Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0599

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0599: Giết chết Vận Trung! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Đây ưu thế hạng nhất của mẫu hạm Ma Văn, khoảng cách tấn công, bán kính chiến đấu, vượt xa chiến hạm hoàn toàn có thể tiến hành tấn công khoảng cách cực xa.

Hơn nữa có thể chọc thủng vào hạm đội phe địch, phá hoại hệ thống phòng ngự của đối phương.

Đối mặt chiến cơ không người lái đầy trời, phân tán giữa không gian, trong đó 1000 chiến cơ không người lái trực tiếp bắn ra một viên phi đạn Ma Văn! Chỉ cần 1000 chiến cơ không người lái kia, lực công kích đã không thua gì cả một hạm đội bắn đồng loạt! Huống chi còn có hơn 2000 chiến đấu cơ Ma Văn chưa hành động! Nhìn phi đạn Ma Văn ngập trời bắn về phía mình, các hạm viên hạm đội Nam Miện không khỏi hoảng sợ, toàn lực ngăn cản, vậy thì hạm đội Thợ Săn đang lao vụt tới phải làm sao đây? Nếu không ngăn cản, cũng không thể chịu đánh đến thế được? Huống chi nếu bị chiến cơ không người lái áp sát, sẽ càng uy hiếp hạm đội lớn hơn nữa.

Nhưng đến lúc này, dường như cũng không còn cách khác, bởi vì tín hiệu thông tin cực kỳ không tốt, căn bản không thể chỉ huy hiệu quả.

Rơi vào đường cùng, bên trong hạm đội Nam Miện bị buộc phải hành động đánh chặn.

Chỉ là trong lúc hạm đội Nam Miện toàn lực đánh chặn, chiến hạm Ma Văn của Tập đoàn Thợ Săn từ khắp nơi đã chạy tới, sau đó là điên cuồng oanh tạc không chút lưu tình! Ở trước chênh lệch thực lực quá lớn, hạm đội Nam Miện căn bản không thể tiến hành ngăn cản, trong khoảnh khắc, thân hạm xuất hiện vô số đoàn ánh sáng, thân hạm bắt đầu nghiêng.

Tiếp theo đó là đợt công kích điên cuồng thứ hai, thứ ba! Cơ bản, là tấn công hủy diệt hạm đội Nam Miện.

Áo Thác trên tàu Tiên Nữ nhìn thấy thủ đoạn công kích biến thái của hạm đội Thợ Săn, cho dù là hắn cũng phải cảm giác sống lưng rét run, khóe miệng co rút.

Hắn không ngờ, một khi Tiêu Hoằng trở nên tàn bạo, lại đạt tới mức biến thái như thế, đúng là không cho đối thủ một chút đường sống.

Chỉ là Áo Thác cũng biết, vào lúc này, chân chính khó đối phó không phải hạm đội Nam Miện, mà là Vận Trung, cường giả siêu cấp Ngự hồn kia.

Về phần Y Vạn và Lôi Mạn, cũng đang nhìn những hình ảnh này, trong lòng cũng phát rét. Nguyên nhân, đó là bởi lúc này Tập đoàn Thợ Săn có sức chiến đấu quá khủng khiếp.

Hệ thống chỉ huy có được Tác Phổ, Liệt Nông, Phúc Đặc Lâm và đông đảo các siêu cấp danh tướng Gia Đô Đế Quốc... Quân chủ lực có được bộ đội siêu cấp tinh nhuệ như Đoàn tinh anh Thợ Săn và Thích Khách Minh, phương diện kinh tế lại có được hậu thuẫn vững vàng như Tập đoàn Thợ Săn.

Cũng may, lúc này là người một nhà với Tiêu Hoằng, bằng không sức chiến đấu của Tập đoàn Thợ Săn tuyệt đối có thể khiến Gia Đô Đế Quốc chìm trong tai họa.

Ở tàu Phổ Hưu Tư, Tiêu Hoằng tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng đám người Y Vạn, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ có 1 mục đích: Đó là nắm chặt thời gian, dù sao cơ hội này là Tiêu Hoằng bỏ ra mấy chục triệu kim tệ mua về. Vận Trung khống chết, Tiêu Hoằng không yên lòng.

Nhướng mày, thời gian đếm lùi trên màn hình chỉ còn 10 phút.

Bây giờ chút thời gian đó là vô cùng quý giá với Tiêu Hoằng, nhìn qua cửa sổ, bộ dáng bi thảm của hạm đội Nam Miện, và chiến cơ không người lái bắn tia sáng cắt, giống như dao giải phẫu không ngừng cắt xé vào phần giáp bảo vệ chiến hạm Nam Miện.

Dù vẫn có chiến cơ không người lái lục tục bị phá hủy, nhưng đối với Tập đoàn Thợ Săn tài chính hùng hậu mà nói, chiến cơ không người lái không phải là vật hy sinh hay sao?

- 1000 chiến cơ không người lái gắn phi đạn, xuyên qua hạm đội Nam Miện, chấp hành kế hoạch Câu Hồn, Ngả Nhĩ Văn đợi lệnh xuất phát! Cầm Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng lạnh băng ra lệnh.

Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, 1000 chiến cơ không người lái trên tàu Phổ Hưu Tư dễ dàng xuyên qua hạm đội Nam Miện tan hoang, lập tức lao vào trong tầng khí quyển Thiên Hạc Tinh.


Cùng lúc đó, các thành viên Thích Khách Minh đã sớm lẻn vào Thiên Hạc Tinh từ trước, đang đứng trên tán cây, nhìn căn cứ quân sự trung tâm quân đoàn 15 cách đó không xa.

Toàn căn cứ vô cũng khổng lồ, đủ mọi bố trí, hàng loạt kiến trúc kim loại cao ngất trong căn cứ, tản ra ánh chói lọi dưới ánh chiều tà.

Thông qua kính viễn vọng Ma Văn, các thành viên Thích Khách Minh đều thấy được 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực trong căn cứ trung tâm đang cực kỳ khẩn trương.

Cũng khó trách, bọn họ biết rõ bên ngoài tầng khí quyển đã xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào, thậm chí từ mặt đất nhìn qua bầu trời mờ nhạt, mắt thường cũng thấy được, có vô số đốm sáng không ngừng lấp lóe.

Vì giành chút thời gian cho Vận Trung, hạm đội Nam Miện đã tống đi như vậy.

Nhưng mà, tình hình này làm sao mà Tiêu Hoằng không đoán trước được? 2 phút sau, 1000 chiến cơ không người lái chỉ dài khoảng 10 m đã xuyên qua tầng khí quyển, gần như lao thẳng xuống dưới, bắn ra phi đạn Ma Văn vào căn cứ trung tâm.

Những cái đuôi thật dài, cắt ngang qua bầu trời hoàng hôn.

Bởi vì trước đó Vận Trung căn bản không ngờ tới lực lượng phản kích của Tập đoàn Thợ Săn đạt tới mức khủng bố như vậy, cho nên Vận Trung dọn sạch tất cả nhân viên, binh lính trong căn cứ quân sự trung tâm, chuẩn bị để họ ôm nhau chết cùng Tập đoàn Thợ Săn.

Thủ đoạn này, tạo thành hậu quả chí mạng là bên trong căn cứ quân sự dù có rất nhiều vũ khí phòng ngự, nhưng lại không có người điều khiển.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...

Ngay sau đó là những tiếng nổ lổ liên tiếp vang lên trong căn cứ trung tâm, ánh sáng bùng nổ bắn ra hàng loạt mảnh vụn kim loại.

Chớp mắt, cả căn cứ trung tâm đã trở nên tan hoang, đồng thời các thành viên Thích Khách Minh không đổi sắc, lấy ra vũ khí, đồng loạt tăng tốc như một đám quỷ mị, lao vào trung tâm khống chế căn cứ.

Đến hiện nay, bởi vì Tiêu Hoằng cuồn cuộn cung cấp tài liệu tu luyện khổng lồ cho thành viên Thích Khách Minh, kèm theo các trang bị chiến đấu, đồ tốt nhất của Tập đoàn Thợ Săn đều dành cho thành viên Thích Khách Minh, bởi vậy thành viên Thích Khách Minh bây giờ đánh một mình thì thực lực cũng sẽ không yếu hơn Vệ đội Thánh Vực.

Hơn nữa nhân số Thích Khách Minh hiện giờ cao gấp đôi 500 Vệ đội Thánh Vực, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

đọc truyện với truyencuatui. net/

Ở trong phòng, Vận Trung cũng nghe được tiếng nổ không dứt, mặt đất không ngừng rung động.

Vận Trung khoanh chân ngồi, trên trán toát mồ hôi đầm đìa, sắc mặt âm trầm toát ra chút sợ hãi.

Vận Trung tự nhiên biết tình thế nghiêm trọng, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, đường đường cường giả cấp Ngự hồn như hắn lại thảm hại như thế trước mặt Tiêu Hoằng.


Còn 7 phút, còn 7 phút nữa...

Trong lòng Vận Trung không ngừng lẩm bẩm, chỉ cần bình yên vượt qua 7 phút này, Vận Trung sẽ vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất.

- Tướng quân Vận Trung, chuyện lớn không xong. Thích Khách Minh của Tiêu Hoằng đã bắt đầu tấn công căn cứ quân sự trung tâm, 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực đang liều chết chống cự.

Ngoài cửa, Ngả Lâm hô to với Vận Trung, giọng phát run.

- Không thể nào! Tinh nhuệ của Tiêu Hoằng không thể nào đến nhanh như thế.

Vận Trung nghe vậy, tim đập mạnh, tin tức này đối với hắn, đúng là tuyết phủ thêm sương.

- Tuyệt đối phải, hơn nữa trải qua phán đoán bước đầu, là thành viên Thích Khách Minh am hiểu tiềm hành đã sớm lẻn vào Thiên Hạc Tinh, chỉ là chúng ta chưa từng phát hiện mà thôi.

Ngả Lâm nói tiếp.

Như thế, đã nói rõ Vận Trung đã tiến vào tuyệt cảnh. Thích Khách Minh giống như một cây chùy thủ, ngay lúc Vận Trung suy yếu nhất, cắm thẳng vào yếu hại của Vận Trung.

