Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0566

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0566: Bi thương của Lạc Đan Luân!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Có thể nói, Tiêu Hoằng tát một bạt tai này rất mạnh, đánh cho Ni Lạc bay đi, đồng thời cái kính râm nhỏ cũng rớt xuống.

Đồng thời, Ni Lạc cũng theo bản năng chụp lấy áo Tiêu Hoằng, đáng tiếc không nắm được, chỉ là kéo đứt một cái nút thắt trên áo Tiêu Hoằng, sau đó ầm ầm ngã xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Hạm viên trong phòng điều khiển chính không kìm được thân mình run lên, trong mơ hồ dường như bọn họ cảm nhận được phiền toái lớn rồi.

Mấy thành viên Thích Khách Minh thấy Ni Lạc có ý phản kháng, nhanh như tia chớp ra tay trực tiếp chế trụ Ni Lạc lần nữa.

- Hả? Ngay khoảnh khắc mắt kính râm nhỏ trên mặt Ni Lạc bị bay đi, Tiêu Hoằng không nhịn được bật thốt ra như thế.

Đợi hai thành viên Thích Khách Minh dựng Ni Lạc lên. Tiêu Hoằng rất nhanh vươn tay chụp lấy cằm Ni Lạc, cho hắn mặt đối mặt với mình, kết quả vẻ mặt đang phẫn nộ lập tức cứng đờ.

Chỉ nhìn thấy đôi đồng tử của Ni Lạc dĩ nhiên là màu xanh sẫm, điều này thuyết mình cái gì, không cần nói cũng biết.

- Ngươi là người Lạc Đan Luân? Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút Ni Lạc lôi thôi lếch thếch trước mắt, nhẹ giọng hỏi.

- Ngươi cứ nói thẳng là Ma tộc đi, đừng như vậy...

Không đợi Ni Lạc nói xong, sắc mặt vốn không tốt của hắn cũng hoàn toàn cứng nhắc tại đương trường, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ nút đứt trên áo Tiêu Hoằng vừa rồi, nơi đó hiển lộ ra chuỗi trang sức Hoàng Kỵ. Tiếp theo liền nhìn thấy sắc mặt Ni Lạc từng chút từng chút bắt đầu trở nên phức tạp lên.

Bên trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và mong chờ.

Đồng thời một ít hạm viên tinh mắt cũng chú ý tới ngực Tiêu Hoằng, trong lúc nhất thời, bất chấp binh sĩ Thợ Săn ngăn cản, đều đứng dậy.

Ngay sau đó, hiện ra ở trước mặt Tiêu Hoằng là những đôi mắt màu xanh sẫm. Toàn bộ trong phòng điều khiển chính, tất cả hạm viên hải tặc thuần một sắc đều là người Lạc Đan Luân, mà bên ngoài gọi là Ma tộc.

So với trước đó có vẻ sợ hãi, thậm chí trải qua đau khổ, còn có những ánh mắt nhẫn nhục chịu đựng kia, hiện giờ trong ánh mắt những người này nhìn Tiêu Hoằng, có mong chờ cũng có kinh ngạc.

Chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, là một trong vật phẩm bên người Cáp Thụy Sâm, không sai biệt lắm được người Lạc Đan Luân xem là một trong những thánh vật.

Người Lạc Đan Luân đang tuyệt vọng, nhìn thấy một thành vật như vậy ở trước mặt, không thua gì ánh rạng đông mang lại hy vọng.

- Vật này... Ngươi rốt cuộc làm thế nào có được? Ni Lạc nhìn thấy chuỗi trang sức trước ngực Tiêu Hoằng, qua một lúc lâu không kìm chế được lên tiếng hỏi, trong giọng nói run run. Đúng vậy, Ni Lạc là người Lạc Đan Luân không thể chối cãi.

- Ngươi cần biết nhiều như vậy sao? Tiêu Hoằng không có ra tay, nhẹ giọng hỏi lại.


