← Ch.0644 | Ch.0646 → |
Về phần Tiêu Hoằng, dùng động tác cực kỳ bí ẩn kiểm tra chân chuột có độc tố hay vật lạ không, cùng ra dấu tay với nam áo nâu kia, đặt vào miệng.
Ờ chỗ như thế này, tình hữu nghị trở nên đặc biệt kỳ quái, có khi không hợp nhau, có khi lại rất dễ tìm được.
- Ngươi tên là gì, từ đâu đến đây?
Ăn chân chuột, Tiêu Hoằng ra dấu tay hỏi.
- Ốc Sư, 10 năm trước là tham mưu trưởng thể liên hiệp Bắc Áo. Nam áo nâu đáp.
- Tiêu Hoằng, thể liên hợp Gia Đô.
Tiêu Hoằng ra hiệu một chút, coi như trả lời.
Rầm!
Cứ thế, lúc Tiêu Hoằng đang nói chuyện phiếm với Ốc Sư, toàn bộ cửa phòng giam mở ra.
Tiếp theo tù nhân bên trong đều đi ra, tụ tập tới quảng trường, đây là thời gian hóng gió của khu nhà giam chữ Giáp, trễ hơn những chỗ khác. Thức ăn cũng không phải ngày 3 bữa, mà là ngày 2 bữa, có vậy mới khiến tù nhân không có nhiều sức mà chống cự.
Đương nhiên, nếu biểu hiện tốt, sẽ có thưởng cho, giống như ném khúc xương cho con chó.
Nhà tù mở ra, một lát sau, trên quảng trường rộng lớn đã có mấy trăm tù nhân phân tán khắp sân.
Đồng thời, trên màn hình lớn ở sân không ngừng truyền bá những tin tình hình gần đây, lịch sử và quân sự Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cơ bản là MC dùng giọng nức nở, nói về hành vi giả dối ti tiện của người ma tộc, cùng với đủ loại ức hiếp của thể liên hiệp Á Bình Minh. Nói lên quân đội bọn họ trưởng thành cho tới hôm nay, không dễ dàng cỡ nào.
Nếu không biết sự thật, sẽ coi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc tự thuật là một cái quốc gia không sợ cường quyền, dũng cảm chống cự, không ngừng đi lên hùng mạnh.
Người Lạc Đan Luân xì mũi, nhưng không làm gì được, chỉ là cúi đầu dưới ánh mặt trời, sắc mặt uể oải. Bởi vì bọn họ không nhìn ra được hy vọng, không ai tới giúp họ, còn bọn họ chỉ có thể bị tiêu hao, từng bước đi tới diệt vong. Không ai chỉ đường cho họ, càng không ai đưa tay giúp đỡ, toàn bộ đều đứng nhìn, theo dõi mọi thứ.
Khi ngẩng đầu, lại là cực kỳ thù hắn nhìn tù nhân thể liên hiệp ở góc khác, ở trong mắt người Lạc Đan Luân, điều này cũng khó trách, lịch sử chân lý là 6 thể liên hiệp cùng tràn tới, bao vây diệt trừ Lạc Đan Luân Đế Quốc. Sáu đại Ngự không giết chết Cáp Thụy Sâm khiến bọn họ chịu đủ bức hại, đau khổ sống lang bạt, thù hận này đúng là khắc vào tận xương tủy. 0
Thực tế, Cáp Thụy Sâm là linh hồn trong mắt người Lạc Đan Luân, mất đi Cáp Thụy Sâm, là mất đi tất cả lòng tin, chỉ còn một chút di chỉ nhỏ bé.
Về phần tù nhân thể liên hiệp khác ở trong này, tự nhiên cũng biết thù hận trong lòng người Lạc Đan Luân, dứt khoát không đi chọc tới, trực tiếp trốn vào góc, nhìn người Lạc Đan Luân thì tránh thật xa.
Không nên tùy tiện tiếp xúc, tuy rằng nơi này chỉ có 300 người Lạc Đan Luân, nhưng một khi nổi điên lên, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cái này còn là khi không có Chiến Văn, nếu bọn họ trang bị Chiến Văn hoàn mỹ, tuyệt đối có thể hình thành sức chiến đấu khủng bố.
Tiêu Hoằng bị Dịch Văn Hâm xối ướt nhẹp, lại ở trong căn phòng ẩm thấp kia mấy tiếng, dù có Ngự lực Đại Ngự Sư chống đỡ, không bị thương quá đáng, nhưng lúc này cũng bị đông lạnh hoàn toàn.
