Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0649

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0649: Không chết không ngừng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Lúc này, nhìn lại tù nhân Lạc Đan Luân, nhìn thấy Thiết Nam không thể chiến bại, đã trúng một quyền cực mạnh của Tiêu Hoằng. Trong lòng không kìm được run lên, cảnh tượng như vậy trước đày bọn họ chưa bao giờ thây tận mắt.

Nếu đối với người thường, cho dù là Ngự Sư đỉnh phong một quyền này tuyệt đối có thể nói đả kích thật lớn, nhưng cũng không có tạo thành thương tổn trí mạng cho Thiết Nam.

- Chết tiệt!

Thiết Nam không kìm được bật thốt ra như thế, thừa dịp ngay khoảnh khắc mình bị đánh, liền giơ chân lên, lại là một cước đá vào bụng Tiêu Hoằng.

"Ầm!

Một tiếng vang nặng nề, sau đó Thiết Nam liên tục thối lui về phía sau mấy bước, thẳng đến chụp lấy vách đá, mới chậm rãi ngừng lại, khóe miệng chảy ra một chút vết máu.

Trái lại Tiêu Hoằng thì ngã chổng vó, nằm dài trên mặt đất lỗ chỗ, không nhúc nhích.

Nhìn thấy một màn như thế, toàn bộ hang động Huyết sắc đã trở nên một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều không kìm được bu lại chung quanh Tiêu Hoằng và Thiết Nam.

Đã xong rồi sao?

Nhìn Tiêu Hoằng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không rên một tiếng, trong lòng mọi người không kìm được bật thốt ra như thế. Đương nhiên, có thể một quyền đánh cho Thiết Nam thành bộ dáng như thế, ở trại tập trung Tín Nghĩa tuyệt đối cũng không gặp nhiều lắm.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc trong lòng mọi người còn nghĩ như thế, lại thấy ngón tay của Tiêu Hoằng hơi hơi giật giật, tiếp theo hai chân khẽ giơ lên, một thế lý ngư đả đỉnh, liền từ trên mặt đất đứng bật dậy. Sau đó khống một chút dừng lại, ánh mắt lạnh như băng mà còn hung ác đi thẳng đến, chỗ Thiết Nam.

Đối mặt với tình cảnh như thế, sắc mặt Thiết Nam không khỏi hơi giật giật. Hắn có điều bất ngờ, liên tục lãnh mấy đòn nghiêm trọng, chẳng những không có lùi bước mà lại bắt đầu chủ động khởi xướng tấn công.

Tuy nhiên, thời điểm này trong lòng Thiết Nam cũng không dám có nhiều tạp niệm, bắt đầu hết sức chăm chú. Trong mơ hồ hắn đã cảm nhận được Tiêu Hoằng có chút không giống với tù nhân bình thường.

Xem xét đúng thời cơ, ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa mới tới gần, nắm tay của Thiết Nam đã giống như độc xà xuất động, tung ra một quyền ngay mặt Tiêu Hoằng, một quyền này có thể nói là toàn lực của hắn.

- Đế xem ngươi còn không...

Không đợi Thiết Nam nói xong câu nói kế tiếp, trên mặt Thiết Nam đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy chỗ cổ một trận lạnh lẽo, liếc mắt nhìn qua vừa thấy, sắc mặt hắn không khỏi tái đi. Chỉ thấy Tiêu Hoằng đã dùng cái cuốc chim mó lấy cổ Thiết Nam, mạnh mẽ câu Thiết Nam lại đây.

Sau đó Tiêu Hoằng trực tiếp dùng đầu đánh vào mặt Thiết Nam.

"Ầm! Bịch!

Ngay sau đó Tiêu Hoằng cùng Thiết Nam, cùng song song ngã xuống mặt đất.

Mũi, miệng Thiết Nam trào ra máu tươi, trên trán Tiêu Hoằng cũng có một miệng vết thương.

