← Ch.0500 | Ch.0502 → |
- Tùy tiện ngươi nói sao cũng được, mặc kệ ta có xứng nói quy củ hay không, nhưng vào lúc này ta có quyền chấp hành quy củ. Mà cái gọi là quy củ, đó là giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền.
Tiêu Hoàng gàn giọng nói, hai mắt muốn phim lửa, vào lúc này Tiêu Hoằng thật sự nổi giận.
Xoát!
Tiêu Hoàng vừa nói ra những lời này, sắc mặt chúng đệ tử trên quảng trường đồng loạt tái nhợt, bọn họ mới lần đầu tiên nhìn thấy có người dám không chút cố kỵ chống đối Hắc Trạch Sâm như thế. Nên biết, không chi Tát Già, ngay cả A Di La cũng phải nhường Hắc Trạch Sâm ba phần, làm người hết sức bá đạo ngang ngược.
Truy cứu nguyên nhân, đó là vì Vệ đội Thánh Vực trong tay hắn, tuyệt đối không dễ chọc.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, Tiêu Hoàng làm ra một chuyện khiến mọi người rét run. Chỉ thấy Tiêu Hoàng ở ngay trước mặt Hắc Trạch Sâm, nhấc chân, dùng sức đạp xuống.
Bùm! Phụt!
Bàn chân vừa lúc đạp lên đầu Điền Tân, bị tác dụng của Ma Tố, đã không có Ngự lực bảo vệ, thân thể Điền Tân không khác gì người thường, đầu của Điền Tân bị Tiêu Hoàng đạp nát ngay lập tức, máu tươi chất trắng văng tung tóe.
Im ắng!
Tiếng nổ đầu vang lên, mọi người ngây ngốc tại trận. Tiêu Hoàng là người như thế nào? Bọn họ cũng có chút hiểu biết, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, Tiêu Hoàng lại dám làm ra chuyện bất kính ngay trước uy nghiêm của Hắc Trạch Sâm.
Tên đầu bạc kia, muốn chết hay sao?
Trong lòng các đệ tử thầm nghĩ, vừa sợ hãi thực lực mạnh mẽ của Hắc Trạch Sâm, vừa toát mồ hôi thay Tiêu Hoàng.
Minh Giai ở cạnh đó nhìn Điền Tân bị Tiêu Hoàng giết như thế, trong lòng căng thẳng. Không thể nói, vốn Tiêu Hoằng đưa ra 20. 000 điểm thành tựu, bọn họ lại thấy được hy vọng, nhưng Hắc Trạch Sâm xuất hiện, lại một lần nữa đẩy họ vào vách núi tuyệt vọng.
Bọn họ thật không ngờ, Hắc Trạch Sâm xuất hiện không phải cứu bọn họ, mà là bảo vệ phe phái không bị Tiêu Hoàng xâm hại.
Nhìn sắc mặt vốn tràn đầy uy nghiêm của Hắc Trạch Sâm không khỏi biến đổi, tiếp theo mắt trợn trừng, thần sắc từ không thèm để ý liền phun ra phẫn nộ.
- Ngươi thật to gan, dám không để ý lời ta nói, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không?
Đối mặt với tên ngoại đồ khiêu khích, Hắc Trạch Sâm cũng xuất hiện một tia phẫn nộ.
- Lời của ngươi tính là cái rắm gì!
Tiêu Hoằng rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp dùng ngôn ngữ thô bạo đáp lại. Đối mặt với chèn ép, từ trước tới giờ Tiêu Hoằng không bao giờ biết khuất phục là thứ gì, thực tế cũng chính vì tính cách của Tiêu Hoàng như thế, mới tạo thành tình cảnh hiện nay.
Tiêu Hoàng vừa nói, liền dùng Hấp Bàn Chiến văn trực tiếp chộp lấy Minh Giai.
Lúc này Minh Giai đang trong hoảng sợ cực độ, bàn tay lạnh băng của Tiêu Hoàng đặt lên cổ hắn, Minh Giai vội vàng nói:
- Tiêu Hoằng tha mạng, ta nói, ta nói, là Đông Lộc và Triệu Quần sợ ngài uy hiếp tới địa vị của họ, phái chúng ta chấp hành nhiệm vụ ám sát, chúng ta chỉ là...