Bước ra khỏi con đường u ám, Tiêu Hoằng không quan tâm, kéo thân thể ướt sũng đi ra giữa sân, nháy mắt ánh mặt trời chiếu rọi lên người Tiêu Hoằng, một cỗ ấm áp đã lan tràn toàn thân.
Đồng thời Tiêu Hoằng nhắm mắt lại, mở hai tay ra, tận tình hưởng thụ ánh mặt trời, đồng thời không khỏi thở ra một hơi.
Nhưng ngay lúc này, bộ dáng thoải mái của Tiêu Hoằng bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt nhảy lên. Mở mắt ra, Tiêu Hoằng liền thấy có 3 người Lạc Đan Luân đối diện, ánh mắt có chút quái dị, tuyệt vọng, uể oải, lại lóe lên bất khuất cùng phẫn hận.
Trong 3 người này, đầu lĩnh có làn da hơi trắng, hoặc nói là tái nhợt, khóe mặt phải có vết sẹo thật sau, giống như khe rãnh, cũng chính vì hình tượng này, mới gọi là Mặt Thẹo.
- Mới tới?
Mặt Thẹo đi tới trước Tiêu Hoằng, liếc màu mắt Tiêu Hoằng, bình thản hỏi.
- Đúng vậy.
Tiêu Hoằng ngẩng đầu đáp, ngoài dự đoán của mọi người, lúc này Tiêu Hoằng không biểu lộ chút thân thiết gì với người Lạc Đan Luân.
Thực ra người Lạc Đan Luân cũng vậy, bọn họ không biết Tiêu Hoằng là loại người nào, mà coi Tiêu Hoằng là người mới thuộc thể liên hiệp khác.
- Nếu là người mới, phải theo quy củ người mới, đi vào trong góc.
Mặt Thẹo nhấc tay, chỉ vào trong góc u ám, nơi đó có 2 thành viên Ngự sư cấp bốn, rõ ràng bị người Lạc Đan Luân bắt nạt.
Kỳ thật, ở trong này Tiêu Hoằng tùy tiện lấy ra cái gì, dù là nhắc tới tên Đại trưởng giả một chút, sẽ được người Lạc Đan Luân tổn trọng tuyệt đôi. Nhưng Tiêu Hoằng không nó chỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Mặt Thẹo Mặt Thẹo, nhăn mày hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Nghe Tiêu Hoằng nói thế, mọi người đi dạo trong sân bỗng ngừng bước, mặc kệ là người Lạc Đan Luân hay người thể liên hiệp khác, đều nhắm ánh mắt vào Tiêu Hoằng.
Phải, Lạc Đan Luân sắp suy bại, diệt vong. Nhưng ở trong này, người Lạc Đan Luân dựa vào ưu thế nhân số, và sức chiến đấu mạnh mẽ, lại có thể độc bá một phương.
Tuy rằng bị Ngô Quý Kỳ thu thập ngoan ngoãn, nhưng đối đãi tù nhân ngang cấp lại không có chút nương tay, dù sao người Lạc Đan Luân tràn đầy thù hận với người thể liên hiệp khác, cái này không có gì đáng trách.
Nhìn tên tóc bạc mới đến không chút lưu tình dùng giọng điệu này đáp lại Mặt Thẹo Ngự sư đỉnh, những người thể liên hiệp khác đều không khỏi kinh ngạc hoảng sợ.
Tù nhân có thể ở trong này, gần như đều là tù nhân cấp "đỉnh", nghe giọng điệu của Tiêu Hoằng, khó tránh khỏi cảm thấy Tiêu Hoằng rắc rối to rồi.
❤đăng nhập truyencuatui. net/ để đọc truyện
Đương nhiên, cảnh tượng này cũng không hiếm thấy, rất nhiều người vốn có địa vị cao ở thể liên hiệp, đến đây cũng sẽ có phản ứng như thế. Nhưng kết quả thì sao chứ? Toàn bộ đều chết, bị người Lạc Đan Luân đánh thành trọng thương, cuối cũng không trị mà chết.
Chỉ riêng Ốc Sư khom lưng như lão già, thấy cảnh này không khỏi dừng bước, không đổi sắc nhìn về phía Tiêu Hoằng, chẳng qua không có ý ra tay giúp Tiêu Hoằng.
Chỉ làm ra vẻ sống chết mặc bay.