Nhìn thấy một màn như vậy, bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hay là tù nhân liên hợp thể hầu như đều sửng sốt đến ngây người.

Nguyên vốn dựa theo ý nghĩ của bọn họ, Tiêu Hoằng xác định vững chắc sẽ bị Thiết Nam sửa cho một trận nên thân, để xác định địa vị lão đại của Thiết Nam. Chính là không nghĩ tới, Tiêu Hoằng kia vô thanh vô tức lại ngoan độc như thế.


Mặt Thẹo cùng Lạp Mỗ nhìn thấy Thiết Nam ngã xuống đất định bước tới đỡ lên, kết quả lại phát hiện, Ốc Sư một bộ dáng diễn xuất hạ thấp, lưng đeo túi da lại trực tiếp đứng ở ngay giữa đường hầm, dùng thân thể ngăn cách Tiêu Hoằng, Thiết Nam cùng với đám người Lạc Đan Luân.

- Đây là quyết đấu tay đôi, nhiều người đi lên nhúng tay, tính là gì chứ?

Ốc Sư nghiêm sắc mặt liếc mắt nhìn Mặt Thẹo một cái, thoải mái nói, tuy nhiên ở phía sau vẻ thoải mái lại cất giấu một thứ gì đó nói không nên lời.

Địa vị của Ốc Sư ở khu nhà giam chữ Giáp, hoặc ít hoặc nhiều có chút đặc biệt, tuyệt đối hạ thấp siêu cấp, không có người nào tận mắt thấy hắn ra tay, đồng thời cũng không trêu chọc bất luận kẻ nào. Không có người nào biết thực lực của hắn bao nhiêu, cũng không có tù nhân Lạc Đan Luân nào nguyện ý chọc tới hắn, nhưng lần này dường như cũng không phải như vậy.

Mặt Thẹo tự nhiên cũng hiểu được hàm nghĩa câu nói của Ốc Sư, dựa theo quy củ: Đấu tay đôi nếu có người hỗ trợ thì coi như thua.

Cùng lúc đó, lại nhìn Tiêu Hoằng và Thiết Nam, thân mình song song giật giật, tiếp theo hai người cùng bò lên, không đợi đứng vững, liền tiếp tục giống như hai con dã thú lao vào nhau, không ai nhường ai.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện rõ ràng: Thiết Nam Đại Ngự Sư cấp một nhãn hiệu lâu đời, hơi chiếm thế thượng phong, chỉ có điều một chút thế thượng phong này còn không đủ để áp đảo Tiêu Hoằng.

Mà khí thế bất khuất trên người Tiêu Hoằng một chút không kém gì Thiết Nam, trong vẻ trầm mặc ngầm phát ra sự tàn nhẫn.

Ước chừng trải qua mười phút đụng độ, chỉ thấy trên cái đầu bóng lưỡng của Thiết Nam đã nổi lên mấy cục u bầm tím, đổ mồ hôi đầm đìa, dù sao nơi này độ nóng thật sự rất cao. Phần Tiêu Hoằng cũng chật vật không chịu nổi, trên mặt có thêm nhiều chỗ ứ thương, khóe môi trào ra mấy vệt máu.

Nhìn qua liền giống như hai con dã thú cắn xé nhau.

Toàn bộ đường hầm lại rơi vào cảnh tĩnh mịch, mọi người đều xem mà choáng váng, đồng thời trong mơ hồ đều ý thức được tính nghiêm trọng của tình trạng lúc này.

Nên biết rằng, ở trong hoàn cảnh này, Ngự lực sẽ tiêu hao rất nhanh, vì cần phải liên tục không ngừng thông qua Ngự lực để hạ nhiệt độ thân thể, đồng thời bảo hộ thân thể không chịu sóng nhiệt quảy nhiêu, nhưng lại phải đối mặt với quyết đấu thảm thiết như thế.

Nói không khoa trương chút nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, Ngự lực của hai người sẽ tiêu hao sạch sẽ, một khi không có Ngự lực bảo hộ, hậu quả của hai người thực rất có thể chính là đồng quy vu tận.