- Truyền lệnh xuống, thành viên Vệ đội Thánh Vực toàn lực chống cự, tranh thủ...

Vận Trung chưa nói hết câu, cảm thấy bên tai truyền tới tiếng nổ thật lớn, hơn nữa ngày càng gần. Miễn cưỡng mở mắt ra, sắc mặt Vận Trung cứng lại, chỉ thấy một chiếc chiến cơ không người lái đang từ xa xa lao thẳng về phía phòng của hắn.

Rõ ràng là muốn dìm chết Vận Trung, đúng là dựa vào thực lực cấp Ngự hồn của hắn, cho dù một chiếc chiến cơ không người lái đụng tới cũng sẽ không chết. Nhưng Vận Trung đang hỗn loạn Ngự lực, sẽ không tránh được trọng thương, bây giờ mà trọng thương, đối với Vận Trung tức là cái chết.

Đồng thời, bây giờ Vận Trung muốn tránh được kiếp nạn này, nhất định phải vận dụng Chiến Văn, điều động Ngự lực. Nhưng lúc này mà điều động Ngự lực, tức là mạo hiểm khiến Ngự lực bị tổn thương, đúng là tiến lùi không xong.

Nhưng vào lúc chỉ mành treo chuông này, Vận Trung còn có đường xoay sở hay sao? Ra tay còn có hy vọng, không ra tay chỉ còn đường chết.

Chỉ suy nghĩ vài giây, ngay lúc chiến cơ sắp đụng vào tường, Vận Trung cắn chặt răng, khởi động Chiến Văn của mình, cánh tay nhẹ nhàng đẩy tới trước. Một chùm ánh sáng khổng lồ màu lam phun ra từ bàn tay, mở rộng ra, đường kính lên đến 10m.

Ầm! Sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, vách tường vốn rất dày dễ dàng bị chọc thủng, chiến cơ không người lái đang lao thẳng tới không nổ tung, không vỡ nát, trực tiếp hòa tan trong chùm tia sáng, cuối cùng hóa thành nước thép rơi xuống đất.

Về phần cột sáng màu lam, trực tiếp bắn ra xa mười mấy km, phía chân trời chiều vào lúc này như biến về buổi trưa.

Thực ra đây chỉ là 7/10 lực lượng của Vận Trung, đáng tiếc dưới tình huống dùng máu Kim quan điêu biến dị, điều động Ngự lực như vậy cũng là đả kích rất lớn đối với Vận Trung.

Ngay khi chùm tia sáng kết thúc, Vân Trung phun ra một đống máu, mũi miệng cũng không ngừng rỉ máu, trong lỗ chân lông không còn thấm ra mồ hôi, còn có Ngự lực hóa lỏng màu xanh, không ngừng tiêu tan trong không khí.

*****

Đồng thời, Vận Trung càng cảm nhận rõ có mấy cỗ Ngự lực trong cơ thể đã gãy, hình thành vết rách và điểm chết, khỏi nói, đó là vết thương Ngự lực! Trong mắt Vận Trung không khỏi tuôn trào phẫn nộ vô tận, nghiêm trọng và sợ hãi, cảnh tượng mà Vận Trung sợ nhất đã xảy ra.

Bịch! Ngay sau đó, Vận Trung cảm thấy hoa mắt, té lăn ra đất.

Ở ngoài cửa, Vu Á Hồng và Ngả Lâm cũng biết Vận Trung không xong, dứt khoát không cố kỵ phá cửa đi vào! Kết quả nhìn thấy bức tường đối diện bị đánh mất bóng, Vận Trung thì ngã xuống đất. Tuy rằng tỉnh táo, nhưng Ngự lực đã trở nên hỗn loạn không xong, người khác cảm thấy như đã bị tổn thương rất nặng.

Nhưng ngay khi Ngả Lâm và Vu Á Hồng bước vào phòng, ở xa xa chớp động mấy bóng đen. Khoảng khắc sau, Nặc Lâm, Ngả Lâm, mập mạp... 5 người trực tiếp xông vào phòng Vận Trung.

Sắc mặt lạnh băng, tràn đầy sát khí, mỗi người đều có những vết thương nhỏ, chiến bào màu trắng cũng dần nhuộm những mảng đỏ.

Đúng thế, tuy rằng Thích Khách Minh chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng không có nghĩa là thành viên Vệ đội Thánh Vực chỉ là bùn đất.

Nhìn đám người Ngả Nhĩ Văn xuất hiện, Vu Á Hồng và Ngả Lâm khóe miệng co rút, nhưng vẫn cẩn thận che chắn trước Vận Trung. Thực ra, chuyện đến bây giờ, bọn họ đã trở thành tấm chắn cuối cùng của Vận Trung.

Thật khó tưởng tượng. Tiêu Hoằng lại chỉ cần ở sau lưng không ngừng điều động, lại có thể không đánh mà thắng. Từng bước đi tới, mọi kế hoạch do Vận Trung bố trí bị Tiêu Hoằng không tốn sức chọc thủng, lại còn khiến Vận Trung bị thương nặng.

