← Ch.0914 | Ch.0916 → |
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đối mặt với đuổi giết, chẳng những không có chạy trốn, ngược lại dừng bước chân, chờ truy binh tiến đến, Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch trực tiếp liền hỏng mất, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Tiêu Hoằng là Đại Ngự Sư cấp bốn, Thái Tư là Ngự Hồn cấp hai, Phất Lạc là Ngự Hồn cấp hai, Vì Ngạn là Ngự Hồn cấp bốn, còn có một con Hàn sương long có được thực lực Ngự Hồn cấp năm... Vài người như vậy đứng ở chỗ này, cổ khí tràng cường đại kia lập tức thổi quét khắp đại địa.
Không kìm được, Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch còn cách Tiêu Hoằng không tới 100 thước đột nhiên ngừng lại, cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Không nói đến có thể đánh thắng được vài người trước mắt này hay không, chỉ bằng vào vài người Tiêu Hoằng này sư đoàn Đạt Phu hoặc là Cao Long Đình muốn toàn thân trở ra, điều đó gần như là không có khả năng.
- Tiêu Hoằng! Ma đầu ngươi này, mau chóng thả Phạm Gia Tây đại nhân ra, ta có thể tha cho ngươi không chết!
Cao Long Đình cổ lấy hết dũng khí lớn tiếng quát với Tiêu Hoằng.
Dù sao ở phía sau hắn trừ sư đoàn Đạt Phu, còn có mấy vạn ánh mắt của người dân Cao Tương theo dõi, Cao Long Đình như thế nào có thể bày ra một bộ dáng nhát gan, cho dù kiên trì đến cùng cũng phải lên a.
Dù sao ở đài tin tức Cao Tương, đã thổi phồng Cao Long Đình trở thành đệ nhất vũ trụ.
Nhìn lại Tiêu Hoằng đối mặt với Cao Long Đình quát lớn, thần sắc không có chút biến hóa, vẫn như trước toát ra vẻ lạnh lùng vô tận, đứng ở phía trên mặt đất khô vàng không nói một lời, khí tức Vương giả đã bắt đầu nhuộm dần đại địa!
Tiếp theo, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên chuôi thanh Băng Tín Ngưỡng, chậm rãi rút ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Cao Long Đình!
Theo mũi kiếm của Tiêu Hoằng chỉ vào mình, thân mình Cao Long Đình không kìm được run run, chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người, mũi kiếm kia dường như trực tiếp đâm vào tới tim hắn.
Không tự chủ được, bước chân dưới chân Cao Long Đình lui về phía sau hai bước, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng. Hắn có một loại cảm giác, xuất hiện ở vị trí cách Tiêu Hoằng thế này, nếu Tiêu Hoằng muốn bắt hắn thành con tin, quả thực chính là dễ như trở bàn tay, huống chi, Tiêu Hoằng sẽ lưu lại hắn sao?
Có ý tưởng như vậy, hai mắt Cao Long Đình nhìn về phía Tiêu Hoằng, đã bắt đầu trở nên nhát gan sợ sệt, có lòng muốn nói thêm gì đó, lại bị nghẹn trở về.
- Muốn Phạm Gia Tây? Có bản lĩnh lại đây lấy đi!,
Tiêu Hoằng phát ra thanh âm lạnh nhạt như thế. Trong giọng nói tràn ngập lạnh lùng và tự tin.
- Tiêu Hoằng, ngươi...
- Hả?
Cao Long Đình còn muốn nói gì, Tiêu Hoằng lại phát ra âm điệu như thế, ánh mắt hơi trợn trừng, làm cho câu nói của Cao Long Đình nghẹn trở về, đứng tại chỗ, không nhúc nhích, càng không dám bước lên một bước.
- Tiêu Hoằng! Không đế xuống Phạm Gia Tây đại nhân. Ngươi cho là hôm nay ngươi đi được sao?