Không ai nguyện ý nhìn thấy kết quả như vậy.

Nhất là Thiết Nam đã dần dần ý thức được điểm này, không kìm được, trong nét mặt hiện lên vô tận nghiêm trọng. Hắn biết rõ cần phải nhanh một chút xử lý Tiêu Hoằng, nếu kéo dài đối với ai đều không có lợi, nhưng mà Tiêu Hoằng lại mang đến cho Thiết Nam cảm giác đầu tiên chính là xương cốt vô cùng cứng rắn, đánh như thế nào cũng không ngã, cứ như vậy dần tiêu hao sức lực.

Trái lại Tiêu Hoằng, trên mặt không một chút biến hóa, cứ như vậy dán mắt nhìn chằm chằm vào Thiết Nam, xem xét đúng thời cơ, không thoái nhượng chút nào, trực tiếp phóng thẳng vào Thiết Nam, tiếp theo liền quấn lấy nhau, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, hùng hổ dọa người.

Tiếng quyền cước đánh trên da thịt "ầm ầm" nặng nề, không ngừng vang vọng trong đường hầm.

Trước đó nếu Thiết Nam còn nghĩ phải dần cho Tiêu Hoằng một trận, như vậy hiện tại Thiết Nam đã có một loại cảm giác chính là bị ác quỷ bám trên mình, Tiêu Hoằng kia không nói không rằng, biểu tình cũng không có dữ tợn quá phận, nhưng lại bày ra một tư thái không chết không ngừng.

Những người khác nhìn thấy một màn như vậy, hầu như đều phát mộng. Đúng vậy, xem theo toàn cảnh, Thiết Nam như trước hơi chiếm ưu thế, nhưng chút ưu thế chiếm cứ này thật sự rất thảm thiết, không sai biệt lắm thời điểm này mũi, miệng Thiết Nam đều là máu chảy ồ ồ.

Tiêu Hoằng cũng mặt đầy máu, nhưng vẫn không nói một lời, mà xuống tay lại vô cùng ác độc.

Lại trôi qua mười phút.

Chỉ thấy toàn thân Tiêu Hoằng và Thiết Nam gần như đã vét thương lớp lớp, máu tươi không ngừng nhỏ giọt.

Càng chết người hơn là ở dưới loại đụng độ cường độ cao này, cùng với dưới tình huống phải chịu đựng nhiệt độ cực nóng, cộng thêm cân dùng Ngự lực giảm xóc đả kích tổn thương đối với thân thể, thế mà Ngự lực trong cơ thể Thiết Nam chỉ còn lại không đến 2000 cổ.


Đối với Đại Ngự Sư cấp một mà nói, ở trong hoàn cảnh này, Ngự lực tiêu hao đến mức này không sai biệt lắm cũng đã tiến vảo đến trạng thái cảnh giới, nếu ở trong này mà Ngự lực tiêu hao sạch sẽ, không có Ngự lực bảo hộ, thân thể sẽ bởi vì nhiệt độ cực nóng mà tạo thành cơ quan nội tạng bị hư hỏng mang tính hủy diệt.

Tiêu Hoằng cũng không tốt gì hơn, Ngự lực tiêu hao đã bắt đầu thấp hơn 2000 cổ, mồ hôi trộn lẫn máu loãng cùng một chỗ, không ngừng chảy xuống.

Song phương sống mái với nhau đã tới hồi gay cấn, không đợi Thiết Nam cân nhắc quá nhiều, đã thấy Tiêu Hoằng lại lần nữa khởi động phóng tới Thiết Nam, như trước là quấn lấy nhau tay đấm chân đá.

Tuy rằng Tiêu Hoằng ra tay tần suất ít hơn, nhưng Thiết Nam có thể cảm nhận được rành rành: Mỗi một quyền của hắn giáng xuống đều khó chịu đựng.