- Nói bậy nói bạ, dám làm bẩn danh dự tổng quản Phạm Cương Tinh, đáng chết!
Không cho Minh Giai nói hết lời, Hắc Trạch Sâm đột nhiên quát lớn, tiếp theo chỉ ra một ngón tay, đốm sáng bắn ra đâm vào đầu Minh Giai, tiếp theo nổ tung.
Sau tiếng nổ trầm muộn, đầu Minh Giai vờ tan chết tại chỗ, tiếp theo Hắc Trạch Sâm lại vung một tay, mấy đường ánh sáng màu xám quét qua đám người Phác Ngân. Ngay sau đó, ba người Phác Ngân đã bị cắt thành vô số khối, chết ngay tại chỗ.
Lạc Tuyết Ninh đứng ở xa xa thấy cảnh này, không khỏi nhướng mày. Rõ ràng Hắc Trạch Sâm nhìn như ra tay hung ác, kỳ thật hết sức âm độc, sử dụng thực lực mạnh mẽ và quyền lực tuyệt đối của mình, trực tiếp dùng phương thức trang nghiêm giả dối, trắng trợn giết người bịt miệng.
- Còn ngươi nữa, Tiêu Hoằng, vừa rồi ngươi nói cái gì? Chỉ là một cái ngoại đồ dám có gan nói năng vô lễ với ta, đúng là tìm đường chết!
Hắc Trạch Sâm không để ý phản ứng của những người khác, nhìn vào Tiêu Hoàng, sắc mặt giận dữ, tiếp theo vươn tay, bàn tay nhanh chóng hình thành vòng xoáy màu xám, xuyến thấu qua đó, không gian cũng bị vặn vẹo.
Không chỉ thể, bầu trời đang trong lành cũng trở nên u ám, mặt trời trên cao nháy mắt bị che mờ, trong mây đen còn hình thành bộ mặt dữ tợn, ở trong miệng mặt người kia cũng có đoàn xoáy năng lượng màu xám.
Tát Già ngồi trên ghế thấy cảnh này, ánh mắt biến đổi, hắn đã thấy Hắc Trạch Sâm muốn dùng sát chiêu. Như thế, Tát Già không thể nào ngồi yên không để ý nữa.
- Hắc Trạch Sâm, ngươi muốn làm gì?
Tát Già đứng vụt dậy, sắc mặt lạnh băng quát hỏi.
Ầm!
Ngay khi Tát Già đứng lên, Vệ đội Thánh Vực nửa quỳ trên quảng trường đồng loạt đứng dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn vào Tát Già.
Một màn này bày tỏ cái gì, không nói cũng biết.
Tát Già luôn luôn trầm ổn bình thản, không khỏi toát mồ hôi.
Vốn là xử lý phạm nhân, ngay lập tức biến thành hai đại đầu sỏ va chạm, khoảng khắc, không khí quảng trường trung tâm liền biến đổi.
- Sao hả? Đại sư huynh cố ý bảo hộ Tiêu Hoàng? Ta nói tiểu nha đầu Hà Phương là con gái tư sinh của ngươi, hay Tiêu Hoằng này là con riêng của ngươi?
Hắc Trạch Sâm liếc Tát Già, trầm giọng hỏi, lời nói tràn đầy khiêu khích.
- Khốn kiếp, Hắc Trạch Sâm ngươi quá càn rỡ!
Tát Già luôn luôn tính tình tốt, cũng phải trợn mắt lạnh lùng nói.
- Đại sư huynh, sư đệ khuyên ngươi không nên nổi giận thì tốt hơn, tránh cho xé mặt mũi sư huynh đệ, không ai tốt lành cả.
Vận Trung lúc này cười lạnh xen lời.
- Hừ!
Hắc Trạch Sâm lúc này khinh thường hừ một tiếng, căn bản không để ý tới lời của Tát Già nói, một tay nhấc lên. Ở trên bầu trời, trong miệng mặt người dữ tợn kia, đoàn năng lượng màu xám bắn như chớp vào người Hắc Trạch Sâm, trên người Hắc Trạch Sâm hình thành ngọn lửa màu xám.
- Dám bất kính với ta, ở Thánh Đàn chính là tội chết.
Hắc Trạch Sâm liếc Tiêu Hoằng, bắn ra chùm tia sáng màu xám về phía Tiêu Hoàng, phía trước chùm sáng là bộ mặt người dữ tợn, mắt phóng ra hào quang đỏ rực.