Thực ra đi tới bước này, Tiêu Hoằng căn bản không lộ mặt, không thể không nói Tiêu Hoằng phát triển thế lực xung quanh Thánh Đàn, đã đủ khiến toàn bộ thế liên hợp Gia Đô cảm thấy rung động, càng đừng nói Hắc Trạch Sâm.

Trái lại đám người Ngả Nhĩ Văn căn bản không có ý nhiều chuyện với kẻ địch, lấy ra vũ khí lao thẳng về phía Ngả Lâm và Vu Á Hồng.

Không chút ngừng nghỉ, hai bên đánh thẳng vào nhau, đám người Ngả Nhĩ Văn có ba Ngự sư cấp năm, hai người là Ngự sư cấp ba. Còn Vu Á Hồng là Ngự sư cấp năm, Ngả Lâm là Đại Ngự Sư cấp một.

Có một Đại Ngự Sư, phía Vân Trung vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vẫn có phần rơi vào thế yếu.

Đồng thời, thân là thành viên Vệ đội Thánh Vực, Ngả Lâm không phải ngu ngốc, dưới tình huống như vậy, tự nhiên biết phải thông qua Ngự lực cao hơn, chuyên chọc vào chỗ yếu của đối phương. Mà chỗ yếu trong ba người Ngả Nhĩ Văn, rõ ràng là tên mập Ngự sư cấp ba, hơn nữa thân hình cực lớn, mục tiêu thật là không nhỏ.

Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Hạc Tinh, giết hại đơn phương vẫn đang diễn ra.

Dù chỉ mới trôi qua năm phút, nhưng vì sự tồn tại của con quái vật khổng lồ tàu Phổ Hưu Tư, hạm đội Nam Miện gần như không chút chống trả. Mười chiến hạm vận chuyển, lúc này bị chùm tia sáng cắt của chiến cơ không người lái cắt nát thành mảnh vụn, hạm pháo điên cuồng bắn khiến hạm đội Nam Miện càng thêm khổ sở.

Phòng thủ được chiến cơ không người lái, không phòng bị được pháo hạm, muốn chặn pháo hạm, vậy thì chờ chiến cơ không người lái xen kẽ tung hoành trong hạm đội đi.

Phóng mắt nhìn, có mười chiến hạm hạm đội Nam Miện đã bị đánh tan tác, tổn thất mười chiến hạm Ma Văn cũng không phải con số nhỏ.

Trong phòng điều khiển tàu Phổ Hưu Tư, Tiêu Hoằng nhìn mảnh phế tích xa xa, chỉnh lại cổ tay áo giáo hợp kim Vi Mễ, lại nhìn tình huống trong căn cứ quân sự trung tâm, bên trong đã đánh thành một mảnh, Thích Khách Minh đã bắt đầu chiếm được ưu thế.

- Truyền lệnh xuống, tàu Nhân Ngư vào chỗ đã đặt trước, Liệt Nông.


Tiêu Hoằng liếc Liệt Nông, vươn tay chỉ vào Thiên Hạc Tinh.

Liệt Nông tự hiểu ý, toát ra tươi cười tàn nhẫn, cầm lấy Ma Văn thông tin phát lệnh:

- Tất cả chiến hạm vận chuyển hạm đội Thợ Săn nghe lệnh, toàn thể thẳng tiến Thiên Hạc Tinh, nổ súng tự do. Lặp lại... Theo lệnh của Liệt Nông, chiến hạm vận chuyển trong hạm đội Thợ Săn đồng loạt nhằm và Thiên Hạc Tinh, đồng thời hành động còn có 1000 chiến đấu cơ Ma Văn trên tàu Phổ Hưu Tư.

Ngoài ra, còn có bốn chiếc Ma Văn khung máy móc cùng với số lượng lớn xe tăng Ma Văn của Tập đoàn Thợ Săn.

Vào lúc này, chiến đấu đã hoàn toàn biến thành triển lãm lực lượng quân sự đơn phương của tập đoàn Thợ Săn.

Đó là dùng ưu thế số lượng áp đảo, chiếm cứ tất cả, đánh chết Vận Trung! Còn ở trong phòng Vận Trung, chiến đấu quy mô nhỏ vẫn đang diễn ra, tức giận nhất chính là tên mập, tất cả công kích của Ngả Lâm toàn trút lên người hắn.

Dù rằng thân hình tên mập coi như linh hoạt, nhưng cũng không chịu được chà đạp như thế, chỉ mới một phút thôi, trên dưới thân thể lại có thêm ba vết thương.

- Đáng chết, chọn yếu mà đánh phải không, lão tử cũng biết! Đối mặt với Ngả Lâm đánh tới, tên mập hổn hển nói, dứt khoát không phòng thủ nữa, cầm hai cây súng lục Ma Văn trực tiếp nhằm vào Vận Trung nửa chết nửa sống nằm dưới mặt đất, tiếp đó điên cuồng bắn lung tung, thật giống như muốn đánh chết tươi Vận Trung không thể động đậy thành thịt nát.

