← Ch.0683 | Ch.0685 → |
Ngay khoảnh khắc hai gã binh sĩ Cao Tương vừa mới ngã xuống. Tiêu Hoằng lập tức nâng lên cánh tay phải, đơn chưởng đẩy về phía trước mặt, một cây băng màu máu phảng phất như đang bùng cháy, giống như một con cự long băng băng va chạm cực mạnh phía trên cửa phòng giam. Trong khoảnh khắc, cửa phòng giam cực nặng, trực tiếp bị xuyên thủng. Toàn bộ cánh cửa trong nháy mắt bay tung ra ngoài.
Đương nhiên tiếng động như thế, cùng chạm tới hệ thống cảnh báo của Chính Nghĩa Lâu. Trong nháy mắt, toàn bộ bên trong khu nhà giam còi báo động kêu vang trời, đồng thời ánh sáng đỏ cũng không ngừng nhấp nháy!
Chính Nghĩa Lâu vốn đang yên tĩnh, trong nháy mắt bầu không khí trở nên khẩn trương cả lên.
Tất cả binh sĩ Cao Tương vừa nghe tiếng báo động, vẻ mặt luôn như khúc gỗ cũng không khỏi biến sắc. Một số binh sĩ Cao Tương lâu năm, thậm chí trên mặt toát ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ phi thường rõ ràng tiếng động như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Không kìm được một số bắt đầu trở nên cảnh giác, "xoát xoát" đều gỡ Ma Văn súng trường trên lưng xuống, bày ra một bộ dáng khẩn trương cảnh giác cao độ.
Trên thực tế chính là như thế, nếu tù nhân không phản kháng, từng người bọn họ cao ngạo không chịu nổi, lớn tiếng quát nạt tàn khốc. Thế nhưng một khi tù nhân có ý đồ phản kháng, trong lòng bọn họ vẫn là rất yếu đuối sợ sệt.
Ngay lúc binh sĩ Cao Tương đều dỡ xuống Ma Văn súng trường, lại nhìn phía bắc sân thể dục, một thân ảnh màu trắng đang từng chút từng chút hiện ra, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn cảnh giới màu đỏ chiếu rọi.
Nhìn thấy cảnh này, binh sĩ Cao Tương từng tên đều hai mắt mở lớn, tiếp theo đồng loạt giơ Ma Văn súng trường nhắm ngay Tiêu Hoằng.
Trái lại sắc mặt Tiêu Hoằng không có bất kỳ biến hóa gì, từng bước một đi đến trung tâm sân thể dục, đi tới chỗ sáng ngời dưới ánh đèn. Lúc này tất cả binh sĩ Cao Tương mới nhìn thấy Tiêu Hoằng mỗi tay nắm chân một gã binh sĩ Cao Tương, kéo bọn họ tới giữa sân thể dục. Nơi hắn đi qua, hình thành hai vệt máu thật dài giống như đường ray, kéo dài vào trong bóng tối.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, nhìn thấy Tiêu Hoằng kéo hai gã binh sĩ Cao Tương tuần tra, tất cả binh sĩ Cao Tương chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, Ma Văn súng trường trong tay cũng không khỏi run run. Nhất là Tiêu Hoằng mặc bộ đồ này trên thân thể hắn phát ra khí thế lạnh như băng, làm cho binh sĩ Cao Tương không kìm được thối lui về phía sau nửa bước.
Tình cảnh như vậy cùng với vẻ bình thản của Tiêu Hoằng bọn chúng thường thấy trước đây, quả thực như là hai người khác biệt.
- Tiêu... Tiêu Hoằng... Ngươi rốt cuộc muốn... Muốn làm gì? Dừng lại!
Trong đó một gã binh sĩ Cao Tương cố gắng trấn định, quát lớn với Tiêu Hoằng.
Cùng lúc đó, Ngô Quý Kỳ và Dịch Văn Hâm ở trong văn phòng, tự nhiên cũng có thể nghe được tiếng cảnh báo chói tai kia, liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả hai ánh mắt như bị đứng tròng.
Nhất là nhìn thấy tên mặc một thân áo trắng kia lại là Tiêu Hoằng!
- Cái này... Là muốn làm gì?
Phút chốc kinh ngạc qua đi, Ngô Quý Kỳ không kìm được bật thốt ra như thế, tiếp theo bên trong hai mắt phát ra vẻ phẫn nộ vô tận. Nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng kéo thi thể hai gã binh sĩ Cao Tương, hiển nhiên đây là tính gây bạo loạn mà!
Ngay khoảnh khắc hai gã lập tức nâng lên cánh tay màu máu phảng phất như va chạm cực mạnh phía trên cực nặng, trực tiếp bị xuyên ngoài.
- Đồ khốn!
Không kìm được Ngô Quý Kỳ bật thốt ra như thế, tiếp theo liền phá cửa sổ nhảy ra, đứng ở lối đi nhỏ ngoài văn phòng, ánh mắt đây phẫn nộ nhìn Tiêu Hoằng, trong tay nắm chặt cây Ma Văn bổng cao áp, hai mắt gần như sắp phun ra lửa, cao giọng quát lớn:
- Tiêu Hoằng! Tên chết tiệt ngươi này! Cút về bên trong phòng giam cho ta, chờ nhận xử phạt!
Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngô Quý Kỳ, vẻ bình thản, vẻ nhẫn nhục chịu đựng trước kia không còn sót lại chút gì, lại biến thành chính là lạnh, rất lanh, lanh như băng, cùng với bên trong cặp mắt kia toát ra tia sáng sắc bén và bất khuất, dường như giờ khắc này mới chính là bản tính của Tiêu Hoằng!
Khẽ nâng hai tay lên, Tiêu Hoằng cứ như vậy kéo ngược theo hai gã binh sĩ Cao Tương từ từ đi vào ngay trung tâm sân thể dục. Thái độ đó của Tiêu Hoằng dường như là một loại khiêu khích, lại dường như là một loại tuyên chiên với Ngô Quý Kỳ.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Ngô Quý Kỳ đã trợn trừng rõ to, hắn tiếp quản khu nhà giam chữ Giáp đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hẳn nhìn thấy có người dám ở trước mặt hắn làm ra hành vi như thế, thậm chí trực tiếp giết chết hai gã binh sĩ Cao Tương.
- Tiêu Hoằng! Đừng nghĩ là ta không dám giết ngươi, không thể giết ngươi, được rồi, nếu ta không thể giết ngươi, ta cũng phải hoàn toàn phế bỏ ngươi, chính theo như lời Dịch Văn Hâm nói, để cho ngươi triệt để khuất phục!
Nói xong, Ngô Quý Kỳ thả người nhảy xuống sân thể dục, đồng thời Dực Văn phía sau cũng theo đó duỗi ra. Hiển nhiên giờ khắc này, Ngô Quý Kỳ đã muốn xuất ra toàn lực.
- Ngươi nếu đã không quay về, vậy hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi trở về, đánh tới khi nào ngươi thần phục mới thôi!
Ngô Quý Kỳ lộ vẻ mặt hung ác, tiếp theo trợn trừng hai mắt, ở dưới Dực Văn vỗ động nhanh như tia chớp, tay cầm Ma Văn bổng cao áp đã đâm tới bụng Tiêu Hoằng!
Ngô Quý Kỳ thân là Đại Ngự Sư cấp hai, sức chiến đấu tự nhiên rất cao, dưới hiệp trợ của Dực Văn, tốc độ lại nhanh như chớp.
Ngay sau đó Ma Văn bổng cao áp chạm mạnh vào bụng Tiêu Hoằng bùng phát ra một tiếng nổ vang.
Chỉ có điều, Tiêu Hoằng cũng không có trực tiếp bay ra ngoài như trước kia, chỉ là lui về phía sau hai bước, tiếp theo dùng chân ra sức giậm một cái, mạnh mẽ làm thân mình đứng lại. Lặp tức ánh mắt hung ác, bất khuất nhìn thẳng vào Ngô Quý Kỳ, dường như thật sự tìm kiếm thời cơ tấn công.
- Chỉ chút tài mọn như vậy mà dám so tay nghề với ta? Quả thực chính là không biết lượng sức! Hôm nay để ta cho ngươi kiến thức một chút, thực lực chân chính của Đại Ngự Sư cấp hai!
Ngô Quý Kỳ nói xong, lại lần nữa tăng tốc, Ma Văn bổng cao áp trong tay tiếp tục đâm tới phía Tiêu Hoằng.
"Ầm!
Lại là một tiếng nổ. Tuy nhiên, lần này Tiêu Hoằng lại xem đúng thời cơ, lách mình qua một bên, tránh thoát.
- A, ngươi cho là tránh thoát một lần, có thể tránh thoát toàn bộ sao? Nói cho ngươi biết, vĩnh viễn ngươi cũng không phải đối thủ của ta, ngươi chỉ là một con chó của ta, một con chó kiếm tiền cho ta, nếu tâm tình ta tốt, sẽ cho ngươi cục xương, tâm tính không tốt liền cho ngươi mấy đá. Hiện tại, ta lệnh cho ngươi, mau mau chạy về phòng giam của ngươi, chờ nhận xử phạt của ta!
Ngô Quý Kỳ tiếp theo nói với giọng điệu hung ác, Ma Văn bổng cao áp trong tay lại lần nữa đâm tới bả vai Tiêu Hoằng!
"Bốp!
Gần như ngay thời điểm Ngô Quý Kỳ lại lần nữa đâm Ma Văn bổng cao áp vào Tiêu Hoằng, lần này, Tiêu Hoằng đã như tia chớp vươn tay trực tiếp nắm lấy Ma Văn bổng cao áp.
- Phòng giam ư? Không bao giờ!
Tiêu Hoằng nắm chặt Ma Văn bổng cao áp, hai mắt đột nhiên trở nên màu đỏ bừng phát ra tiếng quát to như thế. Người Cao Tương đối xử như thế nào với người Lạc Đan Luân; Ngô Quý Kỳ ức hiếp, oán hận vô tận đè ép ở đáy lòng Tiêu Hoằng, giờ khắc này, dường như đã toàn bộ phóng xuất ra.
Thậm chí cùng với tiếng rít gào của Tiêu Hoằng phát ra từ đáy lòng, toàn bộ Chính Nghĩa Lâu đều theo đó chấn động. Ngay sau đó, lại nhìn phía sau Tiêu Hoằng, Hàn Võ Ma Dực đột nhiên giương ra giống như hùng ưng sắp sửa bay lên không trung.
Ma Dực đỏ như máu, ước chừng lớn hơn Dực Văn của Ngô Quý Kỳ một vòng, đồng thời tản ra khí thế vô tận.
Trong nháy mắt, từng cái băng lăng màu máu vờn quanh bốn phía Tiêu Hoằng liền bùng cháy lên, giống như thiêu đốt ma tính của Tiêu Hoằng!
Đối mặt với Tiêu Hoằng bỗng nhiên giống như lột xác, tốc hành từ thân thể hắn khí thế cuồn cuộn tàn nhẫn bao phủ lấy Ngô Quý Kỳ. Ngô Quý Kỳ chỉ cảm thấy trên người phát lạnh, làm cho hắn có cảm giác trực quan nhất đó là: Tiêu Hoằng đối mặt với quá nhiều áp bức, lúc này giống như con chó nhà quá mức chịu đựng, biến thành một con dã thú dữ tợn, dường như phải cắn nuốt hết thảy.
- Tiêu Hoằng! Không nghĩ tới ngươi lại ngầm cất giấu Chiến Văn! Nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể chiến thắng ta sao? Quả thực chính là...
Không đợi Ngô Quý Kỳ nói xong câu nói kế tiếp, vẻ mặt hung ác của Ngô Quý Kỳ đột ngột khựng lại, chỉ nhìn thấy tay Tiêu Hoằng đang nắm chặt Ma Văn bổng cao áp, đột nhiên kéo dài ra vô số Hàn băng vạn năm, bao phủ kín mít Ma Văn bổng cao áp. Tuy rằng Ngô Quý Kỳ không biết hàn băng màu máu rốt cuộc có bao nhiêu uy lực, nhưng dĩ nhiên hắn không dám tùy tiện nếm thử, chỉ có thể vội vàng buông tay ra, tiếp theo rất nhanh rớt ra một khoảng cách với Tiêu Hoằng.
Đồng thời lấy ra Chiến Văn chủ lực của bản thân, toàn bộ khởi động. Chỉ có điều, những Chiến Văn này so sánh với Tiêu Hoằng, còn có chút đơn sơ thô ráp, nhất là so với Hàn Võ lại không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa trừ Song Xà Chiến Văn, các thứ khác đều là Ngự Sư cấp năm bình thường.
Trái lại Tiêu Hoằng cứ như vậy dán mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Quý Kỳ, giống như một con dã thú, tiếp theo cánh tay vung lên ném Ma Văn bổng cao áp qua một bên.
"Ầm!
Ngay sau đó, Hàn băng vạn năm màu máu trên Ma Văn bổng cao áp trực tiếp nổ tung, Ma Văn bổng cao áp lập tức biến hình nghiêm trọng, giống như sắt vụn rơi trên mặt đất.
- Tiêu Hoằng! Đừng tưởng rằng ngươi biến thành như vậy, đã là đổi thủ của ta, nói cho ngươi biết, ta chính là...
Không đợi Ngô Quý Kỳ nói ra hết câu, lại nhìn Ma Dực phía sau Tiêu Hoằng đột nhiên rung lên, tiếp theo Tiêu Hoằng không cần phải nhiều lời nữa, giống như một mũi tên rời cung, bay lên trời tiếp theo phóng thẳng tới công kích Ngô Quý Kỳ. Phía trên năm ngón tay đã hình thành Hàn băng vạn năm bén nhọn, vẫn như trước giống như ma trảo đang cháy bừng bừng!
Ngay sau đó, hai người liền hoàn toàn quấn lấy nhau. Tuy rằng Ngô Quý Kỳ có thực lực Đại Ngự Sư cấp hai, nhưng ở trước mặt Tiêu Hoằng lại không chiếm được chút thượng phong nào, ngược lại bị khí thế cuồn cuộn của Tiêu Hoằng áp chế.
Trong lúc nhất thời, chỉ nhìn thấy phía trên sân thể dục, các loại năng lượng thể điên cuồng bay múa, vách tường hợp kim thật dày bên rìa sân thể dục đã bắt đầu trở nên vỡ nát lỗ chỗ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng động ầm ầm chấn động.
Ngay lúc thân hình hai người Tiêu Hoằng và Ngô Quý Kỳ lần lượt đổi chỗ lướt qua nhau, lúc này trên mặt Tiêu Hoằng chợt lóe ra vẻ vô cùng hung ác, đột nhiên hắn xoay người, không để cho Ngô Quý Kỳ kịp có phản ứng, trong cánh tay hắn đã hình thành một cây băng tiễn thật dài, mặt trên như trước tản ra năng lượng dạng ngọn lửa.
"Ầm!
Ngay sau đó, cây băng tiễn dài ước chừng hơn mười thước này, liền trực tiếp vỗ phía trên mặt đất quảng trường, trong nháy mắt hình thành một cái khe thật sâu.
Ngay cả Ngô Quý Kỳ đang né tránh đều có thể cảm nhận được một lực đánh vào cực kỳ mãnh liệt!
Không hề nghi ngờ, giờ khắc này. Hàn Võ đã hoàn toàn thức tỉnh, sức chiến đấu của nó phát ra lúc này các Chiên Văn cùng cấp bậc hoàn toàn không thể sánh bằng được.
Không đợi Ngô Quý Kỳ đứng vững, Ngô Quý Kỳ liền nhìn thấy dưới chân mình đã hình thành một mảng lớn quang văn. Đồng thời hình thành vô số mũi băng màu đỏ sắc bén.
Trần nhà Chính Nghĩa Lâu cao ngất, cùng trong giây lát tràn ngập tầng mây màu đỏ thật dày, bốn phía dường như lập tức tràn ngập mùi giết chóc!
Tiêu Hoằng thật sự phẫn nộ rồi!
← Ch. 0683 | Ch. 0685 → |