hải Lam Tinh, ta sẽ luận tội các ngươi khánh mệnh đem ra xử!
Nói xong, Mạn Đạt liền không lưu tình chút nào cắt liên lạc với La Kiệt.
Sau hai giờ ngắn ngủn, khi vận binh hạm của đám người La Kiệt chạy tới Hải Lam Tinh, nơi này đã không còn phồn hoa như trước kia mà trở nên tĩnh lặng như tờ.
Tất cả phân khu đều đã người đi nhà trống, trên đường phố hoàn toàn mất đi bóng người.
Trước cảnh tượng như vậy, trong mắt La Kiệt hiện lên một chút bất đắc dĩ và phẫn hận.
Nhưng mà, đúng lúc này hai chiếc Ma Văn vận binh hạm của Thiên Dực quân đoàn, cùng với Mạc Tháp quân đoàn của Duy Lâm Công Quốc, tổng cộng 7 chiếc Ma Văn hạm, đang điên cuồng chạy tới Hải Lam Tinh.
Sức chiến đấu của Mạc Tháp quân đoàn cũng không yếu, thuộc loại quân đoàn cấp B, nhân số 4000 quân. Giờ phút này nhiệm vụ bọn họ phải làm chính là hiệp trợ với quân đoàn Thiên Dực thứ 5, hoàn toàn đánh tan chiến tuyến Tây Cương, toàn bộ Mạc Tháp quân đoàn hiện giờ đã do Trát Gia Lạc toàn quyền chỉ huy.
Chỉ có điều Trát Gia Lạc không nghĩ tới chính là, thời điểm tấn công chiến tuyến Tây Cương, lại kinh ngạc phát hiên, không có bị chiến tuyến Tây Cương chặn lại mảy may nào, cứ thế thông suốt theo tuyến đường an toàn thẳng tới Hải Lam Tinh.
- Này... Mạc Đạt ở chiến tuyến Tây Cương này, rốt cuộc làm trò quỷ gì đây?
Trát Gia Lạc có chút kinh ngạc.
- Trát Gia Lạc Tướng quân! Vừa nhận được tin tình báo, đóng quân trên Hải Lam Tinh là 5000 quân chủ lực của Bôi La quân đoàn. Tin tình báo cụ thể còn nói Bối La quân đoàn đã thiếu vật tư tiếp tế tiếp viện nghiêm trọng!
Đoàn trưởng Đái Nhuận Trạch của Mạc Tháp quân đoàn báo cáo với Trát Gia Lạc.
- Bối La quân đoàn hoàn toàn có thể trở thành Quân đoàn Vương giả của Nam Du Quận, nếu bọn họ ở vào thời kì cường thịnh, Duy Lâm Công Quốc sẽ không thể cấu thành chút nguy hiểm đối với Nam Du Quận, nhưng hiện tai... Hừ hừ...
Trát Gia Lạc phát ra hai tiếng cười khinh thường. Đối với địch nhân, cho tới bây giờ Trát Gia Lạc cũng không đồng tình.
- Nói vậy không có vật tư tiếp viện, Bối La quân đoàn sẽ không chịu nổi một kích. Hơn nữa dường như có người mong muốn bọn họ bị tiêu diệt.
Đái Nhận Trạch nhẹ giọng nói, trong lòng cũng hơi buông lỏng. Trước đây đối với Bối La quân đoàn đại danh đỉnh đỉnh, quả thật hắn cũng có phần e ngại.
Rất nhanh, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cùng Mạc Tháp quân đoàn một đường chạy như điên tới bên ngoài tầng khí quyển Hải Lam Tinh, thông qua phân hình, Trát Gia Lạc liền rất nhanh phát hiện vị trí của quân chủ lục Bối La ở bốn phía nơi đóng quân, tìm kiếm thực vật vứt đi và dược phẩm khẩn cấp.
- Đường đường là Quân đoàn Vương giả mà phải rơi vào tình cảnh này, quả thật có phần trào phúng!
Trát Gia Lạc nhìn hình ảnh trên màn hình thì thào tự nói, tiếp theo lập tức hạ đạt mệnh lênh: toàn lực tiến vào cho Bối La quân đoàn một kích chí mạng, chiêm giữ Hải Lam Tinh!
Rất nhanh, theo 7 chiếc Ma Văn chiến hạm của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 và Mạc Tháp quân đoàn đáp xuống bên cạnh khu vực đóng quân số 5, tiếp theo liền chỉnh lại trang phục chờ xuất phát. Sau đó đồng loạt hướng tới nơi đóng quân của Bối La quân đoàn, phát động công kính mãnh liệt.
Binh sĩ Bối La quân đoàn dĩ nhiên có thể phát hiện rõ ràng, quan quân của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cùng Mạc Tháp, từng chút từng chút áp sát tới nơi dừng chân số 5.
Nhìn lại binh sĩ Bối La, bên trong ánh mắt không có chút khiếp đảm nào, chỉ khẽ sở sờ gương mặt dơ bẩn, tiếp theo dùng bàn tay thô ráp nhét vào trong miệng một mảnh bánh mì mốc meo. Tiếp theo liền cầm lấy Chiến Văn, cùng với Ma Văn súng trường, đứng dậy nhìn ra xa xa. Thấy trong tầm mắt ước chừng 5000 tên quân liên hợp của Thiên Dực và Mạc Tháp, trong ánh mắt hắn lại lần nữa phát ra tia sáng sắc bén.
- Các huynh đệ! Ta tin tưởng vững chắc, Tiêu tưởng quan sẽ trở về, sẽ dẫn dắt chính danh chúng ta! Giờ khắc này, điều chúng ta phải làm chính là sống sót, phải còn sống để nhìn thấy một ngày này. Cho dù phía trước địch nhân chặn giữa đường, chúng ta phải cũng sống sót! Chiến!
Tân Du chùi thức ăn tạp đính khóe miệng, cao giọng nói.
Ngay sau đó, chỉ thấy binh sĩ Bối La không đến 5000 quân này lại tiếp tục phóng tới đánh giết địch nhân!
Chỉ trong nháy mắt, hai bên hỗn chiến cùng một chỗ!
Nếu ở vào thời kì đỉnh phong, 5000 binh sĩ Bối La, cộng thêm trang bị cực kỳ tiên tiến, thì chiến thắng đội quân liên hợp trước mắt cũng không thành vấn đề. Thế nhưng trước mắt không có tiếp tế tiếp viện, ngay cả dược phẩm đều là từ tầng hầm ngầm lượm lặt ra một chút, Mỗi một binh sĩ Bối La đều đang vô cùng suy yếu, nhưng dù vậy, mỗi một binh sĩ Bối La vẫn xuất ra đủ nhiều tâm huyết.
← Ch. 0423 | Ch. 0425 → |