Lại trôi qua ba phút, thời điểm này Thiết Nam đã cảm nhận được rõ ràng Ngự lực trong cơ thể tụt xuống còn chừng 1000 cổ, đồng thời còn đang tiêu hao rất nhanh, trái lại Tiêu Hoằng vẫn cứ không hề cố kỵ, liệu một sống một chết với Thiết Nam.

Lần này, trong lòng Thiết Nam rốt cục đã có chút hoảng sợ. Mục đích của hắn lần này chính là theo ý của Ngô Quý Kỳ chỉnh cho Tiêu Hoằng một trận, để tù nhân Lạc Đan Luân được đối xử tốt một chút. Thế nhưng, nếu ở trong này cùng đồng quy vu tận với Tiêu Hoằng, vậy thì có chút không thể nào nói nổi.

- Ngừng lại, Tiêu Hoằng! Ta xem hay là ngày khác chúng ta...

"Ầm!

Không đợi Thiết Nam nói ra câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng đá một cước vào bụng Thiết Nam, làm cho Thiết Nam bật lui về phía sau hai bước.

- Chết tiệt! Tên khốn ngươi không biết đúng mực!

Thiết Nam thấy Tiêu Hoằng không có ý dừng tay, không kìm được hai mắt trợn trừng, trong cấp bách trong lòng lại càng phẫn nộ.

Tiếp theo rất nhanh tiến lên hai bước, phát ra công kích liên tiếp vào Tiêu Hoằng, thẳng đến đánh cho Tiêu Hoằng ngã xuống đất, tiếp theo liền không hề dừng lại, xoay người đi tới hướng lối ra.

Nhưng mà, ngay lúc Thiết Nam vừa mới bước đi được hai bước, lại phát hiện Tiêu Hoằng bị đánh ngã nhào, đã lại lần nữa từ trên mặt đất đứng bật lên tiếp tục phóng thẳng tới đánh Thiết Nam.

Ngay sau đó hai người lại lần nữa quấn lấy nhau. Chúng tù nhân nhìn thấy một màn này càng kinh hãi khiếp sợ, tới nước này rồi để được an toàn, song phương đều phải dừng tay mới đúng! Thể mà Tiêu Hoằng lại giống như con dã thú hoàn toàn bị chọc giận, không chịu buông tha.

Nếu là lúc bình thường còn đỡ, dù hai người có đánh đến sơn cùng thủy tận, đến cuối cùng xem ai kiên trì hơn ai cũng được đi! Nhưng ở trong này thì khác, đánh đến sơn cùng thủy tận chỉ có một hậu quả duy nhất đó là bị nhiệt độ cực nóng làm tổn thương.

- Tên khốn mãng phu này! Thật không biết sống chết!

Thiết Nam không kìm được bật thốt ra như thế. Sau mấy lượt đánh qua đánh lại, hai chân hắn dùng toàn lực bung ra, trực tiếp đá Tiêu Hoằng bay ra ngoài, sau đó vội đứng dậy đi tới hướng lối ra.

Chỉ là lại nhìn thấy Tiêu Hoằng một lần nữa từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng Thiết Nam không kìm được giật giật mấy cái, sau đó không quản tới hết thảy, xoay người bỏ chạy ra lối ra.

Lần quyết đấu này, nhìn như là thế cục hoà, nhưng tính trên khí thế ai thắng hơn ai không cần nói cũng biết. Trái lại chúng tù nhân ở bên trong đường hầm nhìn thấy Tiêu Hoằng đầy người là máu vẫn như trước đứng thẳng, hầu như đều sửng sốt đến ngây người. Theo Tiêu Hoằng vừa xoay người lại, bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hay là tù nhân liên hợp thể, đồng loạt thối lui về phía sau.

Không dám có chút mạo phạm tới Tiêu Hoằng, thậm chí trong ánh mắt còn có thể nhìn thấy vẻ vô cùng sợ hãi.

