← Ch.0642 | Ch.0644 → |
Ghi nhớ những tin tức quan trọng trong Ma Vần tồn trữ, trong lòng hiểu được cơ bản, Tiêu Hoằng một tay bóp nát Ma Văn tồn trữ ném vào bổn cầu xả nước trôi
Đến sáng ngày hôm sau. Tào Đông dẫn 2 tên nhân viên mở ra phòng quan sát đưa Tiêu Hoằng ra ngoài.
- Lần này, ngươi sẽ đi khu nhà giam chữ Giáp, có lẽ trong lòng ngươi đã có chuẩn bị rồi chứ?
Đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, Tào Đông hỏi, cầm lấy tay Tiêu Hoằng, nhét vào lòng bàn tay Tiêu Hoằng một cái Ma Văn thông tin đơn giản, chỉ đủ cho Tào Đông dùng chữ viết để liên lạc, đây là yêu cầu của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nhanh chóng bị còng tay, dẫn ra khỏi phòng quan sát, đi vào trong xe Ma Văn, thẳng tới phía tây bắc trại tập trung Tín Nghĩa.
Khác với những khu giam giữ khác, nhìn từ cửa sổ Ma Văn, lưới sắt nhiệt độ cao được đúc thành tường hợp kim dày 1 m, cao tới 10 m. Trên tường toàn là binh lính Cao Tương võ trang, mỗi một cửa đều phải kiểm tra nghiêm khắc.
Đương nhiên, có công văn phê duyệt của Tào Đông, mọi chuyện đều thuận lợi.
Đi chừng nửa giờ, bước qua không dưới 10 cửa kiểm soát nghiêm ngặt, Tiêu Hoằng cuối cùng tới khu nhà giam chữ Giáp, diện tích nơi này cũng không lớn bằng những khu khác.
Hơn nữa cũng là quản lý tập trung, khi bước qua cửa khẩu cuối cùng, Tiêu Hoằng nhìn thấy tòa kiến trúc khổng lồ xa xa, màu xám, hình như cái trừng. Đỉnh kiến trúc bẩn thiu, nhưng đó là thủy tinh tinh hóa cực dày.
Bên trên kiến trúc là mấy chục binh lính Cao Tương võ trang hạng nặng, mỗi một binh lính đều là tinh nhuệ ở trại tập trung Tín Nghĩa.
Đủ thấy tính phòng hộ chặt chẽ ở nơi này.
Thực ra, nơi này chỉ giam giữ khoảng 500 tù nhân, nhưng so sánh với những khu khác, tù nhân nơi này gần như vĩnh viễn không khuất phục, hơn nữa đều là hạng thực lực mạnh mẽ. Trong đó người Lạc Đan Luân chiếm đến 300 người, mà trong đó thấp nhất cũng là Ngự sư cấp bốn, những người khác cũng khỏi phải nói.
Chủ quản khu nhà giam chữ Giáp là Ngô Quý Kỳ, thực lực Đại Ngự Sư cấp hai, cũng là cấp Trung tướng ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Từ khi Ngô Quý Kỳ tiếp nhận, sử dụng đủ loại hình thức quản lý bàn tay sắt, khu nhà giam chữ Giáp mới coi như bình tĩnh lại, người Lạc Đan Luân cơ bản đều sinh ra lòng sợ hãi.
Ầm ầm ầm...
Cánh cửa sắt hạng nặng chầm chậm mở ra. Xe Ma Văn Tiêu Hoằng ngồi chạy vào trong khu nhà giam chữ Giáp.
Đồng thời. Tiêu Hoằng vừa tiến vào. Một cổ cảm giác đè nén từ khắp nơi tràn tới.
Trong khu nhà giam chữ Giáp, giống như một cái sân vận động kín mít, trung tâm là sân thể dục cỡ lớn, thậm chí trên sân còn có cây cối cao 2-3m, trên khán đài quanh "sân vận động" là những phòng giam cửa sắt rất dày.
Nhìn qua một loạt song sắt, Tiêu Hoằng loáng thoáng nhìn thấy những đôi mắt xanh thẫm, chẳng qua những đôi mắt kia tuyệt đối không có gì thân mật, mỗi một ánh mắt như có chuyện xưa bất khuất, mà kết cục của những câu chuyện xưa kia đều là thù hận, thù hận vô tận, ở sâu trong thù hận kia còn kèm theo một tia bất lực và bi thương.