- Ta hỏi ngươi một lần nữa, chuỗi trang sức trước ngực ngươi rốt cuộc làm thế nào có được? Ni Lạc ép hỏi tới, tiếp theo muốn tiến lại gần, kết quả Tiêu Hoằng bỗng nhiên vung tay chưởng, chỗ lòng bàn tay lơ lửng một khối Hàn băng vạn năm màu tím! "Bá! Nhìn thấy như thế, Ni Lạc cùng với tất cả người Lạc Đan Luân ở đây đồng loạt biến sắc. Đúng vậy, Cáp Thụy Sâm thanh danh là ở thời điểm Đại Ngự Sư, mọi người hiểu biết về Cáp Thụy Sâm, cũng bắt đầu từ Hàn băng vạn năm màu đỏ, mà những người kế thừa huyết mạch Lạc Đan Luân kia tự nhiên biết được: Hàn băng vạn năm màu tím này đúng là đời trước của Hàn băng vạn năm màu đỏ.

Đây là di chí của Cáp Thụy Sâm.

- Ngươi có thể hiểu những thứ này là ta cướp được, nhưng... Ngả Nhĩ Văn! Tiêu Hoằng đưa mắt ra hiệu cho Ngả Nhĩ Văn.

Ngay sau đó, Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm cùng với tất cả thành viên Thích Khách Minh, đều tháo xuống mặt nạ bộ xương khô, tiếp theo hiện ra chính là từng đôi đồng tử màu xanh sẫm.

- Ngươi... Các ngươi...

Thấy Thích Khách Minh vừa rồi giống như hung thần, lại đều có đồng tử màu xanh sẫm giống như mình. Ni Lạc cùng với hạm viên Hắc Hồ Tử Hải Đạo Đoàn nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo một đoàn hậu duệ Ma tộc xuất hiện ở trong này, , hốc mắt có chút ửng đỏ, ở thời đại người Lạc Đan Luân bị giết hại hầu như không còn, có thể ở trong này nhìn thấy nhiều người Lạc Đan Luân như thế, không thể phủ nhận có một loại cảm giác đã lâu gặp lại người thân.

Mặc dù giờ khắc này, bọn họ dường như trở thành tù binh của Tiêu Hoằng, nhưng bên trong ánh mắt lại tràn ngập rung động, dường như lập tức cởi bỏ tất cả ngụy trang giống như gặp lại thân nhân.

- Ngươi... Các ngươi đến tột cũng là ai? Ánh mắt Ni Lạc tràn ngập rung động, giọng điệu hơi có chút nghẹn ngào hỏi.

- Hậu duệ của Đại trưởng giả Nặc Lôi Tư! Nặc Lâm bỗng nhiên nhẹ giọng nói, đồng dạng buông lỏng tay đang chế trụ Ni Lạc.

- Nặc Lôi Tư, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, hiện tại ông ấy...

Ni Lạc hỏi thăm dò.

- Vì bảo hộ chúng ta, đã qua đời! Tiêu Hoằng là hi vọng cuối cùng của Lạc Đan Luân, đây là di ngôn cuối cùng của Đại trưởng giả Nặc Lôi Tư! Nặc Lâm nhẹ giọng nói tiếp.

Nghe nói như thế, toàn bộ người Lạc Đan Luân trong phòng điều khiển chính, trên mặt không kìm được thoáng lộ vẻ bi thương, tiếp theo lại lần nữa quỳ gối trên mặt đất, trong phòng rơi vào trầm mặc, vô cùng im lặng.

Tuy rằng bọn họ chưa từng gặp mặt Nặc Lôi Tư, nhưng với một thành viên trọng yếu và là nhân vật cấp trụ cột của chủng tộc Lạc Đan Luân đều giống như Cáp Thụy Sâm, được mọi người ghi sâu trong lòng! Mà Nặc Lôi Tư chết đi, không thể nghi ngờ làm cho chủng tộc Lạc Đan Luân đã bấp bênh, trải qua ngàn năm lang bạc kỳ hồ, lại một lần nữa phù kín một tầng sương mở trong tương lai.