Đến ngay cả Thiết Nam đều không thể hoàn toàn đánh gục Tiêu Hoằng, thử nghĩ ở khu nhà giam chữ Giáp còn có ai có thể chế phục được Tiêu Hoằng?

Trái lại Tiêu Hoằng không hề để ý đến ánh mắt của những người khác, nhặt lên túi da cùng với cái cuốc chim của mình trên mặt đất, rồi xoay người lảo đảo đi theo hướng lối ra, đồng thời không ngừng lấy tay lau vết máu trên mặt.

*****

Cùng lúc đó. Lại nhìn Thiết Nam kéo vết thương lớp lớp, đã về tới bên trong khu nhà giam, đang đi về phía phòng giam của mình.

- Tiến triển như thế nào?

Ngay lúc Thiết Nam vừa mới đi vào cưa phòng giam, Ngô Quý Kỳ đứng ở trên cao, một tay nắm Ma Văn côn, một tay chắp sau lưng, nhẹ giọng hỏi.

- Ái chà...

Liếc nhìn Ngô Quý Kỳ một cái, Thiết Nam thoáng do dự một chút, sau đó nói:

- Rất tốt! Tiêu Hoằng bị ta đánh bại rồi!

- Như vậy tốt nhất, một giờ sau, nhà ăn sẽ có thêm cơm!

Ngô Quý Kỳ chỉ thốt ra như thế, liền xoay người bỏ đi.

Mà ở bên kia, Tiêu Hoằng toàn thân là máu cũng từ cửa động đi ra, ném cái cuốc chim và sợi dây cho một gã binh sĩ Cao Tương nơi đó, tiếp theo ánh mắt vẫn bất khuất như trước, từng bước một đi về nhà giam khổng lồ kia.

Tuy nhiên, chỉ đi được hai bước, liền cảm thấy trước mắt hơi có chút hoa mắt, đầu gối bỗng nhiên sum xuống mặt đất, may mà Ốc Sư ở ngay sau đó lập tức đỡ Tiêu Hoằng lên.

Ngô Quý Kỳ đứng ở bên trong nhà giam, xuyên qua kính thủy tinh tự nhiên nhìn thấy rõ bộ dáng chật vật của Tiêu Hoằng, khóe miệng không kìm được hơi cong lên, toát ra một vẻ cười âm hiểm.

Tiếp theo liền chậm rãi xoay người, rời đi.

Hai gã binh sĩ Cao Tương áp giải Tiêu Hoằng quay về đến phòng giam, liền ném vào, cũng không quản Tiêu Hoằng chết sống ra sao. Sau đó đóng chặt cửa phòng giam.

Duy chỉ có Ốc Sư tựa vào trên vách tường, thông qua hàng rào, nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng: Một là đổ máu quá nhiều, thương thế không nhẹ, hai là môi trường ác nghiệt, đồng thời rất dễ dàng nhiễm độc.

Đại khái chỉ trôi qua thời gian hai phút, cánh tay Tiêu Hoằng hơi giật giật, tiếp theo Tiêu Hoằng liền thất tha thất thểu từ trên mặt đất bò lên, trên người máu tươi vẫn còn đang nhỏ giọt.

Không có nói chuyện gì với Ốc Sư, nhìn qua song cửa sắt thấy bên ngoài không có binh sĩ Cao Tương, Tiêu Hoằng liền tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất lách vào tới chỗ góc chết của tầm nhìn kia, sau đó nhăn mặt đau đớn ngồi lên, đồng thời há miệng mở ra khe nứt không gian.

Thò một tay lớp lớp vết thương nắm lấy chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, khởi động Ma Văn châu Ám Dạ, bên trong. Trong nháy mắt, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng được bổ sung đầy đủ, Ngự lực lại lần nữa trở nên tràn đầy. Đồng thời ý thức hơi có chút mơ hồ, bụng lập tức trở nên thanh tĩnh lại. Tiếp sau đó Tiêu Hoằng liền tận khả năng rất nhanh mở ra túi Ma Văn của mình, lấy ra một cái Dược Văn trị bệnh bắt đầu rất nhanh chữa trị miệng vết thương trên thân mình.