Thấy thế Ngả Lâm ánh mắt co rụt, hắn biết rõ lúc này Vận Trung đang trong thời kỳ suy yếu, lấy mạng của tên mập để đổi lấy mạng của Vận Trung, đương nhiên là thiệt thòi to. Một cái Ngự hồn và một cái Ngự sư, còn không phải đỉnh cao, chênh lệch quá lớn.

Bởi vậy, Ngả Lâm dựa vào thực lực Đại Ngự Sư mạnh mẽ, thân hình lóe lên, bỏ qua công kích tên mập, mở ra khiên chắn trước Vận Trung, chặn đứng bắn loạn điên cuồng của tên mập.

- Ủa! Thấy thế, tên mập làm bộ thiếu bị đánh, miệng hình chữ O, thả lỏng nói:

- Thì ra ngươi cũng có chỗ hiểm à.

Nói xong, tên mập chợt lóe lên, chuyển góc độ khác, lại bắn loạn xạ vào Vận Trung.

Vốn Ngả Lâm còn muốn lao ra lần nữa, thấy vậy đành cắn răng, thành thật đỡ đạn thay Vận Trung.

- Sao hả? Cảm giác bị chịu đánh rất thích phải không! Tên mập cười âm hiểm, không ngừng thay đổi vị trí, bắt đầu bắn phá điên cuồng! Lúc này, chỉ khổ cho Ngả Lâm, chẳng những phải bảo vệ Vận Trung, còn phải tránh cho Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm cùng quấy nhiễu. Trước đó còn có thể liều một trận, bây giờ hoàn toàn rơi vào ăn đòn bị động, đường sống chống trả duy nhất là giãy khỏi Ngả Nhĩ Văn dây dưa, sau đó tiếp tục thay Vận Trung.

Chỉ là, phòng ngự như thế cũng không phải là cách.

Trong khi Ngả Lâm rơi vào thế bị động toàn diện, Ngả Nhĩ Lâm và Nặc Lâm bỗng nhiên lóe lên, trực tiếp chộp vào tay Ngả Lâm, cùng lúc đó, tên mập đã vặn vẹo thân thể đồ sộ của mình, xuất hiện ở một hướng, rút ra súng trường Ma Văn nhằm ngay đầu Vận Trung, rót vào Ngự lực, bóp cò súng.

Thấy thế, sắc mặt Ngả Lâm, Vu Á Hồng không khỏi đại biến, Ngả Lâm muốn ngay lập tức giãy ra đi đón đỡ là không thể, đồng thời nếu bắn trúng Vận Trung, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Dù cho dựa vào thực lực Ngự hồn mà khống chết, cũng không tránh khỏi bị thương nặng.


- Nguy rồi! Ngả Lâm thấy thế, không khỏi hét lên.

Nhưng ngay lúc Ngả Lâm hét lên, mọi người kinh ngạc thấy Vận Trung nằm dưới đất đột nhiên nhấc tay, một viên đạn Ma Văn to bằng ngón tay trỏ đang xoay tròn tốc độ cao, lơ lửng trong tay Vận Trung.

Tiếp theo lại thấy Vận Trung sắc mặt dữ tợn đứng vụt dậy, ánh mắt tràn ra phẫn nộ vô tận.

Cảnh này, nói rõ máu Kim quan điêu biến dị đã vượt qua thời gian được tính, nhưng trong đó trả giá cực kì thảm thiết, nội thương cộng thêm thương Ngư lực.

Mà mọi thứ, đều do một tay Tiêu Hoằng bày ra.

- Đám kiến hôi đáng chết.

Vận Trung nghiến răng nói, tiếp theo cánh tay vung lên, viên đạn Ma Văn đang xoay tròn bắn ngược về phía tên mập.

Bởi vì Ngự lực bị tổn hại, cộng thêm nội thương nghiêm trọng, bởi vậy lúc này Vận Trung chỉ miễn cưỡng phát huy được Đại Ngư sư cấp năm.

Đối mặt viên đạn thình lình bắn tới, tên mập phản ứng không chậm, vội vàng mở ra khiên phòng hộ. Nếu là Vận Trung ở thời kỳ đỉnh cao, khiên phòng hộ này căn bản đủ nhìn, nhưng bây giờ Vận Trung lực bất tòng tâm, bởi vậy viên đạn chỉ kẹt vào khiên phòng hộ Ma Văn, hình thành vô số vết nứt.

Nhưng dù thế, tên mập vẫn bị đánh bay ra ngoài, bay thật xa, chỉ là không bị thương nặng.

Ở phòng điều khiển tàu Phổ Hưu Tư, Tiêu Hoằng cũng thấy được hình ảnh Vận Trung nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như ban đầu.

- Ngả Nhĩ Văn, dẫn người của ngươi giật lại khoảng cách với Vận Trung, ngừng tấn công.

Tiêu Hoằng dùng Ma Văn thông tin ra lệnh cho đám người Ngả Nhĩ Văn.

Đám người Ngả Nhĩ Văn căn bản không hỏi vì sao, nhận được lệnh là trực tiếp nghe theo, mở ra Lưu Văn trực tiếp bỏ chạy.

- Còn muốn chạy? Sao mà dễ như thế? Để... Vận Trung đi tới trước một bước, còn chưa nói xong, sắc mặt đại biến. Phóng mắt nhìn, toàn bộ bầu trời căn cứ quân sự trung tâm đã hiện ra hàng loạt chiến hạm vận chuyển, hơn nữa không ngừng có binh lính đổ bộ.