Dịch Phong Mạch, nhìn Tiêu Hoằng, đồng dạng thả ra lời nói độc địa. Tuy nhiên, cũng không dám tùy tiện tiến lên, nhất là khí tràng cực kỳ áp bách của Tiêu Hoằng, một số người phía sau hắn chỉ cảm thấy thở không ra hơi.
- Ta hôm nay thật muốn nhìn xem, ai dám ngăn cản ta? Ta nhất định sẽ truy đuổi tới chân trời góc biển!
Tiêu Hoằng nói giọng điệu lạnh như băng, đôi mắt băng giá dường như có thể xuyên thủng tâm linh bất luận kẻ nào.
Đối mặt với khí thế của Tiêu Hoằng như thế, gần như tất cả người Cao Tương không kìm được thối lui về phía sau nửa bước. Nhất là một con đường dùng máu tươi và thi thể lót thành sau lưng Tiêu Hoằng kia, giống như dấu vết của ác ma lưu lại.
"Vù, vù."
Ngay phút chốc, trong nháy mắt Tiêu Hoằng hơi xoay người, hai gã binh sĩ Đạt Phu vô cùng trung thành với Áo Cách Tư Thần, không quản tới hết thảy, phóng tới phía Tiêu Hoằng. Ý đồ dùng hành động chứng minh, Tiêu Hoằng cũng không cường đại, quân đội Cao Tương có thể ở trong này đánh chết Ma đầu Tiêu Hoằng này.
- Cút!
Ánh mắt nhắm ngay một gã binh sĩ Đạt Phu trong đó, Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra tiếng gầm như thế. Sau đó trước mặt Tiêu Hoằng, trong nháy mắt hình thành một cái đầu rồng dùng âm ba tạo thành, đánh thẳng vào tên binh sĩ Đạt Phu này.
"Rầm rầm!"
Ở dưới khởi động Ngự lực của Đại Ngự Sư cấp bốn, âm ba này đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, ngay thời điểm âm ba vừa mới va chạm vào tên binh sĩ Đạt Phu này, thân thể hắn lập tức bị xé rách dập nát.
Về phần một gã binh sĩ Đạt Phu khác cầm trong tay Ma Văn chiến đao, gần như ngay lúc hắn vừa mới xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng, không đợi Ma Văn chiến đao kịp hạ xuống, chỉ thấy Tiêu Hoằng một tay nắm Băng Tín Ngưỡng, cánh tay đã từ dưới đưa lên phóng mình tới.
Không đợi tên binh sĩ Đạt Phu cấp tốc vọt tới này có điều phản ứng, Tiêu Hoằng đã giơ tay chém xuống, trực tiếp chém thành hai nửa thi thể, rất nhanh bay lướt qua hai bên Tiêu Hoằng, rồi ngã xuống ở phía sau Tiêu Hoằng.
Lại một lớp máu tươi nóng bỏng một lần nữa tạt lên trên người Tiêu Hoằng.
Từng giọt máu tươi cũng bắt đầu theo mũi kiếm Băng Tín Ngưỡng nhỏ xuống mặt đất khô vàng, nhuộm cây cỏ khô thành một màu đỏ sậm.
Toàn bộ quá trinh không có vượt qua thời gian một giây đồng hồ, các Ngự Hồn phía sau Tiêu Hoằng hoàn toàn không có ra tay.
- Còn có ai tới?
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch, lại nhìn quét một vòng các quân dân Cao Tương khác, giọng điệu lạnh như băng hỏi. Trong ánh mắt vẫn ung dung mà lạnh như băng kia không ngừng phát sáng.
Nghe Tiêu Hoằng lạnh lùng hỏi như thế, lại nhìn hai gã chết thảm bên cạnh Tiêu Hoằng, Cao Long Đình cùng với các người Cao Tương khác chỉ cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng.
Gió lạnh giá nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc của Tiêu Hoằng ở ngoài Vương Giả Khôi, cùng với vạt áo choàng rách bươm kia bay phất phới, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể xâm phạm.