Tuy nhiên, trước mặt bọn họ còn có Tiêu Hoằng, đúng thật hắn là nguồn hy vọng sao? Bọn họ không nắm chính xác, nhưng trên cổ hắn có đeo chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, thậm chí còn có Hàn Võ. Nên biết rằng, hai kiện đồ vật này là không có khả năng dễ dàng rơi vào tay một tên vô danh tiểu tốt.

Thấy những người Lạc Đan Luân này còn có chút nghi hoặc, Tiêu Hoằng không nói gì thêm, chậm rãi vươn tay, từ trong túi hành trang tùy thân lấy ra Duệ Cốt.

Theo Tiêu Hoằng vừa lấy ra Duệ cốt, đồng thời dùng tay nắm lấy, chỉ thấy Duệ Cốt đang ảm đạm trong nháy mắt phát ra hào quang sáng ngời. Đồng thời ngay thời điểm này, Tiêu Hoằng cũng đột nhiên cảm thấy, vật thể hình quả trứng trong cơ thể trở nên không an phận, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Cùng lúc mạch máu trên bàn tay Tiêu Hoằng nắm Duệ cốt cũng căng cứng.


Ni Lạc cùng với mọi người nhìn thấy một màn như vậy, vốn dáng vẻ bi thương đột nhiên biến đổi. Duệ cốt cụ thể là dùng làm gì, bọn họ không thể biết, chỉ có người thừa kế của Ma Duệ Tinh mới biết được. Nhưng có một điều bọn họ biết rõ, đó chính là Duệ cốt ở trong tay Tiêu Hoằng trở nên sáng ngời, điều này có nghĩa Tiêu Hoằng đã nhận được tán thành của chủng tộc Lạc Đan Luân.

Nặc Lâm nói không có sai! Tiếp theo người Lạc Đan Luân lúc này đều cúi đầu, đây là một loại thần phục! Bên trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, hồn nhiên quên chính mình bây giờ còn là tù binh.

Đối với Duệ Cốt, loại vật thần bí này. Tiêu Hoằng cũng không dám cầm trong tay thời gian lâu, rất nhanh dũng mảnh vải quấn chặt, thu cất.

- Báo cáo Trưởng quan! Ở trong Ma Văn Hạm vận tải không phát hiện địch nhân, toàn bộ đều là lão già, phụ nữ và trẻ em. Hơn nữa đồng tử đều là xanh sẫm, đồng thời hầu hết đều có bệnh trạng thiếu dinh dưỡng! Đúng lúc này, trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến thanh âm như thế.

- Đây là chuyện gì xảy ra? Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn ngay Ni Lạc lên tiếng hỏi.

- Chúng ta là hải tặc không giả, đồng dạng cũng rất đê tiện, nhưng ngài nghĩ rằng chúng ta là loại mất đi nhân tính này sao? Thực không dám giấu giếm, ta từ Ma Duệ Tinh trốn tới đây, làm hải tặc mười năm, cũng là mười năm giải cứu người Lạc Đan Luân bị các liên hợp thể hãm hại. Trong những người này, không sai biệt lắm toàn bộ đều là ta giải cứu ra, đi theo ta làm giặc cướp. Tuy rằng cả ngày lo lắng đề phòng, nhưng tối thiểu có được tự do! Ni Lạc đáp lại.

Tiêu Hoằng nghe nói như thế, khẽ gật gật đầu, đồng thời vươn tay đỡ Ni Lạc lên, sau đó hỏi:

- Dựa theo đạo lý mà nói, làm hải tặc hàng không này hẳn là rất có tiền, trong Hạm vận tải lão giả, phụ nữ và trẻ em, vì sao lại thiếu dinh dưỡng?

