Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0575

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0575: Tiêu Hoằng nói đúng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Một lần nữa quay về bên trong nhà gỗ, sắc mặt âm u đầy lệ khí của Tiêu Hoằng dần dần khôi phục bình thản, từ túi áo lấy ra tờ giấy nhỏ Ni Lạc đưa cho, Tiêu Hoằng tạm dừng một chút, liền kêu gọi nối liên lạc với Mạc Hi.

- Lão đại, chuyện gì? Tiêu Hoằng tiếp nối liên lạc xong, trong Ma Văn thông tin truyền đến tiếng của Mạc Hi.

- Giao cho ngươi một chuyện! Ngươi tức khắc điều động hai chiếc Ma Văn chiến hạm của Tập đoàn Thiên Xà, cùng hai chiếc Hạm khảo sát khoa học, đi đến khu vực giữa Gia Đô Đế Quốc và Liên bang Mạnh Tịch Tư ở tọa độ 11: 155, bản đồ đường hàng không chờ một chút ta sẽ phát tới cho ngươi! Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó cho Mạc Hi.

- Nơi đó là địa phương gì? Nhìn thấy Tiêu Hoằng gửi tới tọa độ, cùng với bản đồ đường hàng không, Mạc Hi có chút kinh ngạc hỏi.

- Một viên Nghi Cư T! Ngươi hãy tiến hành một phen khảo sát và thăm dò, nếu có thể ở chỗ đó thành lập một căn cứ loại hình lớn, đồng thời nếu được dùng danh nghĩa Tập đoàn Thợ Săn, tuyên bố quyền hợp pháp chúng ta phát hiện cùng với quyền hợp pháp chiếm giữ! Tiêu Hoằng giọng điệu nghiêm túc, phân phó từng chữ từng câu rõ ràng.

Nghe nói như thế Mạc Hi, thần sắc không kìm được vừa động, một viên Nghi Cư Tinh? Hiện giờ ở Thái Qua Vũ Tri đã khai phá cao độ, không thể nghi ngờ là vô cùng quý báu. Hơn nữa ở trong pháp quy Thái Qua Vũ trụ: Người phát hiện, chiếm lĩnh có ý nghĩa là có quyền sở hữu.

- Hiểu rồi! Ta tức khắc bí mật phải ra hai chiếc Ma Văn chiến hạm, cùng với Hạm khảo sát khoa học! Mạc Hi đáp lại một tiếng, sau đó liền cắt liên lạc với Tiêu Hoằng. Chuyện này giống như phát hiện một bảo tàng, hiện tại không đi lấy, chậm một chút sẽ bị người nhanh chân đến trước.

Tiêu Hoằng sở dĩ không phải ra Ma Văn chiến hạm của Tập đoàn Thợ Săn, chính vì một điều, nơi này cũng không am hiểu khảo sát khoa học. Mà trọng yếu hơn là, hiện tại Tập đoàn Thợ Săn đã không còn dư ra tinh lực. Tiêu Hoằng có thể khẳng định, thế cục đã tới mức này này rồi, nhất cử nhất động của Tập đoàn Thợ Săn không sai biệt lắm sẽ nằm trong giám thị của địch nhân.

Phân phó xong hết thảy. Tiêu Hoằng nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, tất cả đều đang bận rộn lu bù, có người đang vận chuyển tài liệu vào khe nứt không gian, cũng có thực vật cuồn cuộn không dứt vận chuyển tới đây.

Nhẹ nhàng vươn tay đóng cửa sổ lại, Tiêu Hoằng tiếp tục vùi đầu nghiên cứu kỹ thuật Để văn tám hướng, đồng thời chuẩn bị tiến thêm một bước tiến hành tu luyện. Trong đầu hắn bắt đầu tìm biện pháp đạt được Ngự linh thủy.

Tuy rằng trong thời gian này Ngự lực của Tiêu Hoằng tăng trưởng hơi chậm, nhưng cũng bắt đầu từng chút từng chút tới gần Ngự Sư đỉnh phong 15000 cổ, cũng chính là có được tư cách thành tựu Đại Ngự Sư. Mà muốn thành tựu Đại Ngự Sư trọng yếu nhất tự nhiên chính là Ngự linh thủy.

Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn một vòng gian phòng trống quanh minh, rồi tiếp tục vùi đầu đọc sách, tranh thủ xem lại một lần toàn bộ sách trong Tàng Thư Các hữu dụng với chính mình.

Cùng lúc đó, hết thảy chuyện phát sinh ở trong hư không Phạm Cương Tinh, tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt A Di La. Tuy rằng không có mở ra hai mắt, nhưng khóeA Di La đã xuất hiện một chút bi thương.

- Ngươi cũng đừng quá mức bi thương! Chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Hoằng kia lại xé rách bản tính của người Phạm Cương Tinh sạch sẽ như vậy! Thương Luân đứng ở bên cạnh A Di La, bày ra một bộ dáng an ủi nói.

A Di La không có lên tiếng trả lời, cũng không có người nào biết ý tưởng chân chính trong nội tâm A Di La.

- Ngươi đó, thật đúng là phải cảm tạ Tiêu Hoằng một chút, ngươi mất đi hai chân, còn có cơ hội phục hồi như cũ. Tuy rằng tới cấp bậc của ngươi hiện nay, hai chân không có ý nghĩa lớn lắm, nhưng kiện toàn thân thể ai không khát vọng. Đến đây đi, hiện tại ta giúp ngươi chữa trị thân thẻ! Thương Luân kéo theo cây gậy, nói từng chữ, quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy rõ ràng, tràng hạt trên cánh tay Thương Luân, cực kỳ tương tự, duy chỉ khác nhau chính là màu sắc.


- Tạm thời không cần, qua một đoạn thời gian rồi nói sau, chờ ta khôi phục thực lực cấp Ngự Không. Mấy năm nay, phiền toái ngươi rồi! A Di La nhẹ giọng đáp lại.

- Không cần khách sáo! Thương Luân nhẹ giọng nói, vẻ không kìm chế được trước đó giờ khắc này thu liễm rất nhiều. Trên gương mặt đầy cảm giác thế sự xoay vẫn, tiếp theo liền tùy tiện tìm một vẫn thạch ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu với A Di La.

Mà ở bên kia, sự hỗn loạn trên Ngộ Giác Tinh, trên Phạm Cương Tinh, cùng với bộ dáng hiện tại này, không sai biệt lắm mỗi một đệ tử cấp cao đều có thể nhìn thấy, đều có cảm giác ghê người.

Nhưng sắc mặt lại khác nhau, có khiếp sợ, cũng có khinh thường, cũng có tràn ngập vô tận phẫn nộ đối với Tiêu Hoằng. Ở trong mắt bọn họ xem ra, nếu trước đó sự tồn tại của Tiêu Hoằng chính là làm bẩn Thánh Đàn, như vậy hiện tại chính là chà đạp lên Thánh Đàn.

Xem người Phạm Cương Tinh bên trong Thánh Đàn, như heo như chó đối đãi, điều này không thể không dẫn tới nhiều người tức giận. Nhưng hiện giờ tuy rằng cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng không cao, nhưng lông cánh lại vô cùng sung túc. Ở chỗ đệ tử cấp cao trung lập cho dù biết rõ cách thực hiện của Tiêu Hoằng có phần quá đáng, nhưng cũng không tiện lên tiếng chỉ trích.

Thậm chí có một số người đã cảm nhận được, nếu Hắc Trạch Sâm còn muốn bóp chết Tiêu Hoằng như trước đây đã không còn có khả năng.

Tiêu Hoằng có thể dùng phương pháp này khống chế Phạm Cương Tinh, là có thể dùng cùng loại phương pháp khống chế Di Đã Tinh. Cộng thêm nhìn thấy thủ đoạn không hề đạo đức đáng nói của Tiêu Hoằng kia, không hề nghi ngờ lòng cố kỵ của bọn họ đối với Hắc Trạch Sâm và Tiêu Hoằng, lúc này xem như ngang bằng nhau.

Một số dường như chỉ có dám giận mà không dám nói.

Ở bên trong cổ bảo của Hắc Trạch Sâm, giờ phút này Ân Lạc đang với vẻ mặt không cam lòng ngồi trên chiếc ghế, trong ánh mắt còn đọng lại dư ba rung động. Thân là Chế Văn đại sư cấp Ngự Hồn, Ân Lạc phi thường biết rõ ràng, Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ xảo chế văn người khác đều không hề chạm đến, vả lại vô cùng huyền ảo.