Tát Già đứng bên cạnh biết rõ, tuy rằng Hắc Trạch Sâm không dùng toàn lực, nhưng dựa vào thực lực hùng mạnh của Hắc Trạch Sâm, nếu đánh trúng thì tuyệt đối sẽ làm Tiêu Hoằng tan xương nát thịt, hơn nữa thực lực của Tiêu Hoằng không thể nào ngăn cản nổi.
Thấy thế, Tát Già cũng quyết đoán ra tay, cánh tay chém xuống. Ở cùng quỹ tích cánh tay Tát Già giáng xuống, bức tường thủy tinh màu vàng nện xuống giữa Tiêu Hoàng và Hắc Trạch Sâm.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng đã làm phòng hộ, hai tay giao nhau, trước người bao bọc một tầng Hàn băng vạn năm thật dày.
Ầm!
Kế đó, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bó năng lượng quỷ dị do Hắc Trạch Sâm bắn ra đánh trúng vào tường thủy tinh.
Khoảng khắc, ánh sáng chói lọi bắn ra, bùng nổ vặn vẹo phán tán, chấn động và lực đánh mạnh mẽ trực tiếp xé nát nhừ thi thể đám người Điền Tân, mặt đất cũng rạn nứt.
Đồng thời, tường thủy tinh vô cùng kiên cố cũng xuất hiện vô số vết nứt nhỏ.
Tiêu Hoằng ở sau tường thủy tinh, dù được bảo vệ, nhưng vẫn cảm nhận được lực đánh mạnh mẽ, lực đánh vào khiến người ta không thể kháng cự, khoảng khắc Tiêu Hoằng bị cổ lực lượng này đánh văng ra xa, Hàn băng vạn năm dày cộm cũng vỡ vụn.
Áo dài màu xanh cũng rách vô số.
Thẳng đến khi Tiêu Hoàng đụng mạnh vào cây cột đá phía sau, thân thể mới ngừng lại, té mạnh xuống đất, khóe miệng toàn máu.
Đối mặt cảnh ngộ này, trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập phẫn nộ áp lực, vào lúc này Tiêu Hoàng mới chân chính ý thức được thực lực quan trọng cỡ nào, nhân từ là chuyện yếu đuối cỡ nào. Vào lúc này, trong lòng Tiêu Hoàng trở nên rét lạnh.
Cố gắng đứng lên, lau vết máu trên môi, ánh mắt trở nên lạnh băng chưa từng có. Đối mặt ức hiếp trắng trợn, trong lòng Tiêu Hoàng toàn ngập bất khuất, đối mặt cảm giác bị người ta coi rẻ, trong lòng Tiêu Hoàng tràn ngập phẫn hận.
Hận ý vô tận!
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch...
Tiêu Hoằng nhìn vào đống hỗn độn trước mắt, cùng Hắc Trạch Sâm kiêu ngạo không ai bằng, vật thể hình trứng trong bụng Tiêu Hoằng lại bắt đầu đập, giống như được kích hoạt lại từ trong hôn mê.
- Ngươi cho rằng có Tát Già bảo hộ ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì thì làm hay sao? Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Hắc Trạch Sâm nhìn Tiêu Hoàng chật vật khó coi, như nhìn một con kiến, khinh miệt nói, bày ra bộ dáng đứng trên cao nhìn xuống.
- Ngao...
Hắc Trạch Sâm vừa nói xong, một tiếng rít gào chói tai truyền tới.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, Hàn sương long khổng lồ lập tức đáp xuống cạnh Tiêu Hoằng, liếc Tiêu Hoằng chật vật, liền trở nên dữ tợn há mồm rít gào chói tai với Hắc Trạch Sâm.
- Một con súc sinh, dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt ta, đúng là tự tìm đường chết!
Nhìn bộ dáng dữ tợn của Hàn sương long, Hắc Trạch Sâm trừng mắt, giống như uy nghiêm không ai bằng của mình lại bị khiêu khích, vừa định vung tay giết chết Hàn sương long, "mây đen" trên bầu trời dần dần thẩm thấu ra màu tím nhàn nhạt.
Đồng thời bầu trời cũng dần dần rải xuống bông tuyết màu tím, giống như tín hiệu không khuất phục.
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |