← Ch.0659 | Ch.0661 → |
Thấy Tiêu Hoằng đứng ở cửa, tên binh sĩ Cao Tương này hơi sửng sốt, không đợi hắn kịp phản ứng Tiêu Hoằng đã vọt thẳng vào trong.
Nhanh như một tia chớp Tiêu Hoằng đã nắm lấy cổ tên này binh sĩ Cao Tương, tiếp theo dùng sức đập vào vách tường kim loại đối diện.
Ngay sau đó, tên binh sĩ Cao Tương này trực tiếp ngất đi, từng chút từng chút từ trên vách tường sụm xuống mặt đất.
Trái lại Tiêu Hoằng thần sắc như trước không thay đổi, biểu tình nghiêm nghị chậm rãi xoay người, khép kín cánh cửa của gian phòng Ma Văn truyền phát tin, tiếp theo khóa trái lại.
Xoay người, Tiêu Hoằng nhìn xem Ma Văn truyền phát tin ở trước mặt, tiếp theo liền chậm rãi từ bên trong túi quần lấy ra một cái Ma Văn tồn trữ cũ nát, đúng là mạnh mẽ đoạt lấy từ nơi Lạp Mỗ.
Không có dừng lại lâu, trên mặt Tiêu Hoằng lúc này toát ra vẻ kiên nghị, tiếp theo liền lấy ra tất cả Ma Văn tồn trữ trong Ma Văn truyền phát tin, sau đó thay bằng Ma Văn tồn trữ cũ nát vào dụng cụ Ma Văn truyền phát tin, theo đó khởi động.
Trong nháy mắt, phía trên sân thể dục, tất cả câu nói khẳng khái lập đi lập lại đã không còn sót lại chút gì, trở nên một mảnh yên tĩnh.
"Đông, cộc cộc, đông, cộc cộc..."
Ngay sau đó, trên sân thể dục đột nhiên truyền đến tiết tấu tiếng trống trận cực kỳ dồn dập, thanh âm trầm thấp mà hùng tráng, phảng phất như đại chiến sắp xảy ra, tiếp đó là tiếng rít gào trầm thấp của dũng sĩ lâm trận!
"Bá!
Gần như ngay khoảnh khắc thanh âm vang lên như, vậy, lại nhìn phía trên sân thể dục, tất cả tù nhân Lạc Đan Luân sắc mặt đồng loạt biến đổi, thân mình đột nhiên cứng đờ, đối với thanh âm này bọn họ tự nhiên rất quen thuộc!
truy cập //truyencuatui. ne t/❤để đọc truyện "Cáp Thụy Sâm, Cáp Thụy Sâm, hãy rải chiến hồn của Người khắp nơi! Cầm Chiến Văn, cầm lấy súng, chúng ta hùng tâm khiêu chiến!
Ngay sau đó, tiếng âm nhạc thanh âm cao vút, kịch liệt như thế, liền truyền khắp toàn bộ sân thể, dục, đây đúng là khúc quân ca của Lạc Đan Luân!
Nói không khoa trương chút nào, ngay khoảnh khắc âm nhạc cao vút vang lên, lại nhìn trên mặt tất cả tù nhân Lạc Đan Luân, đột nhiên vẻ căng thẳng, thỏa mãn, mất tinh thần... Không còn sót lại chút gì: Đây là quân ca của bọn họ, đây là tín ngưỡng của họ.
Ngẩng đầu lên, lại nhìn màn hình lớn phía trên sân thể dục, hình ảnh đã đổi thành hình ảnh quân đội thời kỳ đỉnh phong nhất của Lạc Đan Luân Đế Quốc, khổng lồ mà rộng lớn mạnh mẽ, cùng với cảnh sắc tráng lệ của Ma Duệ Tinh trước kia.
Không kìm được tất cả tù nhân Lạc Đan Luân chậm rãi đứng lên, hai mắt tỏa đầy nhiệt huyết, vô cùng kích động.
"Hà cớ gì chịu khổ nạn, nhìn lên trời cao, xướng ca khúc nhiệt huyết, đứng giữa trời cao, tẩy sạch tinh không, đạp phá vũ trụ..."