- Lần này thất bại, tuy rằng làm cho kế hoạch của chúng ta phá sản, nhưng điều này cũng không ý nghĩa, đường đường là Hắc Trạch Sâm ta sẽ bị lâm nạn, chỉ cần đại quyền của Thánh Đàn ở trong tay ta, chỉ cần Vệ đội Thánh Vực ở trong tay chúng ta, hết thảy đều dễ tính, về phần Tiêu Hoằng dù có kỹ thuật gì đi nữa, cùng chờ ta nắm Tiêu Hoằng ở trong tay, ngươi tự mình hỏi hắn một câu không phải giải quyết dễ dàng sao? Tóm lại trong vòng hai năm, Thánh Đàn phải là của ta! Hắc Trạch Sâm lạnh lùng cười nói, trong lòng đã tràn ngập sát khí đối với Tiêu Hoằng! Nghe nói như thế, trên mặt Ân Lạc đồng dạng hiện lên một chút âm lạnh, Hắc Trạch Sâm ham thích quyền lực, cảm thụ cái loại ức hiếp thế gian thần phục dưới chân hắn, mà Ân Lạc ham thích, không thể nghi ngờ chính là kỹ thuật.

Trên thực tế, đừng nhìn Ân Lạc ở Thánh Đàn danh tiếng coi như không tệ, đồng thời ở Gia Đô liên hợp thể làm cho người ta có một loại cảm giác như thần linh trên cao, nhưng loại hành động bức bách người giao ra kỹ thuật tốt đẹp, sau đó giết chết, Ân Lạc vẫn là đã làm, thậm chí không chỉ một lần.

Nếu không Ân Lạc cũng sẽ không độc bá phương diện Chiến Văn ở Thánh Đàn.

Không nói Ân Lạc, cho dù là Tát Già thái độ làm người từ bi, nhưng Hà Phương rốt cuộc có phải con gái tư sinh của Tát Già hay không, không phải chuyện đó cũng không minh bạch đó sao? Điều này dường như cũng đúng như Tiêu Hoằng nói: Người trên thế gian đều là ma, cho dù là thánh hiền, nói vậy sau lưng cùng có chuyện không hề vẻ vang.

Ngay tại thời điểm Hắc Trạch Sâm và Ân Lạc thương lượng làm thế nào tiến thêm một bước chống lại Tiêu Hoằng, cánh cửa gỗ đại sảnh bỗng nhiên mở ra, ngay sau đó Vận Trung liền xuất hiện ở ngoài cửa, bên trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và hoảng sợ.

- Vận Trung chuyện gì vậy? Nhìn thấy bộ dáng Vận Trung như vậy, Hắc Trạch Sâm nhẹ giọng hỏi, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác, bởi vì có thể làm cho Vận Trung bày ra vẻ thất thố này thật sự quá ít.


- Sư huynh, nguy rồi! Phạm Cương Tinh hoàn toàn không khống chế được, huynh tự mình nhìn xem đi! Vận Trung nói xong, liền lấy ra một cái Ma Văn hình ảnh khởi động trước mặt Hắc Trạch Sâm.

Vốn Hắc Trạch Sâm còn đang suy nghĩ làm thế nào bóp chết Tiêu Hoằng, nhìn thấy hình ảnh bên trong màn hình, hai mắt âm u đột nhiên mở lớn, sắc mặt đồng dạng trở nên một màu tái nhợt! Không chỉ Hắc Trạch Sâm mà ngay cả Ân Lạc cũng như thế, thân mình không kìm được cứng đờ, khóe miệng há hốc.

Trên màn hình đúng là hình ảnh thời gian buổi chiều ở Vạn Tôn Cốc, chỉ nhìn thấy không sai biệt lắm thuần một sắc người Phạm Cương Tinh đang lục tục lễ bái ở trước mặt Tiêu Hoằng, miệng mắng to đồ chó Hắc Trạch Sâm này nọ, đồng thời, tiến hành ca tụng Tiêu Hoằng cực kỳ khoa trương. Trên mặt tràn ngập vô tận nịnh nọt, nếu thêm cái đuôi đều có thể vung vẫy lên.