Xe Ma Văn nhanh chóng dừng lại ở trung tâm sân thể dục, bên cạnh một ngọn núi nhỏ, hiện giờ có 3 người đang đứng đó, người dẫn đầu mặc quân phục Trung tướng hoa lệ, trước ngực đeo đủ loại huân chương, quân hàm Tướng quân trên bả vai được tỉ mỉ trang trí một phen.
Làn da hơi trắng hơn một chút so với binh lính Cao Tương khác, con mắt tam giác toát ra uy nghiêm cùng tàn nhẫn, khóe miệng để râu cá trê, hắn chính là Trung tướng Ngô Quý Kỳ, Đại Ngự Sư cấp hai.
Trong tay đang cầm cây côn Ma Văn cao áp dài nửa mét, rất là tinh xảo, nhất định không phải vật phàm.
Sau lưng Ngô Quý Kỳ còn có 2 người, một là trợ thủ, tên này bộ dạng cả lơ phất phơ, chỉ khoảng 20 tuổi, quân trang Trung úy cũng mặc xiêu vẹo.
Hắn tên Dịch Văn Hâm, chính là con của Dịch Tư Nam.
Chẳng qua, sắc mặt lại mang theo vẻ bất cần đời.
Xe Ma Văn ngừng lại, Tiêu Hoằng bị binh lính Cao Tương cùng với nhân viên áp giải đi xuống, tới trướcNgô Quý Kỳ.
- Lại là một tên hình thành kháng thể, bác sĩ Tào Đông nói người này còn có chỗ dùng, hy vọng Tướng quân Ngô Quý Kỳ cho một ít ưu đãi, đây là thư của bác sĩ Tào Đông.
Một tên nhân viên đi tới cung kính nói với Ngô Quý Kỳ, đưa thư lên.
Còn Ngô Quý Kỳ, mặt lạnh như sương, giống như một cục sắt, nhận lấy thư, căn bản không đọc, trực tiếp xé nát, vứt ra bay toán loạn như bông tuyết.
- Ở chỗ ta, đừng có ai mơ tới được đặc quyền ưu đãi gì, ở trong này ta chính là thần, xúc phạm ta, có nghĩa là chết.
Ngô Quý Kỳ mặt không đổi sắc nói, đột nhiên chụp lấy cổ Tiêu Hoằng, nhìn sang Dịch Văn Hâm, nói:
- Đưa cái thứ này vào trong kho hàng.
Tiêu Hoằng vốn trầm lặng nghe thế, ánh mắt độ nhiên biến đổi, cách gọi "thứ này" làm cho Tiêu Hoằng khó chịu không thôi. Mà kho hàng, Tiêu Hoằng cũng hiểu được là gì, rất có thể là phòng giam kém cỏi nhất, còn không thể tính là nhà tù bình thường.
Thấy Tiêu Hoằng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo bất khuất nhìn về phía mình, Ngô Quý Kỳ không đổi sắc, ngược lại thêm một tia khinh miệt. Sau đó cầm gậy Ma Văn cao áp gác lên vai Tiêu Hoằng:
- Ta không thích ánh mắt này, nhanh thôi, ta sẽ làm nó biến mất.
Nói xong, Ngô Quý Kỳ đánh mắt cho Dịch Văn Hâm.
Dịch Văn Hâm cùng trợ thủ liền kéo Tiêu Hoằng ra sân, đi thẳng tới khu nhà giam phía bắc.
Ở trong này, không có ai coi tù nhân là con người.
Nhất là Dịch Văn Hâm, nhìn tới ánh mắt ghê tởm của Tiêu Hoằng, cả người hết sức khó chịu. Dựa vào Dịch Tư Nam, khỏi cần nói địa vị của Dịch Văn Hâm ở trong này, cho dù hiện giờ chỉ là Trung úy, nhưng dựa theo truyền thống Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, con trưởng có thể tiếp nhận chức vụ của cha. Tức là nói sau này, nếu không có gì bất ngờ, hắn chính là thị trưởng tiếp theo của thành phô Tín Nghĩa, chỉ cần ở những ngày mạ vàng trong khu nhà giam chữ Giáp, ban phát thêm chút công tích hư ảo giả dối, vậy là có thể phục chúng.
Sắc mặt không biểu tình gì, nhưng tay Dịch Văn Hâm đã cắm sâu vào trong cảnh tay Tiêu Hoằng, ngón tay rõ ràng có màng năng lượng nhàn nhạt.