Tiếng ca như trước cao vút, bất khuất, cực kỳ kích động đang tiếp tục, tù nhân Lạc Đan Luân từng người đều cảm thấy trong lòng tràn ngập tình cảm sôi trào. Bởi vì, dường như làm cho bọn họ một lần nữa tìm lại chính mình, một lần nữa tìm lại được lực lượng.
- Rống a!
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào đỉnh tai nhức óc, là Phất Lạc ở bên trong phòng giam đặc biệt, không kìm được phát ra tiếng rít gào, hai tay hắn năm chặt song cửa, hai mắt không kìm được trở nên một màu đỏ bừng.
Tuy rằng Phất Lạc cái gì đều quên sạch, thậm chí ngay cả chính mình đều quên, nhưng là tiếng ca như vậy lại khắc sâu vào trong óc hắn, không chết không quên!
Phất Lạc không kìm được giống như một con dã thú, khóe mắt lại có chút ửng đỏ, một giọt nước mắt chảy ra, ánh mắt nhìn thẳng ngay phía đối diện, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang ở trên cao, thần sắc nghiêm nghị, cứ như vậy đứng trong khung cửa sổ gian phòng truyền phát tin, mắt nhìn nhất cử nhất động ở phía dưới.
"Trời không sợ, đất không sợ, có tín ngưỡng, cái gì gọi là khổ? Cái gì gọi là khó? Ném vào biển rộng sông sâu!
Tiếng ca cao vút như trước đang tiếp tục, mỗi một chữ, mỗi một âm điệu, dường như đều là ngưng kết của bất khuất và kiên nghị.
Trái lại thời điểm này, tù nhân Lạc Đan Luân cũng đều đồng loạt đi tới trung tâm sân thể dục chính, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng.
Cùng với thanh âm như thế, cùng với nhạc khúc như thế, giờ khắc này tất cả tù nhân Lạc Đan Luân, nhìn vẻ kiên nghị, ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Hoằng dường như nhìn thấy Cáp Thụy Sâm năm đó, nhất là khí thế kia.
Trái lại Ngô Quý Kỳ vừa mới tiến vào trong văn phòng, tự nhiên nghe được khúc quân ca của Lạc Đan Luân như thế, trên mặt không kìm được biến sắc, trong ánh mắt lập tức toát ra vẻ phẫn nộ.
Ở trên địa bàn Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà truyền phát quân ca của Lạc Đan Luân? Điều này quả thực chính là buồn cười. Không có dừng lại lâu, Ngô Quý Kỳ liền phát ra lời kêu gọi tới tên binh sĩ Cao Tương trong phòng truyền phát tin, kết quả không có người trả lời, mà tràn ngập tiếng quân ca to rõ phấn chấn của Lạc Đan Luân, như trước tràn ngập khắp mọi ngõ ngách ở Chính Nghĩa Lâu.
- Chết tiệt!
Ngô Quý Kỳ không kìm được phát ra thanh âm thất thố như thế, tiếp theo liền rất nhanh xoay người, chạy thẳng đến phòng truyền phát tin. Khi đi ngang qua phòng chế văn nhỏ, không nhìn thấy Tiêu Hoằng ở đó, mà chỉ thấy hai binh sĩ Cao Tương ngất xỉu, Ngô Quý Kỳ lập tức hiểu được hết thảy.
Đi tới trước phòng truyền phát tin đóng chặt, sắc mặt Ngô Quý Kỳ càng thêm dữ tợn, giơ cao Ma Văn bổng cao áp, đập thật mạnh vào cánh cửa hợp kim:
- Tiêu Hoằng chết tiệt! Hiện tại ta lệnh cho ngươi, mau mau mở cửa, và tắt cái âm thanh chết tiệt đó cho ta!
Tiêu Hoằng đứng ở trước cửa sổ, tự nhiên có thể nghe được tiếng rít gào của Ngô Quý Kỳ, cùng với tiếng va chạm của Ma Văn bổng vào cánh cửa Ma Văn phòng hộ hạng nặng.
Tiêu Hoằng chỉ là nhẹ quay đầu lại nhìn qua cửa một cái, ánh mắt kiên nghị mà lạnh như băng, tiếp theo lại lần nữa dời ánh mắt nhìn xuống tù nhân Lạc Đan Luân đứng ở trung tâm sân thể dục. Lúc này một số ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng có chứa một tia ửng đỏ.
Cùng với khúc quân ca phấn chấn lòng người như thế, mỗi một tù nhân Lạc Đan Luân dường như lại lần nữa tìm được hy vọng, tìm được ánh rạng đông phía trước.
"Đứng, đứng, đứng lên! Chiến, chiến, chiến vùng lên!
Ngay lúc khúc quân ca này đi vào kết thúc, chỉ thấy tù nhân Lạc Đan Luân liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi đồng loạt "xoát xoát" nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, động tác đều nhịp, trong miệng ngâm xướng quân ca Lạc Đan Luân.
Ngay cả tù nhân liên hợp thể, đối mặt với khí thế của Tiêu Hoằng, cũng đều nửa quỳ phía trên mặt đất, ánh mắt đầy kiên nghị và bất khuất!
- Giờ khắc này, ta chỉ muốn nói cho các ngươi một điều: Vĩnh viễn đừng quên, trong cơ thể các ngươi chảy xuôi chính là dòng máu cao quý mà bất khuất của Lạc Đan Luân Đế Quốc. Vĩnh viễn đừng quên di chí của Cáp Thụy Sâm: Đứng giữa trời cao, tẩy sạch tinh không, đạp phá vũ trụ! Cái gì gọi là khó? Cái gì gọi là khổ? Toàn bộ ném vào biển rộng sông sâu!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra thanh âm cao vút như thế.
- Vĩnh viễn sẽ không quên! Trong cơ thể chúng ta chảy xuôi là dòng máu cao quý, bất khuất của Lạc Đan Luân!
Toàn bộ tù nhân trên sân thể dục cùng đồng loạt kêu lên.
Không chỉ là tù nhân Lạc Đan Luân, ngay cả Phất Lạc hai tay nắm chặt song cửa, hô hấp cũng bắt đầu tăng lên.
- Không... Quên... Không quên... Không quên...
Phất Lạc không ngừng phát ra thanh âm mơ hồ, thanh âm hàm hồ như thế, hai mắt đầy khát vọng, nhìn lên Tiêu Hoằng.
- Nhớ kỹ, Tiêu Hoằng ta còn sống, một ngày nào đó ta sẽ mang bọn ngươi về nhà, trở lại Thiên Tế Tinh!
Tiêu Hoằng tiếp theo cao giọng nói.
"Ầm ầm!
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới nói ra lời này, Ngô Quý Kỳ khởi động Chiến Văn tung một cước đá bay cánh cửa phòng hộ trọng hình.
Sau đó đi thẳng tới chỗ Tiêu Hoằng, sắc mặt đã trở nên dữ tợn cực độ, không có cho Tiêu Hoằng mảy may cơ hội thở dốc, Ma Văn bổng trong tay đã chọc thẳng vào bụng Tiêu Hoằng.
"Ầm!
Tiếp theo một tiếng nổ vang, mạnh mẽ đánh bay Tiêu Hoằng trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài, sau đó từ tầng lầu ba rơi xuống ngã trên sân thể dục, đồng thời lăn mấy vòng trên mặt đất, trên mặt xuất hiện một số vết trầy trụa.
Ngay sau đó Ngô Quý Kỳ sắc mặt dữ tợn, từ trong phòng truyền phát tin trực tiếp nhảy xuống sân thể dục, giơ cao Ma Văn bổng chuẩn bị cho Tiêu Hoằng một trận đòn tơi bởi!
Nhưng mà, ngay lúc Ngô Quý Kỳ vừa mới cất bước đi tới còn chừng hơn hai mươi mấy thước là tới chỗ Tiêu Hoằng, kết quả lại phát hiện, Mặt Thẹo, Diệp Lâm cùng với Lạp Mỗ, đã chậm rãi bước tới đứng ở giữa Tiêu Hoằng và Ngô Quý Kỳ, trong ánh mắt nhìn Ngô Quý Kỳ chứa đầy vẻ bất khuất mà lạnh như băng.
Ngay sau đó, Thiết Nam cùng đứng dậy, hai nắm tay phát ra tiếng "rốp rốp" vang động, ánh mắt bất khuất nhìn thẳng vào Ngô Quý Kỳ, không có mảy may khiếp sợ né tránh.
Tiếp sau đó là Ốc Sư, Vương Quân, Ai Thác, cuối cùng "xoạt xoạt" tất cả tù nhân khu nhà giam chữ Giáp, toàn bộ đứng dậy chạy tới ngăn ở giữa Ngô Quý Kỳ và Tiêu Hoằng. Từng người đều nắm chặt nắm tay, ánh mắt phẫn nộ nhìn Ngô Quý Kỳ.
Giờ khắc này, trên cơ bản có thể xác định, nếu Ngô Quý Kỳ dám tiếp tục khởi xướng tấn công Tiêu Hoằng, như vậy cứ chờ khu nhà giam chữ Giáp một lần nữa phát sinh bạo loạn đi.
Tuy rằng những tù nhân này không có Chiến Văn, nhưng hầu như đều thuộc loại Ngự lực cao thâm, cho dù không có Chiến Văn đều có thể hoàn toàn khuây đảo lật ngược toàn bộ khu nhà giam chữ Giáp, tổn hao vật chất và chết vô số là khó tránh khỏi.
Hơn nữa nói không khoa trương chút nào, Tiêu Hoằng vừa rồi nhìn như hành động liều lĩnh, đã hoàn toàn phá vỡ toàn bộ kế hoạch của Ngô Quý Kỳ, uổng phí tâm cơ hắn đã thiết lập trật tự và khống chế tù nhân Lạc Đan Luân nhiều năm.
Đối mặt với nhiều tù nhân Lạc Đan Luân cùng với tù nhân liên hợp thể như thế, lại một lần nữa đoàn kết làm một. Nếu nói trong lòng Ngô Quý Kỳ không có điều cố kỵ, không có e ngại, đó là dối gạt người! Ở bất kỳ địa phương nào, vĩnh viễn đều là như thế, chia rẽ năm bè bảy mảng sẽ bị người khi dê, nhưng nếu đoàn kết cùng một chỗ, không thể dễ dàng bị lật đổ.
Cho dù không có Chiến Văn, những tù nhân này liên hợp cùng một chỗ, vẫn có thể làm cho Ngô Quý Kỳ ăn không tiêu, chịu không nổi.
- Chết tiệt! Ta lệnh cho các ngươi, toàn bộ tránh ra cho ta!
Ngô Quý Kỳ nắm chặt Ma Văn bổng trong tay, quát lớn với tù nhân Lạc Đan Luân.
Tuy nhiên, quát lớn như vậy dường như ở thời điểm đã không còn mảy may hiệu quả, tất cả tù nhân chẳng những không có lùi bước, ngược lại còn tiến lên từng bước.
Hành động như vậy làm cho Ngô Quý Kỳ không khỏi theo bản năng lui về phía sau nửa bước, khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều. Không hề nghi ngờ, giờ khắc này, những tù nhân này dường như một lần nữa tìm được cây trụ tâm linh: Đó chính là Tiêu Hoằng, từ Tiêu Hoằng bọn họ thấy được hy vọng.
- Khốn nạn! Các ngươi có biết, các ngươi làm như vậy hậu quả là cái gì không? Ngô Quý Kỳ lại lần nữa bật thốt ra như thế, tuy nhiên thanh âm rõ ràng trở nên giả tạo rất nhiều, đã không còn cao cao tại thượng như trước kia.
- Cùng lắm thì đồng quy vu tận, nhưng nếu ngươi muốn tiếp tục đánh Tiêu Hoằng, không có cửa đâu!
Thiết Nam nhìn Ngô Quý Kỳ, trong ánh mắt tràn ngập bất khuất cùng phẫn hận! Cùng với quân ca, khí khái của Lạc Đan Luân đế quốc kia lại một lần nữa tràn ngập thân thể hắn, tràn ngập linh hồn hắn.
Thời điểm này, thế cục đã hoàn toàn đi vào bế tắc! Binh sĩ Cao Tương ở lối đi nhỏ, cùng đều giương Ma Văn súng trường nhắm ngay bên trong sân thể dục, mà trong ánh mắt thì tràn ngập vô tận sợ hãi. Bọn họ còn nhớ rõ, tù nhân Lạc Đan Luân bạo loạn lần trước, rốt cuộc có biết bao nhiêu hung ác tàn nhẫn.
← Ch. 0659 | Ch. 0661 → |