Đồng dạng luồng gió lạnh giá này, cũng không khỏi làm cho người Cao Tương rùng mình mấy cái.
Sự phấn khích cấp tiến của người Cao Tương trước đây không còn chút nào, không người nào dám tiến lên.
- Trong lúc các ngươi ủng hộ lĩnh chủ vĩ đại, tốt nhất trước hãy nghĩ tới biện pháp có cơm ăn no!
Tiêu Hoằng nhìn quét một vòng người Cao Tương, lạnh lùng nói một câu, sau đó liền quay lại đi thẳng tới hướng con đường máu chảy đầm đìa kia.
Ven đường người Cao Tương, lại không kìm lòng được lẫn tránh rất xa, giống như từng con chó nhà bị đánh phục tòng.
Mà Tiêu Hoằng sở dĩ không có động tới Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch, là vì như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời giờ ở Hồng Tâm Châu, về phần Cao Long Đình? Không trốn đâu thoát, hơn nữa đối với Tiêu Hoằng gần như không hề có uy hiếp, còn nhiều thời gian. Đến lúc đó đã không còn là giết chết một mình Cao Long Đình đơn giản như vậy.
Điều Tiêu Hoằng cần phải làm chính là diệt quốc, ở trước mặt Cao Long Đình, tiêu diệt Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cùng với nền văn minh dị dạng của họ kia, làm cho bọn họ chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Kẻ xâm phạm Lạc Đan Luân, cuối cùng có một ngày Tiêu Hoằng sẽ hoàn toàn diệt trừ bọn họ. Thương hại ư? Đã trở thành quá khứ!
Cùng lúc đó, trải qua vô số vòng phi đạn và lửa đạn thanh tẩy, mấy chục vạn binh sĩ Thượng Bang còn sót lại, hiện giờ chỉ còn lại có không tới 10 vạn quân, toàn thân, vết thương lớp lớp, đang chạy như điên theo hướng hẻm núi Áo Lôi Tư.
Thân ảnh chật vật hiện ra dưới ánh trăng, có vẻ thêm vào thê lương, tuy nhiên, hết thảy chuyện này đều là do bọn hắn tự tìm lấy.
Dù vậy, người Lạc Đan Luân như trước sẽ không giữ trong lòng bất kỳ chút thương hại nào!
Long Kỵ Sĩ ở giữa không trung thủy chung theo đuổi không bỏ, sau đó lần lượt đánh chết từng tên binh sĩ Thượng Bang hoàn toàn thê thảm không chịu nổi, không bỏ qua cho bất kỳ một tên binh sĩ Thượng Bang còn sống náu thân trên thế giới này, mặc dù bọn họ chỉ là tay sai của Hải Đình Gia.
Rất nhanh, không tới 10 vạn binh sĩ Thượng Bang này, liền vô cùng chật vật, xuất hiện ở phụ cận dãy Áo Lôi Tư, đang theo một chỗ cửa ải chạy trối chết.
Chỉ có điều, ngay thời điểm đội quân không tới 10 vạn người này chạy vào cửa ải đi thông tới Hồng Tâm Châu, lại tuyệt vọng phát hiện, Tiêu Hoằng một tay xách theo Phạm Gia Tây đứng ở trung tâm cửa ải rộng không tới 200 thước, phía sau là đám người Phất Lạc bày hình chữ "nhất", phía sau nữa chính là Hàn sương long khổng lồ, thân thể cao lớn trực tiếp lấp kín con đường cửa ải.
Sau lưng đội quân tu nhân đang bay nhanh tới, trên bầu trời là Long Kỵ Sĩ tàn sát bừa bãi, phía trước một mình Tiêu Hoằng đã đủ giữ quan ải... Cảnh tượng này đối với binh sĩ Thượng Bang mà nói, đã tới tuyệt cảnh rồi.
Nhất là nhìn thấy trên tay Tiêu Hoằng xách theo Phạm Gia Tây máu chảy đầm đìa bị trói gô chết ngất, tim lại chìm vào tới tận đáy.