Quá trình chữa trị có thể nói là vô cùng cẩn thận, hắn cũng không có mù quáng chữa trị toàn bộ, bởi vì nếu làm thế xác định vững chắc sẽ làm cho mọi người nghi vấn. Vì thế hắn chỉ là chiếu xạ vài lần cho máu ngừng chảy, miệng vết thương bước đầu khép lại để phòng ngừa nhiễm trùng, liền coi như xong. Toàn bộ quá trình chỉ tốn thời gian chừng một phút.

Sau đó Tiêu Hoằng liền lấy ra chất dịch rửa sạch linh hồn bên trong túi áo, cùng với cái cuốc chim nhỏ giấu ở bên trong quần áo đều cho vào bên trong khe nứt không gian. Cái cuốc chim nhỏ này chính là của Thiết Nam bỏ lại, binh sĩ Cao Tương cũng không có chú ý.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Tiêu Hoằng liền rất nhanh đóng khe nứt không gian. Tiếp theo từ trong huy chương sứt mẻ, lấy ra hai viên Văn đan bổ huyết nuốt xuống.


Tiếp theo liền từng chút từng chút đi ra khỏi góc chết tầm nhìn, ngồi ở đầu giường, cởi giầy trút ra toàn bộ hai cây thảo dược, cùng với một ít tài liệu khoáng vật phát hiện trước đó.

Đồng thời để vào trong chén thủy tinh sứt mẻ, về phần thảo dược phát hiện được thì trực tiếp bóp nát vẽ loạn ở phía trên miệng vết thương.

Sau đó, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi, thông qua Ngự lực điều dưỡng thân thể bản thân.

Đại khái chỉ trôi qua thời gian một giờ, thân thể Tiêu Hoằng tuy rằng nhìn như chật vật không chịu nổi, nhưng trên thực tế đã khôi phục như bình thường.

Đúng lúc này cửa phòng giam trước mặt lại lần nữa mở ra, đây đúng là giờ cơm chiều. Trước cửa phòng giam cũng đã đứng đầy binh sĩ Cao Tương, một số biểu tình chất phác mà nghiêm túc.

Tiêu Hoằng không có nhiều lời, liền chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Nhà ăn của khu nhà giam chữ Giáp, ở lầu hai trong khu nhà giam, nhìn qua chưa nói tới cũ nát, nhưng tuyệt đối không thể nói tới xa hoa. Đó là một đại sảnh kim loại thật lớn, có từng dãy bàn dài và một số ghế kim loại. Ngoài ra, cũng không có vật gì khác.

Trước đây dưới tình huống bình thường, bữa tối chính là một củ khoai lang, cộng thêm một cái dưa muối một nắm cơm, cùng với một chén canh suông, nói trắng ra là trong nước rắc thêm chút muối.

Mặc dù Ngô Quý Kỳ phân phó nhà ăn cấp cho tù nhân thêm cơm, thực vật đơn giản cũng chỉ là củ cải trắng làm đậu hủ, cộng thêm một chén cơm độn bắp, vô cùng đơn sơ, nhưng ở trong này đối với chúng tù nhân tuyệt đối có thể nói là mỹ vị.

Rất nhanh, ở ngoài nhà ăn Thiết Nam nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, đang chau mày đi vào, vét thương trên người hắn cũng chỉ là trải qua xử lý đơn giản.

Ở phía sau Thiết Nam đi theo hai gã tù nhân Lạc Đan Luân, đều là ngày xưa rất thân cận với Thiết Nam, một người tên là Diệp Lâm, dáng người cao gầy, người kia dáng vẻ tiêu chuẩn, làn da hơi biến thành màu đen tên là An Mặc, đều là nhân vật cấp Ngự Sư đỉnh phong.