- Hải tặc nhiều tiền? Đúng rồi, coi như vậy đi! Nhưng có một điều ngài phải biết, chúng ta là không có khả năng thoải mái đến các trạm tiếp tế tiếp viện mua tiếp phẩm, chỉ có thể thông qua giá cả chợ đen mua về, ngài tận mắt thấy một hộp sữa bột phải trả một kim tệ chưa? Trong đó còn không bao gồm, số tiền chuộc người Lạc Đan Luân. Ngài có biết những đứa nhỏ, phụ nữ Lạc Đan Luân kia, ở Xích Nghĩa liên hợp thể là giống như trâu dê đem ra bán, những liên hợp thể kia hoàn toàn không xem Ni Lạc Đan Luân là người. Trên cơ bản tiền chúng ta chặn cướp được, trong đó một nửa đều dùng để chuộc bọn họ. Hơn nữa so với các đoàn hải tặc điên cuồng khác, chúng ta hoàn toàn không tính là gì, toàn bộ chỉ là đánh nháo đánh nhào, duy trì sự sống thôi! Ni Lạc nhẹ giọng nói.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng đơn giản hàn huyên vài câu cùng Ni Lạc, rồi phân phó cho hạm đội Thợ Săn, chuyển một bộ phận vật tư trong hạm đưa đến Hạm vận tải.

- Kế tiếp, ngài tính toán xử trí chúng ta như thế nào? Ni Lạc hoạt động thân mình một chút, rồi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi. Thời điểm này lại có vẻ cực kỳ khách sáo! Tuy rằng đã xác nhận Tiêu Hoằng không phải địch nhân, thậm chí còn có hi vọng, nhưng trong lòng Ni Lạc vẫn còn tràn ngập thấp thỏm không yên.

- Ta đã tìm cho các ngươi quê hương mới rồi, chờ một chút ta sẽ giải bọn ngươi tới Tập đoàn Thợ Săn, nộp tiền bảo lãnh cho ngươi ra, sau đó chuyển người của ngươi chuộc ra kia đưa tới Liên bang An Ni Á. Nơi đó ta có thể cam đoan, các ngươi sẽ không bị hãm hại, về phần ngươi... Thì ở lại bên cạnh ta đi! Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp.

- Quê hương ư? Liên bang An Ni Á? Không! Đó không phải quê hương chúng ta, vĩnh viễn không phải! Đối với người Lạc Đan Luân chỉ có Ma Duệ Tinh, mới có thể được xưng là quê hương! Ni Lạc nói rất quả quyết, cũng không hề quản tới Tiêu Hoằng có nguyện ý hay không.

Sự thật đúng như thế, ở trong mắt người Lạc Đan Luân, nơi đó từng là Tinh đô của Lạc Đan Luân, cũng là Thánh địa của người Lạc Đan Luân.

Đối với truyền thống như thế, cùng với tín niệm kiên định đến ngoan cố của người Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng tự nhiên đã từng nghe Đại trưởng giả nói qua. Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng cũng không có cố chấp, liền sửa lời nói:

- Không phải quê hương mới, là nơi ở tạm thời, hẳn có thể rồi chứ? Nơi đó còn có rất nhiều người Lạc Đan Luân đang sinh sống. Tóm lại người Lạc Đan Luân ở nơi đó sẽ không bị hãm hại! Đối với chuyện này, Ni Lạc cũng không nói gì thêm, nguyên nhân vì Duệ cốt, bọn họ đã tín nhiệm tuyệt đối với Tiêu Hoằng. Hắn hơi cúi mình tỏ vẻ đồng ý.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền mang theo Ni Lạc cùng với Thích Khách Minh quay về Vẫn Hạ Hào. Sau đó mệnh lệnh cho hạm đội áp giải Hải Đạo Đoàn Hắc Hồ Tử trở về Gia Đô Đế Quốc.

Vài phút sau, theo hạm đội chuyển về, Tiêu Hoằng liền nối liên lạc với với Bội Gia. Tuy rằng chặn được Hải Đạo Đoàn Hắc Hồ Tử nhưng trên mặt Bội Gia cũng không mảy may hưng phấn, nguyên nhân rất đơn giản: Xử lý một hải tặc đoàn nho nhỏ đâu có đáng giá gì để kiêu ngạo, thật giống như dùng đại pháo bắn muỗi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1129)