Tràng diện thật khổng lồ, tính toán sơ sơ cũng đã trên 100. 000 người.

100. 000 người đồng thời đổ bộ tác chiến, tuyệt đối không thua gì điều động binh lực phát động chiến đấu cỡ lớn.

Cảnh tượng này không khỏi làm tim Vận Trung đập mạnh, nếu là trạng thái đỉnh cao còn dễ nói, nhưng bây giờ, Vận Trung thân thể tổn thương hai tầng, một mình đối phó 100. 000 người? Đúng là nói chơi mà.

Trong khi Vận Trung đang khiếp sợ, trong biển bao la, hai chến cơ không người lái lại đụng thẳng về phía Vận Trung.

*****

Vào lúc này, Vận Trung nhíu chặt mày, một tay vươn ra, xòe năm ngón tay, tiếp theo trong bàn tay Vận Trung hình thành vòng xoáy màu trắng bạc, không ngừng mở rộng.

Chiến đấu cơ không người lái đụng tới giống như đụng vào cối xay thịt, khoảng khắc hai chiếc chiến cơ không người lái bị vòng xoáy xé nát.

Chỉ là bản thân chiến cơ không người lái này vốn là dùng để chịu chết, cũng sẽ không vì hai cái hủy diệt mà ngừng lại. Tiếp theo đó, chiến cơ không người lái liên tiếp đụng tới.

Thực ra va chạm như vậy, nói trắng ra là Tiêu Hoằng dùng kim tệ đập Vận Trung đến chết.

Vận Trung tự nhiên cũng biết, càng biết đây chỉ mới là bắt đầu, tới lúc này, dù cho Tiêu Hoằng lấy chiến cơ không người lái lấp vào, cũng có thể hao chết Vận Trung.

Nhìn lại có ba chiếc chiến cơ không người lái lao tới, Vận Tru không chút do dự, mở ra hai tay, nhanh chóng khởi động Chiến Văn biến ảo. Khoẳng khắc, trên người Vận Trung bao trùm một tầng mảng năng lượng hình dơi màu đỏ, tiếp đó bay lên trời, trực tiếp bỏ mặc Ngả Lâm và Vu Á Hồng mới vừa rồi liều chết bảo vệ hắn, lao thẳng lên chân trời, chuẩn bị trốn về Thánh Đàn tìm Hắc Trạch Sâm bảo vệ.

Ầm ầm ầm... Vận Trung vừa mới nhảy lên trời, ba chiếc chiến cơ không người lái liền đụng thẳng vào tòa lầu, ngọn lửa lập tức bùng lên.

Vào lúc này, tàu Phổ Hưu Tư san bằng mọi chướng ngại đã ngừng ở ngoài quỹ đạo xa xa Thiên Hạc Tinh, tất cả chiến hạm Ma Văn vẫn đang ở trạng thái chờ đợi.

Ngay khi Vận Trung vừa mới xuyên qua tầng khí quyển, tất cả hạm pháo, phi đạn Ma Văn, không chút lưu tình chào hỏi.

Cho dù Vận Trung ở trạng thái đỉnh cao, đối mặt với mức độ công kích này cũng phải suy nghĩ cho kỹ, càng đừng nói bây giờ mình mang thương tích.

Tuy rằng cực lực né tránh, những vẫn bị mấy viên đan pháo bắn trúng người, màng năng lượng biến ảo trên người Vận Trung lại xuất hiện vô số vết rạn, máu tươi lại tràn ra khóe miệng Vận Trung.

Nhưng lúc này Vận Trung đã không cố kỵ nữa, cắn chặt răng, hết tốc lực chạy trốn về phía Thánh Đàn.

Lúc này, tình hình trên Thiên Hạc Tinh cũng bị các đài tin tức tiếp sóng, mọi người đều đang nhìn đến trợn mắt cứng lưỡi.

Mọi người không ngờ tới, tập đoàn Thợ Săn lại có thể đánh Vận Trung đến thảm hại như vậy, nhưng trong lòng cũng toát mồ hôi cho Tiêu Hoằng. Từ trên màn hình mà xem, Vận Trung vẫn có cơ hội chạy thoát, một khi để ýận Trung chạy trốn, rõ ràng là thả hổ về rừng.

Tiếp theo, đối mặt Gia Đô Đế Quốc, sẽ là tại họa hủy diệt.

❤đăng nhập truyencuatui. net/ để đọc truyện

Quay lại Vận Trung đang phủ màng năng lượng biến ảo, đang tìm kiếm con đường chạy trốn trong oanh tạc khủng bố, từng chút một bắt đầu kéo ra khoảng cách với đội chiến hạm Ma Văn sau lưng. Chẳng qua, chiến hạm Ma Văn ở cánh liên miên không dứt, vẫn đang đuổi theo Vận Trung, sau đó tấn công từ xa.

Còn đám người Y Vạn, Áo Thác, tuy rằng tuyên bố đang nghỉ, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm tình trạng Thiên Hạc Tinh. Hạm đội Nam Miện không còn, 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực cũng chết gần hết, nhưng có xử lý được Vận Trung hay không, đó chính là mấu chốt.