Miệng vết thương đau đớn, cùng với tinh thần suy sụp, đã làm cho binh sĩ Thượng Bang triệt để hỏng mất, bên trong hai mắt che kín tơ máu lại toát ra vô tận sợ hãi.
Phạm Gia Tây đều đã bị bắt, bọn họ lại tính là gì?
Hải Đình Gia ở Bác Anh Tinh, tự nhiên ở trước tiên biết được tin tức Phạm Gia Tây bị bắt, cùng với hình ảnh giờ này binh sĩ Thượng Bang còn lại không tới 10 vạn bị bao vây... Không kìm được trên mặt Hải Đình Gia dường như lập tức già đi mấy chục tuổi, trên mặt trắng bệch, hai mắt đã phủ kín tơ máu, nhìn qua trong nháy mắt tiều tụy đi rất nhiều.
Toàn bộ phòng họp cao cấp lại rơi vào cảnh tĩnh mịch!
Phạm Gia Tây bị bắt, 150 vạn quân đội tính cả đủ loại kiểu dáng trang bị toàn quân bị diệt. Tổn thất như vậy, quả thực không thể tưởng tượng, hơn nữa tính cộng dồn, đã đạt tới con số kinh người là 250 vạn quân. Mà trào phúng chính là đây chỉ là tấn công Thiên Tế Tinh nho nhỏ, so với lãnh thổ quốc gia khổng lồ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thậm chí ngay cả một hạt mè đều không tính.
Nhưng chính là như thế, một hạt mè như thế đã hai lần mạnh mẽ đánh vỡ đầu con voi Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc này, đánh cho mặt mũi bầm dập.
Càng thêm khó chính là phải như thế nào ăn nói với Mạc Cáp Đốn, phải làm thế nào tiêu diệt đám người Lạc Đan Luân này?
Dù sao không đến mức vì để tiêu diệt người Lạc Đan Luân, mà phải đánh đổi mang ra hết quân đội của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chứ? Làm cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ở thời điểm chống lại Thiên Tế Tinh nho nhỏ, thực lực của một nước lại bị thương nặng xưa nay chưa từng có.
Toàn bộ phòng họp, ngày thường ăn nói nháo nhào, hiện giờ toàn bộ đều ngậm miệng thin thít. Ngay cả Bách Lạp Đồ cũng muốn nói lại thôi, hắn cũng hiểu được, hiện tại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã hoàn toàn bước trên con đường không có lối quay về, không có khả năng quay đầu lại.
Nhưng đúng lúc này, bên trong màn hình một lần nữa đội quân tù nhân cùng với vô số người Lạc Đan Luân đuổi giết tới nơi, không hề lưu tình, bắt đầu tiến hành giết hại cực kỳ tàn ác đối với binh sĩ Thượng Bang còn lại không tới 10 vạn quân.
Không tiếp thu bất kỳ hình thức đầu hàng, muốn chính là đối thủ phải chết, mỗi một người Lạc Đan Luân đều phát ra một loại khí thế quái dị, đó chính là bọn họ đã làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nao hy sinh tại chỗ. Nhưng trước khi chết cùng phải bắt đối thủ phải trả cái giá cũng đủ để chôn cùng mình.
Nói trắng ra là, ở trong mắt Hải Đình Gia, lúc này Ma Duệ Tinh đã trở thành một cái hố to, không phải không thể chiến thắng, mà là phải trả giá lấp đầy cái hố sâu không thấy đáy đó.
Sự thật càng thêm tàn khốc là, nếu chỉ so với tổn hại từ cuộc chiến trước mắt, xem ra muốn thành công tiêu diệt sạch người trên Thiên Tế Tinh, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tối thiểu phải lấp vào cái hố 70, 80 triệu quân đội, là hơn gấp ba lần thời hạn nghĩa vụ quân sự của quân đội.
← Ch. 0914 | Ch. 0916 → |