Ở tầng năm, Ngô Quý Kỳ cũng thấy tình hình trong sân, tên tóc bạc kia đụng lên Mặt Thẹo. Chẳng qua Ngô Quý Kỳ không có hành động, cầm gậy Ma Văn cao áp, tay kia chống lan can, cứ lẳng lặng mà nhìn.
Bản thân Ngô Quý Kỳ biết rõ, hắn sử dụng thủ đoạn tàn khốc với người Lạc Đan Luân, bản thân người Lạc Đan Luân lại là chủng tộc nổi danh bất khuất, cho nên phải tìm cách cho người Lạc Đan Luân phát tiết. Hiển nhiên, lần này Tiêu Hoằng đến chỗ Ngô Quý Kỳ, liền thành vật hi sinh.
Trong sân náo nhiệt bỗng trở nên im lặng, hay làim như chết, mọi người đều nhìn vào Mặt Thẹo và Tiêu Hoằng.
- Không ngờ tên Mặt Thẹo kia lại ra gây chuyện, lần này tên tóc bạc rắc rối to rồi, còn nhớ lần trước không, tên kia, chết phải nói là thảm thiết.
- Còn nói nữa? Cấp bậc Ngự sư đỉnh, nào phải dễ chọc như thế, ngoan ngoãn chút, có kiểu người mới, không phải tốt rồi sao? Đã nói chết tử tế không bằng còn sống nhục.
Ở trong góc, mấy người thể liên hiệp khác nói bóng nói gió, cứ ngồi trong góc, căn bản không có ý ra giúp Tiêu Hoằng, theo họ thấy, bọn họ làm gì biết Tiêu Hoằng.
Huống chi, người Lạc Đan Luân ở điều kiện ngang nhau, sức chiến đấu quả thật cực kỳ hung hãn kinh người.
- Tiểu tử, ngươi có biết kết cục của cứng đầu hay không?
Mặt Thẹo thấy Tiêu Hoằng không có chút yếu thế, híp mắt nói, nắm tay xiết chặt phát ra tiếng "răng rắc".
Thực ra, Mặt Thẹo lúc ở Thiên Tế Tinh, chính là sĩ quan, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
- Cứng đầu hay không, ta không để ý. Ta để ý là, đừng chọc tới ta, bằng không ngươi sẽ chết rất thảm.
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, sắc mặt lạnh băng gằn giọng nói.
- Sẽ chết rất thảm? Hắc, ta thấy là ngươi không biết trời cao đất rộng.
Sắc mặt lạnh bằng của Mặt Thẹo không khỏi lóe lên hung ác.
Còn những người Lạc Đan Luân ở phía sau, sắc mặt cũng lóe lên những tia không tốt, khóe miệng cong lên, giống như những con dã thú dữ tợn, tươi cười khinh thường có vẻ hung dữ.
- Vậy cứ thử một lần đi!
Ánh mắt âm trầm của Tiêu Hoằng quét xung quanh, sắc mặt dần dần lạnh đi.
- Muốn chết!
Mặt Thẹo bỗng nhiên quát, đột ng��t vung nắm đấm.
Nhưng ngay khi Mặt Thẹo nhấc tay, Tiêu Hoằng đã cúi người nhanh như chớp, phóng ra như rắn độc, một đấm thẳng vào bụng Mặt Thẹo!
Mặt Thẹo còn chưa có động tác, thân thể đã cứng lại, tiếp đó như tượng đá ngã quỵ trước mặt Tiêu Hoằng.
Tiếp theo ôm bụng, không ngừng vặn vẹo dưới chân Tiêu Hoằng, sắc mặt đau đớn không thôi.
Tù nhân thể liên hiệp vốn đang toát mồ hôi thay Tiêu Hoằng, còn chưa phản ứng lại là có chuyện gì, liền thấy Mặt Thẹo trước kia hết sức hung hãn, rất hay gây chuyện, đã ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng, sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bộ mặt chuyện không liên quan tới mình, cũng không khỏi co rúm.
Thực lực của Mặt Thẹo, mọi người đều biết, nhưng bọn họ chỉ mơ hồ thấy Tiêu Hoằng chỉ một đấm liền đánh ngã, ít nhiều có chút quá mức. Thực ra, những người thể liên hiệp đến khu nhà giam chữ Giáp trước nay, chưa từng trải qua chuyện như thế.
← Ch. 0644 | Ch. 0646 → |