Cùng lúc đó, Ngộ Giác Tinh trong Thánh Đàn, bởi vì trước đó Tiêu Hoằng tiến hành cưỡng ép phong tỏa tin tức Thánh Đàn, cho nên tình huống trong Thánh Đàn vẫn tương đối bình tĩnh.

Nhưng đã nói trên đời không có bức tường không lọt gió, trước đó Vu Á Hồng gửi hơn trăm tin tức cầu cứu, cuối cùng có một cái gửi đi Phục Thản Đế Quốc, từ Phục Thản Đế Quốc phát tới Hắc Trạch Sâm.

Đồng thời, tin tức Tập đoàn Thợ Săn đuổi giết Vận Thăng cũng truyền ra trong Phục Thản Đế Quốc.


Đúng thế, Tiêu Hoằng trước đó còn không quá nổi danh ở Gia Đô Đế Quốc, nhưng mà bên Phục Thản Đế Quốc, gần như sấm ở bên tai.

Cách làm người của Tiêu Hoằng, cả Phục Thản Đế Quốc đều thấy rõ, cực kỳ tàn bạo.

Nhưng dù thế, khi con dân Phục Thản Đế Quốc nhìn thấy hình ảnh bên Thiên Hắc Tinh, một loạt khiếp sợ sững sờ, sắc mặt tái nhợt.

Trong hình ảnh, mẫu hạm Phổ Hưu khổng lồ đang neo đậu trên quỹ đạo Thiên Hạc Tinh, hạm đội Nam Miện đã biến thành cặn bã, những tàu cứu sinh đang bị hạm đội Thợ Săn bắt lấy.

Về phần số lượng chiến hạm Ma Văn khổng lồ, đang tiến hành oanh tạc vô tình tàn khốc lên Vận Trung.

Những hình ảnh này, lại một lần nữa thể hiện rõ bản tính tàn bạo của Tiêu Hoằng, nhưng làm cho người Phục Thân Đến Quốc không ngờ tới, Tiêu Hoằng lại có thể một lần nữa quật khởi ở Gia Đô Đế Quốc, có được một đoàn quân đội không thua kém gì Liên Bang An Ni Á.

Hơn nữa còn bắt đầu công khai đánh giết đệ tử cao cấp Thánh Đàn, cái này không chỉ là lá gan to bình thưởng. Đừng quên, Thánh Đàn là chỗ nào, đệ tử cao cấp có ý nghĩa gì.

Cái này điên cuồng hơn rất nhiều so với đuổi giết Cố Hoành Thần, lại còn có được mẫu hạm Ma Văn cực mạnh.

- Trời ạ! Tên ma quỷ kia đi chỗ nào, cũng là nguồn sáng lập tai họa.

- Không thể ngờ tới, cả mẫu hạm Ma Văn tên kia cũng có.

Nhất thời cư dân Phục Thản Đế Quốc bắt đầu xôn xao, Phục Thản Đế Quốc lại khẩn trương không xong, nhất là hạm đội Nam Miện của bọn họ lại trực tiếp bị đánh tan, đúng là thù cũ chưa đi lại chồng thêm hận mới.

Mặc kệ là khẩn trương hay là căm hận, bây giờ phía Phục Thản Đế Quốc nghĩ như thế nào, cũng không có cách, chỉ trơ mắt mà nhìn.

Trái lại ở phía Thánh Đàn, Hắc Trạch Sâm nhìn tới Phục Thản Đế Quốc chuyển sang tín hiệu cầu cứu, ánh mắt lạnh như băng đột nhiên thay đổi, nhất thời có phần không phản ứng lại được.

Dựa theo Vận Trung báo cáo hôm qua, mọi chuyện còn đang nằm trong tay, kế hoạch vô cùng thuận lợi, làm sao chỉ mới một ngày, lại gửi tín hiệu cầu cứu.

Biến hóa như thế, cũng nhanh quá đi chứ.

Ngay lập tức, Hắc Trạch Sâm liên gọi cho Vận Trung, nhưng khiếp sợ phát hiện hệ thống thông tin giữa Thánh Đàn và Gia Đô Đế Quốc đã bị chặn triệt để.

Nhưng cái này cũng không làm Hắc Trạch Sâm bó tay, quay sang mở đài tin tức bên Phục Thản Đế Quốc.

Kết quả lập tức sững sờ tại trận, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn bên trong hình ảnh, hạm đội Thợ Săn khổng lồ đã chiếm giữ Thiên Hạc Tinh, Vận Trung đang phá vòng vây lửa đạn.

- Cái gì... Không, làm sao có thể thế được, tại sao có thể thế được.

Hắc Trạch Sâm không khỏi khiếp sợ hét lên, ánh mắt có chút khiếp sợ, cũng có sợ hãi.

Nhìn chiến hạm Ma Văn ngập trời in dấu hiệu Tập đoàn Thợ Săn, sống lưng Hắc Trạch Sâm cảm nhận được từng đợt lạnh buốt.