Không hề nghi ngờ, hình ảnh như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, Hắc Trạch Sâm tự nhiên biết rõ, những người này dám to tiếng chửi mắng mình, không chỉ là khinh nhờn, còn có quyết liệt với mình. Mà trọng yếu hơn là, cái này có ý nghĩa thực lực kinh doanh nhiều năm ở Phạm Cương Tinh của Hắc Trạch Sâm đã bị một chiêu của Tiêu Hoằng đánh tan.

- Chết tiệt! Như thế nào có thể như vậy? Hắc Trạch Sâm kìm lòng không được bật thốt ra như thế, không còn chút nào cái loại uy nghiêm trước đây. Lần này rõ ràng Hắc Trạch Sâm cảm nhận được nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng.

Từ lúc chào đời tới nay, sống hơn một ngàn năm, Hắc Trạch Sâm vẫn là lần đầu tiên đối mặt với cảnh ngộ như vậy, ở Vĩnh Ngạn Tinh và Phạm Cương Tinh hai tuyến đều thảm bại.

Hơn nữa một lần bị bại so với một lần còn thảm trọng hơn.

Hình ảnh này không thể nghi ngờ chính là truyền ra một tin tức vô cùng tàn khốc cho Hắc Trạch Sâm: Từ hôm nay trở đi Phạm Cương Tinh đã bắt đầu thuộc về họ Tiêu.

Mất đi Vĩnh Ngạn Tinh, mất đi Phạm Cương Tinh, điều này đối với Hắc Trạch Sâm rốt cuộc có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.

- Sư huynh! Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ? Nếu không có cách nào ngăn chặn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Vận Trung nhẹ giọng nói.

- Cái này ngươi không nói ta cũng biết, nếu Tiêu Hoằng ngoan độc, vậy đến đây đi! Hắc Trạch Sâm nghiêm mặt lạnh lùng nói, sau đó làm mặt nghiêm, phát ra lời kêu gọi Đông Lộc.

Chỉ qua vài giây, lại nhìn Đông Lộc bộ dáng cực độ tiều tụy xuất hiện trên màn ảnh nhỏ trước mặt Hắc Trạch Sâm. Hiện giờ tình hình ở Phạm Cương Tinh tự nhiên hắn biết rõ, ngoại trừ vài chủ quản cường lực ra, toàn bộ người khác đã hoàn toàn không khống chế được, gần như làm như không nghe không thấy mệnh lệnh của Đông Lộc.

- Bái kiến Hắc Trạch Sâm sư huynh! Đông Lộc hơi cúi người xuống, nói với giọng rất suy yếu.

- Nhìn lại ngươi xem! Hiện tại không biết Phạm Cương Tinh đã biến thành bộ dáng gì nữa, không thể tưởng được ngay cả một tên Tiêu Hoằng đều không ngăn chặn được, quả thực còn không bằng rác rưởi! Hắc Trạch Sâm rít gào nói với Đông Lộc. Chuyện cho tới bây giờ, dường như hắn chỉ có thể trút xuống ngập trời lửa giận trong lòng kia lên trên người Đông Lộc.

Cho tới bây giờ, Hắc Trạch Sâm còn không thể tin được, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn còn không đến nửa năm, tên Tiêu Hoằng giống như con kiến kia đã biến thành bộ dáng hôm nay, trực tiếp há mồm liền cắn đứt một miếng thịt của Hắc Trạch Sâm.

Thời điểm này Đông Lộc hoặc ít hoặc nhiều đã có chút tổn tâm lao lực quá độ, gần như có thể nói là vô kể khả thi, bị Tiêu Hoằng ép tới sát đất, không hề có đường phản kháng. Hiện giờ Đông Lộc chỉ có thể nhìn xem Hắc Trạch Sâm có biện pháp gì hay, chỉ hy vọng Hắc Trạch Sâm có thể xuất ra một biện pháp ngăn chặn cơn sóng dữ, nếu không kết cục của Phạm Cương Tinh hôm nay, thực rất có thể là dấu hiệu báo trước của Di Đã Tinh trong tương lai.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)