Tiêu Hoằng bị hai người kéo đi, tự nhiên cảm nhận được cánh tay trái có sức nắm rất lớn. Tiêu Hoằng không khỏi khẽ biến sắc. Trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ, nếu đổi lại là người cấp Ngự sư, bị sức nắm này nhẹ thì cơ bắp bị thương, nặng thì gãy xương đứt gân.
Rõ ràng Dịch Văn Hâm này cũng là hạng người độc ác, đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không chờ chết, một tay xiết chặt, truyền Ngự lực vào tay trái, tiếp theo cơ thể đột nhiên kéo căng!
Rắc!
Một tiếng vang nhỏ, nháy mắt ngón tay Dịch Văn Hâm bóp chặt Tiêu Hoằng bị đánh vỡ màng năng lượng, 5 ngón tay cùng văng ra.
Ngón tay Dịch Văn Hâm không khỏi cảm thấy tê cứng.
- Thứ khốn kiếp, lại dám chống lại đại gia, có ngày ông mày sẽ cho mày biết cái gì là sống không bằng chết.
Dịch Văn Hâm nghiến răng rít lên. Ở trong này, Dịch Văn Hâm thường xuyên chơi lén tù nhân, tù nhân ngoan ngoãn chịu đựng thì được, nếu có chút chống cự, vậy thì chờ coi.
Đối với lời nói của Dịch Văn Hâm, Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ híp mắt lại. Trước đó, thông qua tư liệu của Tào Đông, Tiêu Hoằng cũng biết Dịch Văn Hâm này là hạng người gì.
Dựa vào cha hắn, ở trong này muốn làm gì thì làm, Ngô Quý Kỳ cũng không để ý, nguyên nhân là trong cách nghĩ vốn có của người Cao Tương, tù nhân nơi này cùng người Lạc Đan Luân, căn bản không phải là người.
Thử nghĩ xem, người lựa chọn nối nghiệp thị trưởng tương lai, âm thầm làm chuyện xấu với mấy cái "súc vật", có ai lại để ý chứ?
Trong lúc Tiêu Hoằng sắp đưa vào khu giam giữ, ánh mắt bình thản của Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi, nháy mắt dựa vào cảm giác Ngự lực sâu sắc, Tiêu Hoằng đột nhiên cảm nhận được một cỗ Ngự lực mạnh mẽ tản ra khắp nơi, không hề khống chế, giống như đang điên cuồng.
Nhìn theo hướng phát ra sóng Ngự lực, Tiêu Hoằng thấy ở trong góc khu nhà giam có lồng sắt siêu khắc đầy Ma Văn, đang nhốt một tên thân thể to lớn khỏe mạnh, chỉ là đưa lung về phía nhà giam, không nhúc nhích. Bởi vì độc tố lắng đọng, làn da xanh nhạt xuất hiện nhiều chỗ thối rữa, nhìn rất thê thảm, nhưng vẫn ngang ngạnh sống sót.
Tên kia hẳn là Phất Lạc? Trong lòng Tiêu Hoằng thầm nghĩ, trong tư liệu Tào Đông đưa tới trước đó có ghi rõ, là một tên Ngự hồn duy nhất trong khu nhà giam chữ Giáp, cũng là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn ngày xưa.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Hoằng bị đẩy vào trong hành lang tối đen, tiếp theo Tiêu Hoằng lại bị đẩy vào trong phóng ẩm ướt lạnh lẽo tối đen. So với những nhà tù khác, cánh cửa sổ nhỏ trên cửa sắt còn có thể chiếu ra ánh mắt trời, căn phòng Tiêu Hoằng đang đứng còn tồi tệ hơn nhiều.
Bởi vì ở sâu trong hành lang, gần như không hề có chiếu sáng gì, bên trong cũng không có cửa sổ chân chính, chỉ có một cái lỗ thủng dùng song sắt hợp kim ghép thành, nằm dưới góc tường, coi như chỗ thông gió.
Vừa mới bước vào liền có mùi mốc xông lên mũi, bên trong lộn xộn, nhà tù khác còn có cái giường sắt, ở đây chỉ có "giường gỗ", nói thẳng ra là cái tủ gỗ đẩy ngã xuống thành cái giường, đã mốc meo hết, thậm chí còn mọc cả cây nấm.
← Ch. 0642 | Ch. 0644 → |