Hắc Trạch Sâm có mơ cũng không ngờ tới, Tập đoàn Thợ Săn này lại che dấu thực lực của mình sâu như thế, đột nhiên bày ra, tuyệt đối là chấn nhiếp lòng người.

Nhưng dù cho trong lòng liên tục rung động, Hắc Trạch Sâm vẫn rất rõ ràng, Vận Trung có ý nghĩa gì với mình, đó là trợ thủ cực kỳ đắc lực, cánh tay của mình. Nếu Vận Trung chết, sẽ khiến Hắc Trạch Sâm bị suy yếu rất lớn.

Huống chi, bây giờ Tiêu Hoành đã xưa đâu bằng nay, Hắc Trạch Sâm còn đang không ngừng ăn bằng dành dụm, bị Tiêu Hoằng không ngừng cướp lấy miếng ăn.

- Đáng chết.

Hắc Trạch Sâm hét lớn, quay đầu vào trong chuẩn bị thay chiến bào mới, đeo Chiến Văn chủ lực của mình, chuẩn bị đích thân đi cứu viện Vận Trung.

Đã nói rồi, Hắc Trạch Sâm không thể tổn thất nổi Vận Trung.

Đồng thời, tin tức Tiêu Hoằng đánh giết Vận Trung cũng lan tràn ra trong Thánh Đàn, mặc kệ là Ngộ Giác Tinh hay Phạm Cương Tinh, nhìn quân đoàn Thợ Săn dùng phương thức tàn bạo này đối phó với Vận Trung một thân một mình, toàn bộ người Thánh Đàn đều choáng váng.

Địa vị của Vận Trung ở Thánh Đàn, tất cả mọi người đều biết, toàn quyền đại diện Hắc Trạch Sâm, bị người ta ngược đãi như chó rơi xuống nước, người Thánh Đàn không dám tưởng tượng, bao gồm cả Tát Già.

Lúc này Tiêu Hoằng điên cuồng cỡ nào trong mắt người Thánh Đàn, không cần phải nói ra.

Ở Ngộ Giác Tinh, nơi ở của Tát Già, lúc này Tát Già cùng Ma Sở vẫn đang ở chung, đánh giá thế cục Thánh Đàn hiện giờ, hoặc nói là đối phó Hặc Trạch Sâm phản công.

Theo họ thấy, Tiều Hoằng dù cho cứng đầu, nhưng dựa vào thực lực của hắn, còn không đủ để chống lại Hắc Trạch Sâm.

Nhưng trong lúc Tát Già và Ma Sở thương lương, bỗng nhiên Hà Phương hoảng loạn chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy khiếp sợ.

- Hà Phương, sao vậy? Hoảng loạn như thế.

Thấy Hà Phương chạy vào, Tát Già lên tiếng, ngữ khí cũng không có qưở trách.

- Sự phụ, chuyện không xong, sư thúc... Sư thúc... Hà Phương nuốt nước miếng, dứt khoát không nói ra nữa, đặt Ma Văn hình ảnh trước mặt Tát Già, mở ra.

Tiếp theo, trên màn hình là hình ảnh hạm đội Thợ Săn đánh giết Vận Trung ở Thiên Hạc Tinh, hiện giờ ở trước mặt hạm đội Thợ Săn hung hãn, Vận Trung đã thê thảm khó coi như chó nhà có tang, liều lĩnh chạy chối chết. Về phần bên trong Thiên Hạc TInh, đã phủ kín quân Tập đoàn Thợ Săn, diệt trừ 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực. Không chỉ thế, quân đoàn 15 chạy theo sau cũng bắt đầu hỗ trợ quân Tập đoàn Thợ Săn công kích.

- Cái... Cái gì thế này... Nhìn những hình ảnh này, Tát Già cả người cứng ngắc tại chỗ. Trước đó hắn còn lo làm sao ổn định thế cục Thánh Đàn, bảo đảm an toàn cho Tiêu Hoằng, nhưng tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại không thông qua bọn họ, trực tiếp triển khai sát chiêu với Vận Trung, trợ thủ hàng đầu của Hắc Trạch Sâm.

Không cần nói quyết đoán gì, cái này đúng là to gan lớn mật, điên cuồng đều cực điểm. Nhưng làm Tát Già khiếp sợ, đó là Tiêu Hoằng đã âm thầm phát triển ra sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế.

Ma Sở ngồi cạnh Tát Già, nhìn những hình ảnh này, cảm thấy trong đầu oong một cái, hắn luôn không muốn chọc rắc rối, biết rõ cảnh tượng này sẽ có ý nghĩa gì, Thánh Đàn náo loạn ngất trời rồi.

- Tiêu Hoằng này... Tiêu Hoằng này thật là to gan đi chứ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Ma Sở lắp bắp nói, trước đó chiếm lấy Phạm Cương Tinh, chống đối Hắc Trạch Sâm, đã làm cho Ma Sở, đệ tử cao cấp Thánh Đàn, thấy chuyện này nghiêm trọng, những chuyện trước đó không thể bằng được.

Tát Già không thể trả lời, thực ra Tiêu Hoằng làm lớn chuyện như thế, ngay cả Tát Già cũng không có chủ ý.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)