Lúc này, đám người ở bên trong nhà ăn đang rộn ràng nhốn nháo, nhìn thấy Thiết Nam đi vào, vốn đang nhao nhao nói chuyện bàn tán, cùng theo đó im bặt. Mọi người gần như thuần một sắc dời ánh mắt nhìn Thiết Nam, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Tuy rằng vừa rồi Thiết Nam dẫn đầu rời đi, chưa liều mạng với Tiêu Hoằng đến cùng, nhưng mọi người cùng thấy rõ, vừa rồi Thiết Nam quyết đấu cùng Tiêu Hoằng, rõ ràng là Thiết Nam chiếm một ít thế thượng phong.

Nếu như trước đây, có lẽ làm cho người ta có cảm giác khó chịu, nhưng nếu đối thủ đổi thành Tiêu Hoằng vậy thì khác, Tiêu Hoằng có thực lực biến thái biết bao nhiêu, trước đó chúng tù nhân cũng từng nhìn thấy rành rành trước mắt.

Có thể áp được Tiêu Hoằng một đầu, cũng đủ để chứng mình thực lực của Thiết Nam là không thể lay chuyển.

Đối với ánh mắt của mọi người như thế, Thiết Nam cũng không có để ý quá nhiều. Trên thực tế, hắn đã quen với những ánh mắt như vậy. Ngay sau đó hắn tìm một vị trí ngồi xuống, đồng thời Diệp Lâm cũng mặt không đổi sắc, đi lấy thức ăn lại cho Thiết Nam. So với các tù nhân khác nhiều hơn một khúc lạp xưởng.

Đây dường như cũng là đãi ngộ đặc biệt dành cho lão đại.

Vừa mới đối chiến với Tiêu Hoằng, Thiết Nam tiêu hao có thể nói thật lớn, Ngự lực tiêu hao hầu như không còn, bởi vậy, Thiết Nam liền cầm lên thức ăn bắt đầu từng ngụm từng ngụm nhai lấy nhai để.

Cùng lúc đó các tù nhân khác cũng bắt đầu thật cẩn thận ăn cơm. Đồng thời nhỏ giọng bàn tán về trận chiến đấu vừa rồi, không thể phủ nhận tuyệt đối là kinh tâm động phách. Tuy nhiên, ở bọn họ xem ra, chỉ đáng tiếc, Tiêu Hoằng vẫn còn kém hơn một chút, hơn nữa bọn họ dám khẳng định, sắp tới Tiêu Hoằng sẽ không dám lỗ mãng, càng không dám khởi xướng khiêu chiến với Thiết Nam nữa, nếu không khẳng định sẽ là kết quả lại lần nữa lưỡng bại câu thương.


Nhưng mà, mọi người ở đây đang bàn luận như thế, cửa nhà ăn lại chậm rãi mở ra, ngay sau đó, Tiêu Hoằng toàn thân đầy vết thương liền xuất hiện ở cửa.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Tiêu Hoằng đã bước nhanh đi tới hướng Thiết Nam. Đi ngang qua một gã tù nhân Lạc Đan Luân, liền một tay nắm bả vai gã tù nhân Lạc Đan Luân trực tiếp ném người này qua một bên, một tay chụp lấy cái ghế kim loại, chạy nhanh tới trước, hai mắt cũng từng chút từng chút trở nên hung ác lên.

Tiếng động khác thường như thế, Thiết Nam có tính cảnh giác cực cao, tự nhiên có điều phát hiện, đột ngột quay đầu lại chỉ thấy một cái ghê kim loại đang bay thẳng vào mình.

Đối mặt với cảnh này, mắt Thiết Nam không kìm được khẽ giật giật, không dám chậm trễ, liền vung lên cánh tay thô to, gạt rớt cái ghế xuống đất. Thế nhưng ngay lúc cái ghế kim loại rơi xuống, Thiết Nam liền khiếp sợ phát hiện Tiêu Hoằng đã gần ngay trước mắt, cũng nâng lên nắm tay, tung một quyền thật mạnh vào mặt Thiết Nam!

"Ầm!

Một tiếng vang nặng nề qua đi, Thiết Nam còn không có toàn bộ hoàn toàn kịp phản ứng, đã bị Tiêu Hoằng đánh ngã nhào từ trên ghế kim loại xuống mặt đất. Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không có nhiêu lời vô nghĩa, nắm lên cái mâm kim loại của Thiết Nam, chính là đập một trận điên cuồng xuống đầu Thiết Nam!

Vốn mọi người còn đang bàn tán nhìn thấy một màn trước mắt, hết thảy đều sửng sốt ngây người, đôi đũa gắp thức ăn còn treo lơ lửng phía trên, khóe miệng còn đang há ra cũng ngưng lại, cứ như vậy kinh ngạc sững sờ nhìn một màn trước mắt.

Trước đó bọn họ phỏng đoán toàn bộ sai lầm rồi, sắp tới không dám khiêu chiến với Thiết Nam ư? Vậy trước mắt là cái gì?

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng tạo cho mọi người cảm giác thứ nhất chính là giống như ác quỷ, một khi xúc phạm chính là không chết không ngừng, cắn sẽ không nhả ra. Mà tư thế này làm cho người ta có cảm giác như là hắn phải đánh chết Thiết Nam cho bằng được mới thôi!

Về phần Diệp Lâm và An Mặc, nhìn thấy hình ảnh như vậy chỉ kinh ngạc đứng sững tại đương trường, không dám tùy tiện tiến lên ngăn cản.

Đúng vậy, có lẽ thực lực của Tiêu Hoằng không bằng Thiết Nam, nhưng không chết không ngừng, cắn không nhả như vậy mới là đáng sợ nhất. Làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là: Có bản lình ngươi cứ đánh chết ta đi, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!

Sức mạnh như vậy bất kể ở địa phương nào, đều là đáng sợ nhất.

Ngay cả tù nhân Lạc Đan Luân thời điểm này, trên mặt cũng đều là vẻ kinh hãi. Không nói hai lời, Tiêu Hoằng này vừa đi vào liên nhào tới chiến đấu tiếp, hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mọi người, làm cho người ta có cảm giác giống như một con dã thú đang cuồng nộ.

Ước chừng bị cái mâm kim loại đánh ba bốn cái, Thiết Nam mới kịp phản ứng, trên mặt đã tràn ngập vẻ phẫn nộ.

- Hỗn đản, tên chết tiệt ngươi này!

Thiết Nam không kìm được bật thốt ra như thế, tiếp theo một cánh tay dùng sức, tung một quyền đánh thẳng vào mặt Tiêu Hoằng, đánh cho Tiêu Hoằng té nhào, hắn mới rất nhanh từ trên mặt đất đứng bật lên.

Bên kia Tiêu Hoằng có vẻ tinh lực cực độ tràn đầy, sau khi ngã xuống đất thoáng một cái bật lên, tiếp theo lại lần nữa nhào tới Thiết Nam!

Ngay sau đó, ở bên trong nhà ăn hai người lại lần nữa đấu chiến với nhau, mức độ hung ác này, không thua gì trận đấu trước đó ở bên trong động Huyết sắc.

Trái lại thời điểm này, chúng tù nhân ai nấy đều kinh hãi, đồng thời đều đứng dậy, tận khả năng dán sát thân mình vào vách tường, nhà ăn rộng lớn liền biến thành đấu trường giữa Tiêu Hoằng và Thiết Nam.

Ngay cả Ốc Sư luôn luôn trầm ổn, lúc này cũng lộ vẻ khiếp sợ. Hắn vạn lần không ngờ tên Tiêu Hoằng kia lại ngóc đầu lên nhanh như vậy, hơn nữa phản kích còn hung ác như thế, làm cho người ta có cảm giác căn bản là không giống một giờ trước đó còn thân bị thương trầm trọng, mà dường như được tân sinh, tràn đầy tinh lực.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)